Tôi vẫn nhớ như in những ngày tháng êm đềm trôi qua ở Athens cổ kính, vị của Affogato thấm vào đầu lưỡi ngọt ngào như tình yêu tuổi 20 của tôi. Cái ngày tôi lặng lẽ xách vali về Roma, không một lời thông báo với bất cứ ai, tôi mới chợt nhận ra mùi vị thật sự của món nước mà trước ngay mình vẫn mặc định là thứ ngon tuyệt nhất trần đời. Nó đã không còn vị ngọt đó, không còn sự hấp dẫn đó, đầu lưỡi tôi như nếm phải một thứ đắng đến điếng người. Cay đắng như cái cách tôi và Apollo chia tay- à không, không phải chia tay, chỉ là từ biệt. Một lời từ biệt gián tiếp của hai người sẽ không còn can dự đến nhau nữa.
Tại sao lại phải gặp nhau, đem lòng yêu rồi chia xa?! Một trò đùa không vui chút nào của số phận! Tình cảm phải bắt đầu từ hai hướng, thế nhưng ngay từ đầu, Cupid đã quên bắn một mũi tên vào tim Apollo.
Buổi sáng hôm đó có một nỗi buồn cứ phủ kín lấy tôi. Tạm biệt Apollo, Beau đưa tôi về nhà. Tôi dặn bản thân không được ngoái lại nhìn anh, nếu ngoái lại nhìn. Có thể tôi sẽ không kiểm soát được cảm xúc của mình mất.
Aphro ngày xưa, nhìn theo dáng anh khuất sau dòng người mà ôm ấp một nụ cười của anh vào giấc ngủ. Scarlett của hôm nay, nhìn theo anh mà móng tay tự cấu vào da thịt mình, để anh đi, để anh đi. Anh và em sẽ buông tha nhau.
Tôi ở trong phòng vẽ tranh suốt mấy ngày liền, cố hoàn thành một bức vẽ mà khách hàng đã đặt sẵn thế nhưng tâm trạng cứ rối tung rối mù. Nét vẽ xiêu vẹo trông thật khó coi, tôi tức giận bản thân đến nỗi ngồi ăn tối cùng bố nhưng suốt buổi cứ im lặng nhìn mấy mẩu khoai nằm lăn lóc trên đĩa, đến cả mùi thơm ngậy của món cà ri cũng không khiến tôi có cảm giác thèm ăn chút nào.
-Con đang nhớ ai hay sao?
-Dạ không, không có ạ.
-Ngày mẹ con bước ra khỏi cuộc sống của chúng ta, bố cũng thành một người thất thần như thế. Đến cả cầm bút vẽ cũng không xong. Thức ăn thì nhạt nhẽo, chỉ muốn bỏ đói chính mình.
Tôi cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên. Xấu hổ vì bị bố phát hiện mình nói dối. Lo sợ vì nghĩ bố sẽ nhìn thấu được hình bóng của ai đó trong đáy mắt đầy những vết xước của tôi.
Tối, dọn dẹp xong xuôi căn bếp nhỏ. Tôi khoác thêm một chiếc áo dầy rồi rảo bước ra ngoài. Muốn đi hít thở khí trời trước khi ngộp thở chết vì những mớ rắc rối diễn ra trong đầu mình. Đôi chân vô định đã dẫn bước tôi đến đài phun nước Trevi.