Tôi thở phào nhẹ nhõm nhìn cơn mưa cuối mùa bất chợt đổ xuống chỉ vài giây sau khi tôi và Beau bước vào khu triển lãm.
Chỉ có hai chúng tôi đi cùng nhau thôi, bố một mực từ chối mặc cho tôi đã năn nỉ hết lời. Bản thân tôi vốn hiểu rõ lí do vì sao ông không muốn đi. Vì ông muốn tôi và Beau có thời gian riêng tư, ông muốn chúng tôi tìm hiểu nhau nhiều hơn.
Liệu ông có biết rằng, bao năm qua tôi luôn cố gắng, cố gắng cho Beau một cơ hội. Để rồi tôi nhận ra rằng nếu trái tim đã không đồng điệu, một cơ hội cũng chẳng thay đổi điều gì.
Thời gian đã nuôi lớn những nhận thức non nót ngày trước của tôi, một cô gái với niềm tin tưởng tuyệt đối vào cái gọi là số mệnh, là tình yêu. Một cô gái ngốc nghếch cho rằng chỉ cần cố gắng là có thể đạt được thứ mình muốn. Không phải thế, tôi vốn đã sai, sai từ nhận thức đến cả hành động.
Tôi của ngày hôm nay sống vì trách nhiệm, cố gắng bắt kịp guồng quay không ngừng của cuộc sống- như một chú chuột lang chạy trên bánh quay thí nghiệm, và tập trung vào những mục tiêu rõ ràng trước mắt như thể cuộc đời mình không còn thời giờ dư dả để rong ruổi theo tiếng gọi của trái tim.
Tôi không còn oán trách Apollo nữa, nói là oán trách cũng không đúng lắm. Vì anh chẳng làm gì sai với tôi cả, kẻ sai duy nhất chính là tôi, tôi tự cho rằng mình có thể là một ngoại lệ, là một cô gái có thể cảm hóa trái tim kia. Lúc ấy, tôi đã quên mất rằng mình cũng chỉ là một trong số hàng ngàn người anh từng gặp qua trong đời, những người đó bước vào cuộc đời anh rồi rời đi, có người anh gặp qua một lần, có người ở cạnh anh thật lâu.
Họ để lại cho anh những hồi ức đẹp, họ cũng có thể đem đến cho anh những nỗi đau. Nhưng điểm chung cuối cùng vẫn là họ đều đã bước ra khỏi cuộc sống của anh, vì họ mệt mỏi và không đủ kiên nhẫn để bước theo anh trên những con đường, khi mà chính anh cũng không đoái hoài đến sự cố gắng của họ.
Tôi của ngày ấy hão huyền cho rằng mình đủ sức bước theo anh, cuối cùng nhận ra anh đi quá nhanh, đến nỗi tôi lạc lối ở giữa những con đường không tên và anh không còn ở đó nữa. Giống như Icarus mải mê với đôi cánh bằng sáp của mình, đến gần mặt trời để rồi bị thiêu rụi. Tôi vấp ngã vào chính cái hố mà mình tự đào ra, mất thật lâu, thật lâu để tôi cuối cùng cũng thoát khỏi nó.
Tình yêu của tuổi 20 ngày ấy mà tôi dành cho Apollo, bồng bột, xốc nổi, điên cuồng và ngu ngốc biết bao. Tôi giống như một người cố chấp muốn thắp lên ngọn lửa giữa một đêm mưa bão, cuối cùng phát hiện ra, ngọn lửa đó sao có thể cháy giữa thời tiết khắc nghiệt thế kia, chỉ còn chính mình ướt như chuột lột, tự chuốc phiền phức vào thân mà thôi.
Thế nhưng nếu nói là tôi đã quên anh thì cũng không đúng?