Trong rừng, tiếng côn trùng kêu vang quanh quẩn, hai tên nam nhân tập tễnh bước đi vội vàng đi trên con đường nhỏ. Hai kẻ này đã luyện chút võ công, tuy rằng khá say say nhưng cũng không thể không cảm giác thấy phía sau có một cỗ sát khí nặng nề đang nhanh chóng tới gần.
“Có người!” Một tên mở miệng làm cả hai xua chút cảm giác say, cố thanh tỉnh lại. Cả người đề phòng quay lại kiểm tra quanh một hồi vừa vặn nhìn thấy Nhâm Phóng Ưu đang nhanh phi thân đến. “Đúng là vị cô nương như hoa như ngọc lúc nãy đây sao?” Hai tên này đang nghiêm mặt đề phòng chợt sửng sốt, nhanh chóng cười to.
“Cô nương, ngươi cấp tốc đứng dậy đuổi theo hai huynh đệ ta là vì sao? Là ta không để lại tiền thưởng? Hay là ngươi cũng cần chúng ta vươn tay viện trợ a?” Không khí vốn là giương cung tuốt kiếm nhanh chóng chuyển thành thoải mái, bọn họ tưởng do cảm giác say quấy phá mới làm cho chính họ phán đoán sai lầm.
Khôi phục một thân nữ trang thì Nhâm Phóng Ưu mĩ lệ kinh người, trong tay cầm La Nhận kiếm bước từng bước tới gần bọn họ.
“Là ai phái các ngươi diệt Hắc trại?” Nhâm Phóng Ưu không để ý tới ánh mắt ngả ngớn của hai kẻ này, sát khí bức dồn mũi kiếm, chờ thời cơ thích hợp sẽ trực tiếp gϊếŧ người diệt khẩu.
Nàng không thích gϊếŧ người nhưng vào thời điểm tất yếu thì nàng sẽ không mềm lòng.
Hai tên nam nhân thô lỗ đều nhíu mày, liếc nhau, hiểu được là mồm miệng của chính mình không cẩn thận nên rước lấy trận sát khí này.
“Như thế nào? Chẳng lẽ một tiểu cô nương liễu yếu đào tơ như ngươi là người thuộc Hắc trại? Hay là Hắc trại có ai phụ ngươi, ăn không chùi mép, làm ngươi khi nghe nhắc đến Hắc trại liền đằng đằng sát khí, hận không thể đâm gϊếŧ cho hả dạ đây?” Hai tên một phải một trái tiếp tục cố nói với nàng, vẫn như cũ không có đem nàng đang cầm La Nhận kiếm để vào mắt.
“Đến tột cùng là ai?” Thanh âm của Nhâm Phóng Ưu ép tới càng trầm thấp hơn, đôi mắt đẹp càng sâu thêm sát khí. “Cho ta cái danh tính!”
“Đừng quan tâm là ai, đến đây, đến bên người ca ca, để hai chúng ta đến an ủi an ủi ngươi a!” Nam nhân kia vẫn là cà lơ phất phơ, cười cười hì hì, không biết là các bà các chị mang kiếm thì bọn họ phải sợ cái gì.(Sia:Từ ngữ vốn có trong bản edit, không phải của Sia nha >.<)
“Nói rõ ràng thì ta có thể cho các ngươi được chết một cách nhẹ nhàng chút.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhâm Phóng Ưu tràn đầy băng sương như trúng bệnh nan y, khẽ quát một tiếng, La Nhận kiếm giơ thẳng ra phía trước, trong mắt có ánh kiếm càng thêm lóe sáng.
Hai nam nhân toàn thân tràn ngập cảm giác say nhìn nhau cười, ánh mắt chuyển sang vẻ da^ʍ tà, tay cầm dao sắc vận sức chờ tấn công.
“Đến đây, muội tử, đến bên cạnh ca ca, đến đây ta nói cho ngươi tột cùng ai là chủ mưu phía sau màn, cho ngươi đừng ngứa tâm như vậy nữa -” Hai người nhanh như tia chớp ra tay, tính trực tiếp bắt giữ nàng.
“Thật không biết sống chết là gì!” Nhâm Phóng Ưu hừ lạnh một tiếng, tay múa La Nhận kiếm đánh nhau cùng bọn họ.
Song phương mới giao chiến, binh khí đánh nhau phát ra tiếng vang keng keng, sắc mặt hai tên thuộc Tứ Xuyên Đường Môn lập tức biến đổi vì phát hiện chính mình khinh địch.
Đao khí kiếm khí càng nhiều càng làm lá cây rơi bay bay loạn, Nhâm Phóng Ưu thong dong múa kiếm, đao quang kiếm ảnh lung tung đánh ra mà trên cánh tay của hai tên này đã muốn bị kiếm chém hai phát.
“Còn nghĩ không cần ta chém sâu thêm chút nữa?” Nhâm Phóng Ưu dừng lại thế tấn công, đứng một bên nàng mặt không đỏ khí không suyễn, bên khác hai người liền có vẻ thở hổn hển, vết thương chảy máu.
“Ngươi, ngươi, ngươi…… Ngươi đến tột cùng là ai?” Kẻ kia lộ vẻ mặt kinh hoảng, phát hiện chính mình trêu chọc không được người này.
“Nói cho ta biết, rốt cuộc là ai phái các ngươi đến? Các ngươi tính gặp nhau ở nơi nào?” Nhâm Phóng Ưu cười lạnh một trận, không có trả lời bọn họ vấn đề đó, đi một bước tới gần bọn họ.
Bọn họ bản thân bị trọng thương, từng bước lui về phía sau, hai người liếc nhau, sau đó ăn ý hướng nàng tung ám khí làm xuất hiện một trận khói trắng, lập tức hướng phía khác lao người mà chạy đi.
Nhâm Phóng Ưu phản ứng liền nhẹ nhàng bế khí (nhịn thở), thấy bọn họ tập kích rồi đào tẩu trốn rất nhanh, nàng quyết định đuổi theo hai kẻ này để tra hỏi ra manh mối.
“Tứ Xuyên Đường Môn không gì hơn thứ này sao, ta thế nào cũng phải bắt giữ các ngươi, đừng hòng thoát!” Nàng hạ La Nhận kiếm, người nhanh nhẹn đuổi theo hai kẻ đào tẩu.
Đinh Thuần đi theo sau nàng lúc này đã đuổi tới, nhìn nàng không tuân theo đạo lý “Giặc cùng đường đừng truy đuổi”, mà nàng bay nhanh đuổi theo, trong lòng hắn thầm kêu không tốt.
Nhưng vào lúc này, hai kẻ thuộc Tứ Xuyên Đường Môn tự giác thấy tình cảnh nguy hiểm, từ trong áo lấy ra độc môn ám khí bắn ra phía sau, trong giây lát ám khí tung ra đầy trời thẳng tắp phóng tới hướng Nhâm Phóng Ưu.
Nhâm Phóng Ưu không nghĩ tới bọn họ còn có thể ra chiêu này, La Nhận kiếm nhanh chóng đưa ra chặn được đại bộ phận ám khí độc đều bị bắn sang phía khác hoặc cắm vào thân cây thô to to. Chính là nàng dùng khinh công cực nhanh chạy vội đến phía trước nên thu thế không kịp, cả người thẳng tắp nhằm phía ám khí độc còn lại, mắt thấy mình sẽ bị bắn thành tổ ong -
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Đinh Thuần cấp tốc đuổi tới, đầu tiên là đưa tay ra nhanh cầm tay nàng kéo mạnh làm cả người nàng tụt lại phía sau, Đinh Thuần vừa chuyển người, trực tiếp vòng ôm thắt lưng của nàng, đem nàng kéo sát vào l*иg ngực ấm áp.
“Ngươi?” Nhâm Phóng Ưu không có nguy hiểm, ngẩng lên nhìn hắn, nhất thời trong ngực xuất hiện xúc động mạnh đầy phức tạp.
“Ta chính là không bỏ nàng đi được.” Đinh Thuần chỉ tới kịp nói ra một câu này, đôi con ngươi đen chợt nhìn kỹ nàng một tị, xem xét nàng bình yên không bị thương xong, ánh mắt sắc bén hơi giảm, nhưng kiếm trong tay cũng không ngừng cùng thời gian, trường kiếm chém ra vài đường trong nhất thời, sắc bén vô cùng, kiếm khí làm cho ám khí lại lần nữa đều bị bắn ra bốn phía, một số ám khí rơi xuống đất bùn.
“Hai cái thằng khốn lần này trốn không thoát đâu!” Nhâm Phóng Ưu bị ôm vào trong ngực hắn, cảm xúc tức giận vẫn chưa được bình ổn.
“Ta chưa thấy qua ai giống nàng, là một cô nương mạnh mẽ như vậy.” Gặp tình thế trước mắt hơi hoãn lại, Đinh Thuần phân tâm, cúi đầu nhìn nàng đang trong lòng hắn, nhịn không được lộ ra nụ cười sủng nịch.
“Đáng chết, sao lại gặp phải hai cao thủ!” Hai tên không ngừng thấp rủa, thừa dịp Đinh Thuần cúi đầu không hết sức để ý, nhân cơ hội tung ra bột phấn nhỏ mịn.
Đinh Thuần nhất thời không có phòng bị, khi nâng đầu lên đã nghênh đón bột phấn nhỏ mịn đầy trời, không kịp bế khí, cả hai người hít vào bột phấn màu trắng này người sẽ toàn thân vô lực.
Hai người hít vào bột phấn, nội lực đột nhiên bị ngăn trở, Đinh Thuần đột nhiên không ôm chặt được nàng trong lòng nữa, thân hình hai người cùng ngã xuống đất bùn.
“Chết chắc rồi!” Nhâm Phóng Ưu phát hiện trong cơ thể mềm nhũn vô lực, biết tình trạnh hai người lúc này so với một người nông dân chẳng hiểu võ công cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
Nhâm Phóng Ưu cúi đầu nhìn sỏi đá cứng rắn trên bùn đất, cắn răng chuẩn bị tinh thần nàng sẽ rơi mạnh xuống đất.
Hai kẻ Tứ Xuyên Đường Môn tuỳ thời cơ này, cũng chẳng thể bất chấp mạng mình muốn gϊếŧ người diệt khẩu, thầm nghĩ nên chạy trốn, thừa dịp cao thủ bị trúng độc mà đào tẩu, nhanh chạy mất chỉ lưu lại trên mặt đất mấy dấu chân của bọn chúng.
“Phịch” một tiếng, đau đớn trong tưởng tượng không có thấy, Nhâm Phóng Ưu bị ôm kỹ càng trong l*иg ngực dày rộng của hắn, cho dù lăn vài vòng trên mặt đất, nàng vẫn được bảo hộ hết đầy đủ hoàn chỉnh, ngay cả cọng tóc cũng chưa bị tổn hại, vì giờ cả người nàng đặt ở trên người Đinh Thuần.
Đinh Thuần ngay cả hừ cũng chưa hừ một tiếng, cánh tay vẫn gắt gao vòng ôm nàng, hai người trong lúc đó không có một tia khe hở, hắn đem nàng ôm lại thật nhanh.
“Không có việc gì chứ?” Trên miệng Đinh Thuần thản nhiên ý cười, nhìn chính nàng nằm úp sấp ở trên ngực hắn, nhẹ giọng hỏi.
“Toàn thân ta vận không ra một chút khí lực, không khác gì một thôn phụ (phụ nữ thôn dã), hơn nữa muốn đuổi theo hai kẻ đã chạy kia, chính mình còn bị ngã lăn ra, ngươi nói xem đây là có việc gì không?” Nhâm Phóng Ưu tức giận cãi lại, nhìn manh mối biến mất ở trước mắt, nàng trong bụng bốc hỏa, đơn giản thầm oán hắn theo đến đây.
“Chẳng phải ngươi vẫn là thiên hạ đệ nhất thần bộ gì gì đó sao, nhưng mới chỉ là hai tên tiểu lâu la, ngươi đều để cho bọn họ chạy mất.” Nhâm Phóng Ưu thay vì nhẹ nhàng lại chọn ương ngạnh, biết rõ nếu không phải hắn che chở chính mình, nàng khả năng đã bị ám toán, nhưng là hiện tại, nàng lười không để lối thoát thay cho hắn, thầm nghĩ xả giận.
Đinh Thuần đột nhiên ho khụ khụ, sắc mặt chuyển trắng bệch, nhưng bên môi tươi cười thủy chung không thay đổi.
“Xem ra, ta thật sự là phụ cái danh hiệu ‘Thiên hạ đệ nhất thần bộ’ nổi tiếng này, ta sẽ kiểm điểm lại mình.” Đôi mày rậm hơi giật giật, hắn tươi cười giờ có chút miễn cưỡng, Nhâm Phóng Ưu rốt cục phát hiện vẻ mặt của hắn có chút không thích hợp.
“Sắc mặt của ngươi sao khó coi như vậy? Là chê ta nặng sao?” Nhâm Phóng Ưu vẫn luôn được đặt trước ngực hắn, nàng tưởng hắn mất hết nội lực thì không chịu được thể trọng của nàng, nghĩ thông suốt rồi xoay người đứng lên, hai tay chống ở thắt lưng nhìn chằm chằm vẻ mặt xanh trắng của hắn.
“Còn không đứng lên? Chẳng lẽ còn muốn ta kéo ngươi sao?” Miệng Nhâm Phóng Ưu nói được lời vô tình, trong mắt lại chú ý tới hắn chẳng những sắc mặt chuyển trắng bệch, ngay cả môi cũng chuyển sắc.
Chẳng lẽ chính mình thực sự nặng như vậy? Làm cho hắn khi nội lực hoàn toàn biến mất đã bị ép tới mặt mày xanh mét?
“Ta không sao, nàng về nhà trọ trước đi, ta muốn nằm ở đây trong chốc lát.” Đinh Thuần chính là lắc đầu, thậm chí là khoát tay, thúc giục nàng nhanh rời đi, hắn vẫn thản nhiên tự đắc.
“Nằm chốc lát?” Nhâm Phóng Ưu nâng thanh âm lên rất cao, tức giận càng thêm hiên ngang. “Ngươi không sợ hai người vừa rồi kia thừa dịp quay lại từ phía sau chém ngươi một đao, ngươi phải về Tô Châu bán vịt (về chầu Diêm Vương)!”
Đinh Thuần tươi cười càng sâu, hắn làm sao có thể không biết?
Chính là bởi vì biết, cho nên mới thúc giục nàng rời đi trước, sợ là hai người kia mà quay lại, hắn hiện tại chỉ e không bảo hộ được nàng.
Nhâm Phóng Ưu cảm thấy hắn thật sự rất kỳ quái, bất chấp hắn thúc giục nàng rời đi, nàng ngược lại càng đến gần bên người hắn, đôi tay nhỏ bé kéo lấy tay hắn cố gắng giúp hắn đứng dậy.
“Mau đứng lên!” Nàng một bên kéo, một bên gầm nhẹ giống tiếng mèo với hắn. “Ta cũng không tính ngày mai lại đến đây giúp nhặt xác ngươi.”
Cũng không biết có phải cố ý hay không, Nhâm Phóng Ưu phát hiện hắn tựa hồ cũng không tính đứng dậy, chẳng những không tự thân đứng lên, còn muốn dồn toàn bộ sức nặng ngăn lại hành động của nàng.
“Tốt, ngươi có ý định khi dễ ta? Đã cho rằng khí lực của ta kém ngươi sao? Ta làm thử cho ngươi xem!” Nhâm Phóng Ưu cái gì không có chứ tính tình nàng chính là có thừa quật cường, sao có thể để cho hắn xem nhẹ nàng được, nàng dùng hết sức lực như của con nít rốt cục cũng nâng hắn dậy.
Chính là nàng còn không kịp mắng mỏ bừa bãi, liền phát hiện có hai ám khí vừa mới bị rớt xuống đất mà lúc này còn dính tí máu.
Nhâm Phóng Ưu mặt mày biến đổi, biểu tình từ giương nanh múa vuốt chuyển thành kinh hoảng, nàng xoay người nhìn phía sau lưng hắn vừa thấy có hai vết thương không nhỏ gần vai đang chảy máu, chắc là khi rơi xuống đất vì bảo hộ nàng nên không kịp tránh hai ám khí này rồi còn lăn vài vòng làm cho ám khí đâm vào da thịt hắn.
“Đinh Thuần……” Nhâm Phóng Ưu trong ngực tràn ngập cảm xúc khó hiểu, chóp mũi đột nhiên cảm thấy cay cay, trong lòng thực hiểu được nếu không phải vì bảo vệ nàng thì hắn sẽ không bị thương.
Không chỉ như thế, từ đầu tới đuôi, hắn thủy chung chỉ cười trừ.
Nếu không phải nàng cứng rắn không đi, hắn chẳng lẽ thật muốn để chính mình nằm ở chỗ này chờ chết?
“Vì sao trúng ám khí mà không nói?” Nàng nổi giận đùng đùng hỏi, ngực tràn ngập luồng cảm xúc không rõ, nàng không biết phát tiết như thế nào, chỉ có thể dùng tức giận để phát tiết.
“Này thực mất mặt.” Đinh Thuần vẫn giữ vẻ mặt không thèm để ý, còn vì không muốn nàng cảm thấy có áp lực, thậm chí trêu ghẹo nói: “Nếu làm cho người khác biết ta – Đinh Thuần không bị trúng ám khí bắn lén, ngược lại tự chính mình lăn qua làm cho ám khí đâm vào, người trong thiên hạ chẳng phải là sẽ cười chê.”
“Bậy bạ! Ta mang ngươi về lại khách điếm tìm đại phu đi.” Nhâm Phóng Ưu từ tức giận sang gấp gáp, biết hắn nói mấy lời vui đùa này chính là không muốn làm cho nàng lo lắng, thậm chí không muốn liên lụy nàng.
Dứt lời, nàng đầu tiên là đề khí, cố mà điểm mấy đại huyệt trên thân hắn để trì hoãn tốc độ chất độc lan ra nhiều nơi khác, sau đó dùng hết khí lực để dìu thân hình nặng nề vô cùng của hắn, nhưng Nhâm Phóng Ưu tạm thời mất đi nội lực nên làm đến đây thấy có chút lực bất tòng tâm.
“Nàng rời đây đi trước, nếu bọn họ trở về……” Đinh Thuần xem nàng không chịu buông tha, rốt cục nói ra lời thiệt tình.
“Ta đây liền liều mạng với bọn họ!” Nhâm Phóng Ưu hung tợn nhìn lại hắn.
“Ưu nhi……” Đinh Thuần lắc đầu không ủng hộ, hy vọng nàng thay đổi chủ ý. Bột phấn này làm hắn mềm nhũn cũng chẳng sử dụng được nội lực, hắn trong giờ khắc này không thể tự bảo vệ mình, nhất thời hắn không muốn nàng gặp nguy hiểm vì hắn.
“Ta không phải người không có nghĩa khí, ngươi cố tỉnh lại đi, ta sẽ không trở về một mình.” Nhâm Phóng Ưu nói cho chính mình, nàng chính là không muốn lưng đeo ân tình này mà thôi, cũng không phải xả thân mình cứu hắn vì có tình cảm kỳ quái gì gì với hắn.
Đinh Thuần trầm ngâm nửa ngày, biết nàng đã hạ quyết tâm sẽ chẳng dễ dàng thay đổi, cũng không muốn lãng phí khí lực thuyết phục nàng nữa, đơn giản làm theo nàng, mượn chút lực, hai người phân công hợp tác, rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Tựa vào vai của nàng, Đinh Thuần biết nàng chịu nhiều sức nặng, nhưng nàng không có buông hắn ra, nàng lựa chọn đưa tay mình ra đỡ người hắn……
Mũi ngửi được làn hương tự nhiên của riêng nàng, thần trí hắn có chút bay bổng phiêu diêu.
Là độc tính phát tác sao?
Vì sao hắn có loại hạnh phúc gần như thấy có lỗi?
Hai người dựa gần vào nhau, Nhâm Phóng Ưu không thể chỉ bằng sức lực bản thân dìu hắn trở lại khách điếm, bất quá nàng dìu hắn đến một sơn động ẩn mật không xa đó, bên cạnh còn có dòng suối trong vắt nàng có thể dùng nước để rửa vết thương sau lưng hắn.
Nhâm Phóng Ưu giúp đỡ hắn dựa vào vách núi ngồi xuống, hơi thở gấp gáp chưa có dịu lại liền vội vã mở miệng nói với hắn -
“Cởϊ qυầи áo.” Nhâm Phóng Ưu ra mệnh lệnh đối với hắn.
Đinh Thuần dựa vào vách núi, ánh chiều tà sắp tắt trầm tịch lan tỏa, nhìn thấy trên mặt nàng ửng đỏ nhưng bản tính hắn không thay đổi vẫn yêu thích trêu đùa nàng.
“Cám ơn Ưu nhi nhiệt tình ước hẹn, chỉ tiếc Đinh mỗ lúc này trên người mang thương tích, chỉ sợ không thể theo như ý vị hôn thê của ta được, đã làm cho Ưu nhi thất vọng rồi.” Trên thực tế bột phấn trắng nhỏ mịn đã phát huy tác dụng, hơn nữa chất độc ở trong người làm thân hắn suy nhược mềm nhũn, chỉ sợ ngay cả sức nâng tay lên cũng chưa có.
“Đã chết đến nơi mà miệng lưỡi còn trơn tru!” Khuôn mặt Nhâm Phóng Ưu nhỏ nhắn đỏ lên, hắn không nể mặt còn nàng đành ngượng ngập ra lệnh cho hắn. “Mau cởϊ áσ ngoài.”
“Chỉ sợ hoàng hoa khuê nữ như nàng phải đến thay quần áo hộ ta thôi.” Đinh Thuần bất đắc dĩ cười khẽ, lắc lắc đầu, ách thanh chậm rãi mở miệng.
Lời này vừa nói ra. Nhâm Phóng Ưu lại ngẩn người, trên mặt càng ửng đỏ thêm.
Từ nhỏ lớn lên ở trong trại, nam nhân để ngực trần nàng thấy qua không ít, nhưng là…… Chủ động cởϊ qυầи áo của nam nhân thì đây chính là lần đầu tiên.
Chính là nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, lòng bàn tay vốn luôn luôn ấm áp giờ nguyên bản độ ấm đến mức nóng cháy, biết là chất độc đang lan truyền gây ra sốt, nàng trước tiên khử độc giúp hắn
mới được.
Hít một hơi thật sâu, Nhâm Phóng Ưu không hề tranh cãi cùng hắn, ở trước mặt hắn nàng ngồi xổm xuống bên cạnh, trấn định chuẩn bị cởϊ áσ ngoài của hắn ra.
Cho dù là tình huống chính đáng, lý do chính đáng, nhưng độ nóng trên mặt Nhâm Phóng Ưu vẫn không ngừng tăng. Vươn đôi tay nhỏ bé run run cầm lấy áo hắn, thong thong thả thả thật cẩn thận cởi ra, động tác nhẹ nhàng và ôn nhu, sợ động chạm đến miệng vết thương.
Nàng sau khi cẩn thận cởϊ áσ thay hắn, rốt cục thấy rõ lưng hắn có hai vết thương khá sâu. Chắc do sức nặng của nàng đặt ở trên người hắn lúc đó khiến ám khí trực tiếp đâm sâu vào hơn.
Người này lại vẫn chẳng rên một tiếng, thậm chí muốn đuổi nàng rời đi, đơn giản là sợ nàng cũng sẽ bị thương tổn.
Nghĩ đến đây, lòng của nàng nổi lên nỗi đau xa lạ, cũng làm cho nàng tạm thời quên ngượng ngùng, lấy ra thuốc bột giải độc nàng luôn mang theo phòng thân, chuẩn bị bôi thuốc cho hắn.
Ở bên dòng suối nhỏ, nàng kéo xuống một mảnh góc áo trên người vò sạch, để hơi ẩm ẩm rồi trở lại bên cạnh hắn, dùng động tác nhẹ nhất lau đi vết máu trên lưng hắn trước.
Động tác của nàng thực ôn nhu, bất đồng với hành động đầy nam tính hoặc trẻ con lúc bình thường, nhẹ nhàng chậm chạp dùng phần góc áo tương đối mềm mại kia cẩn thận chấm chấm quanh miệng vết thương, chuyên chú tẩy rửa vết thương của hắn.
Đầu Đinh Thuần hơi cử động, không phải vì kiểm tra vết thương của chính mình, mà là vì để thấy rõ biểu tình trên mặt nàng.
Ánh hoàng hôn chiếu tỏa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng lộ vẻ trắng nõn, mái tóc thật dài buông rủ xuống, chỉ vì coi chừng vết thương của hắn mà đôi môi xinh đẹp hơi mím lại như là đang lo lắng cho hắn.
“Ta không sao.” Đinh Thuần mở miệng, đón nhận cái nhìn trừng trừng mang cảm xúc phức tạp của nàng. “Nàng không cần lo lắng.”
“Có ta chiếu cố, ngươi đương nhiên không có việc gì.” Nhâm Phóng Ưu tức giận trừng mắt với hắn. “Với lại, ta không lo lắng, ta chỉ là không muốn nợ ngươi ân tình, qua một cửa này, chuyện ngươi chừng nào phải chết cũng không liên quan đến ta.”
Đinh Thuần nhíu mày, cánh môi tái nhợt khẽ nhếch lên, nhìn tiểu nha đầu này đang mạnh miệng nhưng đã mềm lòng.
“Hảo, ta đây hôm nay không chết, ngày mai không chết, thời điểm nàng ở bên ta thì ta sẽ không chết……” Đôi mắt đen sâu của Đinh Thuần chuyên chú ngắm nàng, hắn từ từ nói, cười đến thập phần ôn nhu. “Nàng cả đời ở lại bên cạnh ta, ta có thể cả đời bất tử.”
Nhâm Phóng Ưu chưa gặp qua được ai cùng nàng nói quá như vậy, ánh mắt nóng cháy như vậy, hại ngực nàng không hiểu sao nóng lên, mặt càng đỏ, chỉ có thể cúi thấp đầu nhìn xuống đất, quyết tâm giấu đi những gợn sóng trong lòng.
“Ngươi nghĩ đến kiếp sai đi, ai cùng với ngươi đến cả đời.” Nàng hừ lạnh một tiếng, xoay người, lại đến bên dòng suối nhẹ tẩy chỗ góc áo dính đầy vết máu.
“Còn có thể là ai, đương nhiên chỉ có nàng.” Đinh Thuần nhìn bóng dáng của nàng, biết nàng thẹn thùng. Lại bởi vì không thể chính mắt nhìn thấy nàng đỏ bừng mặt mà thậm chí thật cảm thấy tiếc hận.
“Không nghĩ tới ‘Thiên hạ đệ nhất thần bộ’ công phu không được tốt lắm, nhưng công phu miệng lưỡi đùa giỡn cô nương thật ra đứng số một, số hai.” Nàng trào phúng mắng hắn hai câu.
“Cho nên nàng hiện tại thừa nhận nàng là một cô nương?” Đinh Thuần đáp trả lại câu nói trước kia của nàng, nhìn mặt nàng ửng đỏ, ý cười bên môi hắn càng sâu.
Nhâm Phóng Ưu vừa tức vừa giận, tay chống thắt lưng trừng mắt nhìn hắn.
“Có tin ta đánh ngươi bất tỉnh hay không?” Nàng buông lời đe dọa, mang theo một mảnh vải sạch sẽ mềm mại trở lại, tính trả thù trên vết thương kia mà nàng rắc thuốc băng bó lại hơi nặng tay, nàng vừa lòng nhìn thấy hắn nhíu đôi lông mày rậm. “Đau chết ngươi cũng là cái chủ ý không tồi.”
Đinh Thuần cười gượng hai tiếng, nha đầu này thật là tàn nhẫn.
“Hảo hảo hảo, ta quản cái miệng hình như của mình, không nói.” Hắn làm bộ khâu chính môi mình, dùng hành động tỏ vẻ hắn thật sự sẽ an tĩnh.
“Thế này còn kém khá nhiều.” Nhâm Phóng Ưu khẽ nhếch mày vì cuối cùng cũng chiếm thế thượng phong.
Chẳng qua nàng đắc ý quá sớm, nam nhân này tuy rằng ngậm miệng lại, nhưng đôi mắt lại càng thêm lửa nóng, ánh mắt ám muội, không kiêng nể gì nhìn chằm chằm mặt của nàng, môi của nàng, không chút nào che dấu ánh mắt chăm chú đối với nàng.
Đôi mắt nhuộm màu lửa mang theo sự chăm chú, tầm mắt hắn dừng trên mặt nàng dường như lan truyền độ nóng, nàng ngượng nàng nghịu, hắn càng làm cho nàng không được tự nhiên thêm.
“Trên mũi của ta có gì sao?” Phiền lòng nhịn không được bởi cái nhìn chăm chú của hắn, nàng tâm hoảng ý loạn muốn ngăn trở lại ánh mắt chằm chằm đầy ý đồ kia.
Thấy hai má nàng đỏ bừng càng thêm diễm lệ, Đinh Thuần nghĩ cố gắng nhịn xuống nụ cười bên môi. Chỉ là hắn đang rất đắc ý, mà ý cười liên tục nảy lên, tích lũy trong l*иg ngực lên đến tận họng.
“Không cho phép!” Nhâm Phóng Ưu có thể nhìn đến đôi môi tái nhợt của hắn hơi hơi run run, nàng cắn môi, ý đồ muốn uy hϊếp hắn. “Ngươi mà cười, ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi! Ta nhất định gϊếŧ ngươi!”
Thật sự, Đinh Thuần thật sự rất muốn sống sót.
Chỉ là khi đó lời nàng càng làm hắn không ngừng muốn cười to lên, hắn rốt cuộc vô lực ngăn cản. Nụ cười kìm nén trong nháy mắt chuyển thành tiếng cười cuồn cuộn, tiếp theo hắn còn ngửa đầu cười to ra tiếng, cho dù có hơi động đến miệng vết thương sau lưng làm cho đôi mày rậm của hắn lại hơi nhăn lại, tiếng cười cũng thủy chung không ngừng.
“Đinh Thuần!”
Thanh âm buồn bực của Nhâm Phóng Ưu không ngừng quanh quẩn giữa núi rừng.
Đêm đã khuya, thời tiết chuyển lạnh, Đinh Thuần nghiêng người nằm trên thảm lá to dày khá mềm mại, bởi vì chất độc trong người tra tấn nhưng rốt cục hắn cũng đã nặng nề ngủ.
Nhâm Phóng Ưu tựa vào một bên vách núi đá, không dám ngủ say, chỉ là nhắm hờ rồi chợp mắt trong chốc lát, chờ công hiệu của loại phấn mịn trắng kia tan dần đi.
Vài canh giờ trôi qua, nàng cảm giác được thể lực đang khôi phục, lại sinh long hoạt hổ lên.
Một trận gió lạnh thổi qua, nàng mặc một thân áo đơn sau khi nội lực khôi phục hơn thì dần dần có thể chống cự cái rét lạnh, nàng trợn to mắt xem xét tình trạng Đinh Thuần.
Tuy rằng đã dùng thuốc giải độc làm chậm lại tốc độ độc tính xâm nhập khắp cơ thể hắn, hiển nhiên lại chẳng hoàn toàn kê đơn đúng thuốc, thể lực cùng tinh thần hắn tựa hồ không có chuyển biến tốt. Máu đỏ trên miệng vết thương biến thành đen, làm cho nàng không thể yên lòng.
Nàng dời bước đi đến bên người hắn, đầu tiên là kiểm tra vết thương sau lưng hắn, khi vô tình chạm đến da thịt trên lưng hắn, ngoài ý muốn phát hiện nhiệt độ cơ thể hắn cực kỳ lạnh, sắc mặt nàng trầm xuống.
Nghĩ đến kịch độc quấy phá ở trong cơ thể, hơn nữa bị gió đêm thấm lạnh, nhiệt độ cơ thể hắn mới có thể giống như người bị băng đá cực hàn vây quanh……
Nhìn đôi môi hắn tái nhợt hơi thâm đen, trong lòng nàng biết không thể cứ để tình huống tiếp tục chuyển biến xấu hơn được, nàng trước tiên duy trì lại nhiệt độ cơ thể hắn đến khi bình minh mới được.
Chính là tuy rằng đã đốt củi lửa lại không có thể làm cho cơ thể hắn ấm lên, trước mắt duy nhất có thể giúp hắn duy trì nhiệt độ cơ thể cũng chỉ có…… Chính nàng.
Tuy rằng là vì cứu người, nhưng…… Nói như thế nào đều là ý tưởng cùng hành vi kinh thế hãi tục (trái với lễ giáo), nàng rất khó bình chân như vại, chỉ là nàng đã nghĩ trước mắt không còn cách nào khác.
Hít thở thật sâu vài lượt, nàng rốt cục làm chính mình trấn định lại, từng bước một di chuyển đến trước mặt hắn, nhìn hắn ngủ say ngay cả gọi nhỏ tên hắn đều không có phản ứng, nàng miễn cưỡng nói cho chính mình rằng hắn sẽ không phát giác.
Chỉ cần nàng đề cao cảnh giác, trước lúc bình minh liền tách xa khỏi cạnh hắn dĩ nhiên sẽ không bị hắn phát hiện, nàng cũng có thể tránh đi cái loại xấu hổ này – nàng cố gắng lập kế hoạch cho mình, muốn cho chính mình yên tâm thoải mái cứu người.
Mà nàng cũng thật sự làm được, thật cẩn thận tiến gần vào người hắn, lấy mục tiêu không đánh thức hắn mà cố gắng, nàng thành công nằm trong lòng hắn.
Có lẽ là trong lòng người đó ‘tắc’ sẽ có chút cảm giác khác lạ, Đinh Thuần hơi hơi động nhẹ thân mình, Nhâm Phóng Ưu sợ tới mức mắt to trừng lớn, đề phòng nghĩ nên quát lên
hay giơ chân đá hắn một cước cho hắn văng ra sau đó hoả tốc né ra xa.
Nhưng hoàn hảo hắn không có cựa quậy thêm, chính là tay hắn vốn đặt dọc mạn sườn ở trước người, bất chợt cử động vòng qua người nàng, như là đều có tri giác, đem nàng nhanh dán sát ngực hắn. Cái này, Nhâm Phóng Ưu cho dù muốn chạy cũng tạm thời chạy không được.
Được rồi, việc gì phải đến thì sẽ đến, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Nhâm Phóng Ưu tự nói với chính mình, lại xấu hổ không chịu nổi, bất quá nàng làm như vậy là vì cứu sinh mệnh hắn nên mới ra hạ sách này.
Khẩn trương đang chậm rãi qua đi, hô hấp của nàng chậm rãi lại như bình thường, đôi tay nhỏ bé cũng dám đặt lên ngực hắn, cảm thụ nhịp tim đập và hơi thở mỏng manh của hắn.
Hắn luyện võ, hơi thở không phải mong manh, nhất định là do độc tính cản trở hắn hô hấp.
Nàng thở thật dài một hơi, không tự giác càng gần sát hắn.
Nam nhân này…… Đến tột cùng suy nghĩ cái gì?
Có tất yếu vì nàng mà hành động hy sinh như vậy sao?
Hắn có thể dễ đẩy nàng ra để cho chính hắn tránh hết được chỗ ám khí độc này……
Nhưng hắn cái gì cũng chưa làm, mà ngay cả khi ám khí độc môn chui vào thân mình còn muốn lo an nguy sinh mệnh của nàng.
Nàng càng gần sát càng có thể cảm giác l*иg ngực to rộng của hắn đang hơi lạnh, trực giác hướng nàng tới gần, cánh tay đem nàng ôm càng nhanh.
Hơi thở của hắn tràn đầy cảm quan của nàng, tất cả gắt gao bao quanh nàng.
Đến khi cảm giác cơ thể hắn dần dần hồi phục độ ấm, nàng mới có thể an tâm thở dài một hơi, cho đến lúc này nàng mới bằng lòng thừa nhận với chính mình rằng nàng kỳ thật thực lo lắng hắn gặp chuyện không may, thực lo lắng hắn sẽ chết trước mặt nàng.
Đó không phải trách nhiệm, không phải kiêu hãnh, mà là cảm xúc sâu kín tiềm ẩn trong lòng nàng, nó xa lạ mà làm cho người ta khó hiểu.
Nhìn hai mắt hắn nhắm chặt, Nhâm Phóng Ưu hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí giơ lên bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chạm đến khuôn mặt tuấn tú của hắn, dời ngón tay từ cái mũi
hắn chậm rãi xuống đôi môi mỏng của hắn.
Nam nhân này làm cho nàng thấy mê hoặc, làm cho nàng thấy khó hiểu, lại không bỏ lại sau lưng được.
Hắn có để ý nàng như vậy? Hắn có để ý và nguyện ý hy sinh chính sinh mệnh hắn, muốn mở rộng vòng tay ấm áp cường tráng cấp nàng, thay nàng tạo một mảnh trời riêng không?
Cái loại cảm thụ này rất xa lạ, xa lạ đến độ làm cho nàng tâm hoảng ý loạn.
Cho tới bây giờ nàng đều là chỗ dựa cho người khác. Ở Hắc trại, nàng là trọng tâm của toàn trại, từ việc đại sự nàng quyết sách, đến việc nhỏ nàng cũng xử lý. Toàn bộ kế sinh nhai trong trại toàn dựa vào nàng chỉ huy quyết định, đến nỗi không còn người xem nàng là một cô nương, mà đem nàng trở thành người lãnh đạo trong cuộc sống.
Hắn là nam nhân đầu tiên coi nàng là một cô nương, ý muốn đem nàng nâng niu trong lòng bàn tay chiếu cố.
Phản ứng của nàng trước nhất là bài xích, thậm chí cảm thấy hắn xem nhẹ coi thường nàng, ô nhục nàng, nguyên nhân không có người coi nàng như một cô nương bởi vì nàng rất mạnh.
Chính là nàng cường, hắn càng mạnh.
Trong suốt thời gian ở chung, nàng phát hiện khuôn mặt hắn tươi cười với mọi người cùng thái độ thân thiện đều là lớp ngụy trang của hắn, vì hắn che dấu cơ trí cùng phản ứng của một “Thiên hạ đệ nhất thần bộ”, dùng để che dấu thủ đoạn sâu xa khó hiểu bên trong hắn. Nếu hắn thật sự dốc toàn lực, người bại trận nhất định là nàng.
Khi hắn vững vàng bảo vệ nàng trong vòng tay khỏi hai kẻ kia, không để nàng bị một chút thương tổn, vốn nàng một lòng vẫn luôn cứng rắn, quả cảm, lạnh lùng, giờ đột nhiên như trong lòng nàng có chảy một dòng ấm áp.
Hắn xác thực rất cường.
Nhưng hắn cũng không phải cường hãn khiến nàng tâm động, mà là hành động che chở nàng của hắn đã đánh nát tấm rào chắn bảo hộ nàng cho tới nay.
Nàng muốn đi đâu tìm một…… Nam nhân sẵn sàng dùng sinh mệnh che chở nàng?
Nhâm Phóng Ưu đầu tiên cảm thấy bàng hoàng.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú tái nhợt trước mắt, lòng nàng yếu ớt đau lòng giống như không thuộc của nàng nữa.
Một cỗ cảm giác khó có thể tưởng tượng, che mờ lý trí của nàng, lòng của nàng hỗn loạn, chỉ có thể tùy ý cho cảm xúc thất bại đem nàng gắt gao vây quanh.
Ỷ vào giờ phút này hắn còn thật ngủ say, nàng cho phép chính mình đưa khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào ngực hắn, để chính mình làm một “Người bình thường”, trong vòng tay hắn tạm thời nghỉ ngơi như vậy trong chốc lát.
Chỉ cần trong chốc lát.
Tước khi bình minh lên, nàng nhất định sẽ tỉnh lại, nhất định sẽ lập tức tỉnh lại, không cho hắn phát hiện ra nàng từng nghỉ ngơi trong vòng tay hắn.
Không như lúc trước, nàng giờ đã nghĩ không thể xác định nguyên nhân tiến sát gần hắn, là vì giúp hắn ấm áp, hay là để ấm áp tâm nàng vốn lạnh lẽo như băng……
(Hết chương 5)