Chương 9

“Chỉ mới như thế mà anh đã sướиɠ rồi sao? Tổng giám đốc Lăng làm tôi mở mang kiến thức thật đấy!” Hạ Quân tàn nhẫn véo lấy đầṳ ѵú của Lăng Trí, cợt nhả châm chọc.

Lăng Trí không tài nào phản bác được, hàng mi dài với từng sợi dày đen nhánh khẽ rủ xuống che giấu sự khuất nhục trong mắt.

Cho đến khi Hạ Quân cảm thấy hả giận, buông tha cho đầṳ ѵú đáng thương kia, hai đầṳ ѵú màu hồng nhạt của Lăng Trí đã bị chà đạp đến mức đỏ bừng xinh đẹp, run rẩy dựng thẳng trong không khí.

Hai tay Hạ Quân luồn xuống dưới, cởϊ qυầи dài và qυầи ɭóŧ của Lăng Trí ra, hắn ra sức kéo hai chân thon dài thẳng tắp sang hai bên, bên dưới túi tinh và dươиɠ ѵậŧ màu hồng nhạt là hoa huyệt non nớt hồng hào vừa mới xuất hiện khi Lăng Trí phân thành Omega, chúng cứ thế mà bại lộ lõα ɭồ trước mắt Hạ Quân.

Nơi riêng tư bị Hạ Quân nhìn chòng chọc vào khiến Lăng Trí cắn môi, anh cụp mắt nghiêng đầu chật vật tránh đi.

“Tuy là tổng giám đốc Lăng già rồi nhưng cái miệng nhỏ này còn non nớt thật.” Nhìn vẻ nhục nhã của Lăng Trí, Hạ Quân càng ra sức sỉ nhục hăng say.

Hắn vừa ngắm nghía dươиɠ ѵậŧ của anh vừa nói, “Không chỉ có đầṳ ѵú màu hồng mà cả dươиɠ ѵậŧ và âʍ ɦộ cũng là màu hồng, anh không thể trách tôi cái chuyện anh phân hóa thành Omega được, người dâʍ đãиɠ như anh sinh ra là để bị người ta cᏂị©Ꮒ.”

“Cậu câm miệng cho tôi!”

Mặc dù Lăng Trí không thấy được nhưng vẫn có thể nghe thấy những lời dơ bẩn chói tai, anh tức giận run người, mà không làm gì được.

Bàn tay của Hạ Quân bắt đầu sờ soạng quá đáng lên hoa huyệt của Lăng Trí, hắn kéo hai mép huyệt non nớt ra, ngón cái ấn mạnh lên âm đế mẫn cảm, thân thể Lăng Trí run lẩy bẩy không ngừng.

Hạ Quân vừa vuốt ve âm đế nhạy cảm của Lăng Trí vừa chậm rãi đút ngón giữa thon dài vào lối hẹp mềm mại như tơ lụa.

Nơi riêng tư bí ẩn chưa từng bị đâm vào lập tức bao bọc lấy ngón giữa, khiến ngón giữa không thể đi sâu vào trong, Hạ Quân lại từ từ cắm rút thăm dò xem sao.

“A… dừng lại mau…” Nơi bí mật mới được sinh ra còn rất mềm mại, lại bị vật lạ xâm nhập, cảm giác nóng bỏng đau đớn khiến Lăng Trí nhíu mày đau xót, cực kỳ khó chịu.

Hạ Quân lại còn giả vờ giả vịt, “Tôi đang muốn tốt cho tổng giám đốc Lăng thôi, cái miệng âʍ ɦộ của anh vừa nhỏ vừa non như thế, nếu không khơi thông, lát nữa cᏂị©Ꮒ vào, nó rách mất thì sao?” Sau đó, hắn lại tự biên tự diễn, “Nhưng tôi nghĩ chắc là không có khả năng đâu, tuy là tổng giám đốc Lăng còn non nớt nhưng anh dâʍ đãиɠ lắm mà.”

Dịch nhầy tiết ra từ miệng nhỏ làm cho ngón tay ra vào suôn sẻ hơn, Hạ Quân lại nhét thêm một ngón tay, hai ngón tay bắt đầu cắm rút liên tục ở hoa huyệt, lần nào kéo ra cũng khiến tiếng nước da^ʍ mỹ vang lên.

Hạ Quân rút ngón tay ra, thoa dịch da^ʍ ướŧ áŧ trên ngón tay mình lên mặt Lăng Trí, “Có gì mà tổng giám đốc Lăng không muốn chứ, nước trong âʍ ɦộ của anh thấm ướt cả tay tôi rồi này.”

“Cậu câm miệng đi!” Gò má Lăng Trí đỏ ửng, anh nhắm tịt mắt vì không chịu nổi, vì nhắm quá chặt nên mi mắt run rẩy, hiện rõ dáng vẻ bị sỉ nhục tới mức tận cùng.

“Tôi có thể chọn câm miệng hay không, nhưng tiếp theo, e là cái miệng nhỏ bên dưới của tổng giám đốc Lăng sẽ không thể ngậm lại được.”

Hạ Quân cởi dây thắt lưng, cởϊ qυầи dài lẫn qυầи ɭóŧ ra, gậy thịt to lớn màu đỏ tím, đầy gân xanh nổi lên, vô cùng thô to khỏe mạnh kia sốt ruột nhảy ra ngoài.

“Nhìn tôi này!” Hạ Quân bóp cằm Lăng Trí, không cho anh từ chối, ép anh phải quay đầu lại nhìn mình.

Hắn cầm lấy dươиɠ ѵậŧ thô to như cánh tay con nít lên giât giật vài cái như giễu võ giương oai, “Tôi sắp cᏂị©Ꮒ anh đấy, anh hỏi không? Tôi muốn cắm dươиɠ ѵậŧ lớn của tôi vào miệng nhỏ dâʍ đãиɠ của anh.”

“Đồ súc sinh!” Lăng Trí khẽ mắng, anh trợn mắt ra trừng Hạ Quân, trong đôi mắt ươn ướt tỏ rõ sự căm ghét.

“Tôi là súc sinh, thế thì người sắp bị súc sinh cᏂị©Ꮒ như anh sẽ là gì?” Hạ Quân nhắm vào miệng huyệt non nớt ướŧ áŧ đã được mở rộng, ấn dươиɠ ѵậŧ lên trên như đe dọa.