Tôi lại trở về Italia như một cách để tìm lại chút bình yên trong cuộc sống của mình, như một đứa trẻ với tâm hồn phiêu bạt mong mỏi được trở về vòng tay gia đình.
Thành phố Roma, nơi mà những người đương thời vẫn ca ngợi là thành phố của sự vĩnh cửu, cái tên đó vốn đã tự nói lên nhiều điều. Sự vĩnh cửu của tình yêu chăng? Bởi đây chính là nơi mà mẹ tôi- một người phụ nữ đến từ Anh quốc xa xôi và bố tôi-một nghệ sĩ vẽ tranh người Ý đã gặp nhau ngay tại thác nước Trevi vào giữa tiết trời hiu hiu gió của đêm tháng 7.
Khi họ cùng tung đồng xu lên để cầu nguyện sẽ gặp một nửa của cuộc đời mình và lời ước của họ đã được đáp lại. Bố và mẹ đã gặp nhau như thế đấy, và tôi là kết quả ngọt ngào cho chuyện tình của họ.
Tôi đã lớn lên giữa lòng thành phố Roma hoa lệ rực rỡ này và mang trong mình một tình yêu mãnh liệt dành cho hội họa giống như bố. Học hết cấp 3, tôi nhận được học bổng đến Hy Lạp để tham gia khóa giao lưu với trường Nghệ Thuật Quốc Gia ở đấy.
Lúc nhận được thư báo, tôi đã lắc đầu nguầy nguậy và nói với bố rằng "Con sẽ không đi đâu hết, con sẽ không để bố ở lại một mình" nhưng rồi bố đã bằng mọi cách để thuyết phục tôi chấp nhận. Ông tuyệt đối không cho phép tôi bỏ lỡ cơ hội được mở mang tầm mắt và tiếp xúc với một nền văn hóa mỹ thuật tuyệt vời như đất nước Hy Lạp. Trước mọi nỗ lực của bố, tôi lủi thủi xách vali đến Athens với hai hàng nước mắt lưng tròng cứ không ngừng ngoái đầu lại nhìn ông. Nhiều lúc nghĩ lại, tôi ước gì mình đã kiên quyết hơn, tôi ước mình đừng đến Athens...
Và đừng gặp anh, Apollo- chàng trai mang vẻ đẹp tựa thần vị thần mặt trời trong truyền thuyết. Tỏa sáng và lạnh lùng.
Chuyện đã xảy ra cách đây 6 năm.
Tuần thứ ba khi tôi ở Athens, tôi đã dần dà quen được với lối sống mới ở đây và tranh thủ kết bạn với một cô gái người Albania- Rosie. Tôi và Rosie đăng kí làʍ t̠ìиɦ nguyện viên cho một chiến dịch triển lãm tranh của người khuyết tật.
Đứng tần ngần ở khu trưng bày, nơi tôi không thể nào rời mắt khỏi bức tranh sống động do một họa sĩ bị khiếm thị vẽ ra. Trong tranh là hình ảnh khắc họa lại nữ thần sắc đẹp Aphrodite cùng cậu con trai Cupid của mình. Theo một giai thoại tôi từng đọc qua, nữ thần do lo sợ Cupid lại giương cung bắn những mũi tên tình yêu một cách bừa bãi nên đã đưa tay ra chặn lại. Cuối cùng nữ thần lại bị một trong những mũi tên oan nghiệt đó đâm vào ngón tay nên đã đem lòng yêu chàng trai đầu tiên mà người nhìn thấy.
"Tách"- âm thanh của chiếc máy ảnh vang lên. Ánh sáng phát ra từ đó làm chói mắt tôi, ngay lập tức tôi quay sang nhìn người thanh niên đang đứng cạnh đó.
-Góc chụp lúc nãy rất đẹp, cô đừng cử động
-Sao anh lại chụp tôi?
-Vì nhìn cô giống Aphrodite
Câu nói đó, tôi không hiểu hết được nó đơn giản chỉ là một lời chọc ghẹo hay một lời khen xã giao giữa những con người đều mang một tâm hồn nghệ thuật dành cho nhau hay không. Nhưng vào cái khoảnh khắc đó, khi tôi nhìn vào đôi mắt xanh ngọc lục bích pha màu khói tuyệt đẹp của anh. Trái tim tôi đã lỡ mất một nhịp.