Chương 11

Tôi cười buồn, chầm chậm dạo bước giữa những lối đi. Mắt lướt nhìn những bức họa công phu đã được l*иg khung treo ngay ngắn trên tường. Một cặp vợ chồng già đang cùng nhau đứng bàn luận về bức họa bản sao của Raphael, tôi đoán họ là những người nằm trong sát xuất 2% các cặp đôi có thể ở bên nhau thiên trường địa cửu. Nhưng xét về một khía cạnh thực tế, có lẽ họ là hai tâm hồn cô đơn đã may mắn tìm gặp nhau ở tuổi xế chiều. Tôi lại ngắm nhìn cặp đôi trẻ nọ đang trò chuyện không ngừng ở gần cửa ra vào. Ánh mắt họ trao nhau đầy những lời hẹn ước. Tay họ đan vào nhau thật đồng điệu. Tôi thấy mừng cho họ, lại cảm thấy một nỗi buồn tràn ngập. Bàn tay đó liệu có thể đan vào nhau mãi mãi không? Hay rồi đây hai người sẽ ngoảnh mặt và đi về hai phía khác nhau...

Trên đời làm gì có hai từ vĩnh viễn!

Tôi dừng bước tại bức tranh vẽ nữ thần Aphrodite, trái tim như bị đánh thụp một cái. Vấn là Aphrodite đấy thôi, nhưng nữ thần đang ôm xác của chàng trai mình yêu và khóc lên đầy oán trách. Đến cả thần thánh cũng chẳng thể tránh khỏi số mệnh. Huống chi người bình thường như tôi?! Mũi tên tình yêu mà Cupid gieo phải, quả thật rất oan nghiệt.

Nước mắt từ đâu lăn dài trên má tôi. Trong vô thức tôi vội dùng ngón tay quệt nhanh chúng đi, cố ngăn tiếng sụt sùi của chính mình. Nữ thần giờ đây không còn tha thiết chạy theo chàng thợ săn ấy nữa, bởi người đó đã biến mất khỏi cuộc sống của nàng.

-Em khóc trông xấu lắm đấy

Giọng nói quen thuộc kia truyền đi khắp cơ thể tôi một luồng điện khiến mọi nhận thức tê liệt dần. Tôi chầm chậm quay lưng lại đối diện với người đó.

Có thật không cái gọi là duyên số?! Khi 6 năm qua không một chút liên lạc, tôi và anh không hẹn mà gặp. Giữa thành phố hơn 4 triệu người này với những con đường dẫn đến trăm lối. Làm cách nào để hai người vốn đã không còn sự liên kết nào lại có thể ở cùng một nơi, cùng một thời điểm và nhận ra nhau được chứ.

-Apollo?

Trước mắt tôi, vẫn là chàng trai lãng tử ngày nào từng đánh cắp trái tim tôi. 6 năm, đôi chân không biết mệt mỏi và tâm hồn muốn khám phá thế giới của anh đã đưa anh đến những đâu, gặp những ai?! Một cô gái đã đóng kín tâm hồn như tôi không tài nào biết được. Nhưng tôi biết nó đã đem đến những thay đổi nhất định đối với anh.

Apollo ở cái tuổi 25 mà tôi từng biết, anh mang vẻ bất trị của một chàng trai đã sớm lăn lộn với cuộc đời, khuôn mặt anh phảng phất vẻ ương ngạnh và cố chấp, một sự không quy phục và không bao giờ bị trói buộc bởi những quy luật-dù cho đó là ai đặt ra.