Không khí cực nóng bức, từ lúc ánh mặt trời chói mắt tỏa nắng đến lúc mặt trời đã sắp khuất bóng, Đinh Thuần đổ mồ hôi như mưa tìm kiếm ở những nơi Nhâm Phóng Ưu từng xuất hiện, lại vẫn không thu hoạch được gì.
Nàng như là đã biến mất vào không khí không một dấu vết, rốt cuộc nhìn không thấy đâu.
Đinh Thuần ngăn chận nỗi bất an cùng sự khó chịu ẩn ẩn trong l*иg ngực, tự nói cho chính hắn nhất định tìm được nàng.
Vì thế sau khi uống nước xong, hắn bước nhanh chạy tới hướng Hắc trại bây giờ đã bị san thành bình địa, đoán rằng nàng có thể lại nhớ tới nơi chốn quen thuộc này hay không.
Có điều qua vài ngày đêm, hắn canh giữ ở Hắc trại lại vẫn không thấy dù chỉ là bóng dáng người mà hắn hằng mong nhớ
Ánh mắt nhin mông lung, hắn thường nhớ tưởng nhìn đến bộ dáng nàng giả trang nam, vẻ mặt anh khí. Vài lần trong giấc mơ, hắn cũng thấy bóng dáng nàng nhu nhược mảnh khảnh. Một lần lại một lần, hắn luôn luôn như nhìn thấy nàng ngay tại bên người……
Hết thảy chỉ là ảo giác.
Có điều hắn quá mức nhớ thương nàng, nên hắn mới tưởng tượng nhiều thế.
Hắn ngửa đầu uống cạn bầu rượu tiếp theo, lâu chưa ăn cơm nên bụng bất giác đói khát, hắn thầm nghĩ dùng rượu làm say hay tê liệt tri giác của mình.
Đột nhiên, hình ảnh một ngôi mộ ngay cả tên cũng không có đập vào trong mắt hắn, khiến hắn chợt hoàn hồn.
Mộ này!
Bao nhiêu người của Hắc trại bị Trình Giá vứt bỏ ở sơn cốc đó, hắn từng hảo tâm ra mệnh lệnh đưa bọn họ đi hạ táng (chôn cất). Những người đó có thể nói là người thân của nàng, nếu nàng thật sự muốn tìm chỗ nào đó đặt chân nghỉ tạm, hắn suy nghĩ chắc nàng sẽ không bỏ ‘những người thân’ này đi đâu.
Không nghĩ tới hắn thế nhưng lại quên mất chỗ trọng yếu đó, hắn nâng cốc và bình rượu quăng xuống đất, chạy tới chỗ mộ vô chủ này.
Hắn rất nhanh chạy vội tới chỗ sâu trong sơn cốc, nhìn trái nhìn phải, tìm kiếm chung quanh nơi có khả năng làm chốn dừng chân, chính là không biết có phải trời cao có ý định muốn khảo nghiệm hắn, hắn cũng ở đỉnh núi tìm hành tung của nàng mà dù như thế nào tìm khắp nơi vẫn chẳng thấy.
Sức cùng lực kiệt, hắn rốt cục dùng hết khí lực vốn có, bất lực tựa vào một thân cây to, cảm thấy cực kỳ bất lực.
Hắn hít sâu một hơi, con ngươi đen gắt gao nhắm lại, hai bàn tay đều nắm chặt, cảm giác thấy làm da do ngày ngày phơi nắng nóng bị bỏng da.
Hắn chẳng buồn cử động, chính là đợi, nghĩ, hối hận, để nỗi lòng tự trách không ngừng tra tấn hắn.
Tịch dương (Mặt trời cô độc) dần dần khuất dạng ở chân trời phía tây, Đinh Thuần vẫn không tìm được nàng, như là ông trời thật muốn trừng phạt hắn từng tàn nhẫn với Nhâm Phóng Ưu vậy.
Nhưng hắn không có một câu oán thán, trong lòng chỉ tràn ngập hối hận, cùng với sự xúc động muốn bóp chết chính mình.
Ánh mặt trời biến mất, hắn để cho chính mình bị hắc ám cắn nuốt (chìm ngập trong bóng đêm), không muốn ủ rũ nản lòng, trong đầu vẫn còn tự hỏi rằng nên làm sao tìm thấy nàng.
Đúng lúc này, hắn ở trong bóng tối, ẩn ẩn có thể nhìn ra cách đó không xa trong rừng cây có một điểm sáng nhỏ, nếu lúc ban ngày chỉ sợ hắn dù thế nào đều không thể phát hiện, mãi cho đến hiện tại bốn phía đều tối om thì hắn mới có thể nhìn đến ánh sáng nhàn nhạt kia như là lộ ra từ cửa sổ.
Tâm hắn lại dấy lên hy vọng, vội vàng chạy tới hướng nơi ánh sáng kia phát ra.
Ngôi nhà tranh nhỏ xinh đơn giản, Đinh Thuần đứng cách cửa sổ một khoảng, nhìn thấy trong ánh nến kia, nàng chuyên chú cầm bút vẽ trên giấy.
Cả cơ thể và tâm hắn như gào thét hết lên còn sự bất nhờ này làm hắn loạng choạng, ánh sáng mỏng manh chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, giống như thực giống như ảo.
Hắn nhất thời không dám gấp gấp tới gần quá, sợ nàng lại sẽ đột nhiên biến mất ở trước mặt hắn.
Hắn cẩn thận nhìn nàng, cẩn thận nhìn nàng, sợ hãi chính hơi thở của mình đột ngột sẽ quấy nhiễu đến cảm xúc bình tĩnh của nàng.
Chính là Nhâm Phóng Ưu dù nói như thế nào cũng là người tu luyện võ công cao cường, cho dù hắn cố ý giấu diếm hơi thở vẫn làm trực giác của nàng lên tiếng đề phòng, cũng khiến nàng lỡ tay đưa bút nghệch một đường thành ra hỏng bức họa sơn thủy này coi như bị hủy.
Ngoài cửa có người!
Người mới tới có hơi thở hỗn loạn không chịu nổi, giống như tâm tình không yên bình, chỉ cẩn thận xem xét, quan sát từng nhất cử nhất động của nàng.
Nhưng điều làm cho người ta khó hiểu là nàng không có nhận thấy được sát khí gì.
Thói quen sống trong cảnh đao kiếm đẫm máu nên nàng cũng không bởi vậy mà thả lỏng, nàng dò xét không gian xung quanh, đặt bút lông xuống, cầm La Nhận kiếm lên, nàng phi thân tránh khỏi cửa sổ đầy ánh sáng. Trên thân kiếm lóe ánh sáng bàng bạc của kim loại cùng ánh trăng, nàng nhanh chóng mở cửa cầm kiếm thẳng tắp đâm tới hướng người ngoài cửa rình coi -
Một phen kiếm sắc lắc lắc, thẳng tắp dừng ở yết hầu của Đinh Thuần, chỉ kém một tấc nữa sẽ đân vào hắn suýt lấy đi mạng của hắn.
“Đinh, Đinh Thuần?” Nhâm Phóng Ưu lo lắng còn đầu óc nàng bị chấn động mạnh, tay cầm kiếm không tự giác cũng khẽ run rẩy.
“Bình ổn, trăm ngàn bình ổn lại!” Đinh Thuần tuy rằng tâm tình kích động, nhưng hắn trời sinh thoải mái hơn người một phần, liền vẫn làm cho chính hắn lộ ra ý cười. “Ta thật vất vả tìm được nàng, đừng làm cho ta ngay cả một câu sám hối đều không kịp nói, liền trực tiếp đi gặp Diêm Vương.”
Nhâm Phóng Ưu đứng dưới ánh trăng mờ ảo, cẩn thận xem xét hắn, xác định thật sự là hắn thì lòng của nàng hoảng một chút, tim nàng lại đập vừa mạnh vừa nhanh.
Lòng nàng rất cuồng loạn, hoàn toàn không thể nhúc nhích, mắt hạnh mở lớn nhìn chằm chằm hắn. Nếu không phải trên mặt hắn tươi cười như trước, cảm nhận mãnh liệt tồn tại chân thật lay động nàng, thì nàng sẽ nghĩ đến đây là nàng tưởng niệm quá độ mà sinh ra ảo ảnh.
Nàng mở mồm nhưng không nói được gì, cảm xúc mãnh liệt quay cuồng trong khoảng thời gian ngắn, nhưng cũng không biết mở miệng từ đâu mới tốt.
“Theo ta về nhà, được không?” Đinh Thuần thong thả vươn tay ra, nhìn nàng bởi vì kích động kịch liệt mà phiếm hồng hai má, bàn tay ngăm đen nam tính của hắn nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay đang nắm chặt kiếm của nàng.
Độ ấm từ thân nhiệt của hắn truyền tới, giống như bàn ủi nóng cháy, lan lửa nóng sang da thịt của nàng. Nàng rút lui hai bước tạo chút khoảng cách với hắn, nàng bị lời hắn nói ra làm nàng sợ.
“Đinh đại nhân thật quá hứng trí, đi xa ngàn dặm đến vùng hoang vu này dã ngoại sảng khoái dạo chơi vui đùa.” Nhâm Phóng Ưu lạnh lùng nói, áp chế cảm xúc kích động trong ngực, không cho chính mình dễ dàng bị ảnh hưởng.
“Ta tới tìm nàng.” Một đôi mắt đầy khát vọng của Đinh Thuần chăm chú nhìn nàng, như là tưởng khỏa lấp nỗi nhớ thương nàng nồng đậm sâu sắc suốt mấy ngày qua tới giờ.
“Hừ!” Lời hắn làm cho Nhâm Phóng Ưu tức giận hơn, không thể tin hắn sẽ thực như vậy với nàng, từ khi nàng rời đi hắn cũng không tìm nàng, nàng lại vẫn còn khát vọng nhào vào lòng hắn sao.
Chính mình không biết liêm sỉ sao, vậy nàng tình dùng cái gì xử trí bây giờ?
Vì thế, nàng đem tất cả cảm xúc trong lòng chuyển thành phẫn nộ, nhắc tới đây nàng liền nâng kiếm đâm thẳng tới hắn.
“Ngươi không phải tới tìm ta, ngươi căn bản chính là tới tìm cái chết!” Nàng vung trường kiếm lên, từng chiêu thức đẹp mắt như múa kiếm, trực tiếp sẽ chém hắn.
Hắn nhẹ nhàng rút ra trường kiếm từ phía sau lưng, giơ kiếm ứng chiến, không phải vì so bì với nàng, mà là không nghĩ làm cho nàng cứ hung hăng làm ra chuyện hối hận.
Song kiếm gặp nhau, bật ra ra nhiều điểm ánh lửa, hắn dễ dàng cản trở những chiêu tấn công của nàng lại.
Biết rõ không dễ gây thương tổn tới hắn, Nhâm Phóng Ưu cũng không khẳng khái thu kiếm, đường kiếm chuyển hướng nhắm tới yết hầu của hắn. Đinh Thuần thẳng lưng nghiêng người ra phía sau, kiếm phong mang theo ánh bạc vun vυ"t bức tới, lướt qua chỉ cách cổ hắn một tấc, nếu tư thế hắn có nửa điểm sai lầm chỉ sợ thân đã muốn có chỗ dị thường.
Nàng tức giận trái đâm phải chém, thật sự ra chiêu ngoan độc, bởi vì biết võ công hắn không kém mình, muốn đả thương hắn quá khó khăn, nàng đại khái có thể cuồng loạn mạnh tay đối với hắn, nhưng cho dù như thế cũng khó tiêu tan hết chỗ phẫn hận tích tụ từ bao ngày nay trong lòng nàng.
Đinh Thuần chỉ thủ chứ không tấn công, kệ nàng tận tình phát tiết, biết chính mình lúc trước quyết định làm sai không ít chuyện, hắn xứng đáng chịu sự trừng phạt này.
“Ưu nhi, ta sai lầm rồi, nàng đừng tức giận.” Đinh Thuần một bên phòng thủ, một bên hơi cúi người đối diện với nàng, thừa dịp ngăn cản được chiêu kiếm lợi hại của nàng, hắn nhẹ nhàng lên tiếng mở miệng đối với nàng.
Nhâm Phóng Ưu cắn răng một cái, không cho chính mình dễ dàng mềm lòng.
“Có cái gì tức giận chứ, lúc trước là tự chính ta phải đi.” Miệng nàng tuy nói như vậy nhưng vẫn tức giận hướng hắn đâm tới một nhát.
Hắn không có ý định muốn tìm nàng, mà hắn dẫn binh trực tiếp tiêu diệt Hắc trại, nàng biết đó việc hắn làm theo chức trách, cũng biết khi đó Hắc trại đã đều là thủ hạ của Trình Giá, tiêu diệt hay không tiêu diệt nó đều đã không phải việc nàng nên cần để ý.
Chính là, hắn không tìm nàng…… Điểm này khiến nàng không thể tiêu tan.
“Ưu nhi, lần này cho ta một cơ hội đi.” Đinh Thuần mềm mại thanh mềm mại âm, hắn chưa từng yếu thế với ai, nhưng bởi vì đối tượng là nàng cho nên hắn cam tâm tình nguyện.
Hắn yêu cầu nàng tha thứ, nàng không chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của nàng hiện một nét cười lạnh, phẫn nộ hướng hắn ra tay.
“Muốn tha thứ, không có khả năng, không chém ngươi ba nhát kiếm thì khó tiêu trừ được nỗi tức giận trong lòng ta……” Nàng hầm hầm bổ tới một kiếm, nguyên bản Đinh Thuần vẫn lấy kiếm che chắn cản trở thế công của nàng, giờ lại chỉ đưa ra một đôi mắt đen thẳm sáng trong nhìn thẳng nàng.
Hắn không tránh? Thật muốn nhận một kiếm này?
Nhâm Phóng Ưu ngẩn ra. Bởi vì biết hắn võ công tu luyện không ở dưới nàng, nhất định có thể ngăn cản thành công, chiêu thức vốn mang theo mười phần công lực liền chém xuống như vậy.
Nhưng hắn đột nhiên hoàn toàn không hề phòng thủ, nội lực của nàng lập tức thu về không kịp, thanh kiếm kia đã hạ xuống vai hắn không ngừng lại mà tiếp theo càng nhanh tạo một vết thương trên thân thể hắn, nhất thời máu tươi trào ra.
Nhâm Phóng Ưu sửng sốt, nhìn máu tươi phun ra, nhiễm đỏ La Nhận kiếm của nàng, cũng nhiễm đỏ ống tay áo của nàng, giống miệng vết thương kia đều dường như trong nháy mắt lòng của nàng cũng khắc một vết……
“Còn hai nhát kiếm nữa.” Thanh âm của Đinh Thuần ôn hòa như trong dĩ vãng, khuôn mặt hắn vẫn tươi cười, cười với nàng càng thêm ôn nhu, như không nhìn thấy vết thương trên vai.
Hắn bị thương làm cho nàng không biết phải làm sao, nhưng hắn vẫn cười lại làm cho nàng càng thêm phẫn nộ.
Vì sao từ trước đến nay, nàng còn để ý hắn như vậy?
“Ngươi đừng tưởng rằng ta không dám!” Nhâm Phóng Ưu là người dù chết vẫn mạnh miệng, mũi kiếm chỉ vào hắn, không muốn mềm lòng như vậy.
“Ta tin tưởng nàng dám, vì ta biết quá nàng là một cô nương dũng cảm không sợ trời không sợ đất.” Ánh mắt hắn không hề mang theo tia cười mỉa, mà là hoàn toàn chuyên chú, như thể vừa nói xong lời thề quan trọng nhất trong cuộc đời này, từng bước một đi thẳng tiến đến khi mũi kiếm để ở đầu vai hắn mới dừng lại. “Đây là việc mà lòng ta cam tâm tình nguyện.”
“Đinh Thuần, ngươi không nên ép ta, ta thật sự sẽ gϊếŧ ngươi.” Giọng nói của Nhâm Phóng Ưu mang theo chút yếu đuối, lại vẫn không chịu đối mặt với chính tình cảm chân thật của mình.
Mũi kiếm sắc bén lợi hại đang để hờ trên đầu vai trái của hắn, chỉ cần hắn lại đi tới gần thêm một bước, đầu vai hắn sẽ nhiều thêm một vết thương.
Chính là, Đinh Thuần không chút nào sợ hãi, không hề đem kiếm trên đầu vai để vào mắt, mắt hắn chỉ nhìn thẳng nàng, như là trong lòng hắn chỉ dung nạp nàng mà không nhìn đến cái gì khác nữa.
“Hai kiếm……” Đinh Thuần cắn răng một cái, đi lên phía trước tới gần nàng, quả nhiên cảm giác được mũi kiếm đâm vào vai trái, mang đến đau đớn rõ ràng.
Mũi kiếm nhập vào vai trái, hắn không kêu đau mà vẫn cười, môi hơi hơi run, hắn vô cùng kiên nghị mở miệng. “Chỉ còn một kiếm, một nhát kiếm nữa, nàng phải tha thứ cho ta.”
“Ngươi thật sự không sợ đau sao?” Nhìn kiếm sắc đâm vào thân thể hắn, rốt cục trước mắt hơi rưng rưng chút nước, Nhâm Phóng Ưu vừa tức vừa giận lại thương tâm, tưởng rút kiếm lại nhưng nàng vẫn không cam tâm.
Lúc trước, hắn lựa chọn không giữ nàng ở bên cạnh. Nay hắn một hồi mới đến, hắn nhất thời thay đổi tâm ý, nàng phải thuận theo hắn sao?
Không! Tuyệt không!
Nàng – Nhâm Phóng Ưu cũng không phải người cứ để hắn đùa bỡn ở trong tay như vậy.
“Sợ, ta đương nhiên sợ.” Đinh Thuần nhìn thẳng vào mắt nàng, nhưng cước bộ không dừng lại, chân trái vừa mới bước, nếu hắn muốn đi phía trước từng bước từng bước nữa, mũi kiếm của nàng chỉ sợ sẽ xuyên thấu vai hắn……
“Ngươi đừng tưởng rằng ta sẽ thu tay lại, ta không sợ ngươi, ta sẽ không tha thứ ngươi……” Nhâm Phóng Ưu gầm nhẹ, cắn răng không chịu thu kiếm, nhưng cũng sợ, lo lắng, vai phải của hắn đã bị múa may một đường, vai trái nếu lại bị kiếm xỏ xuyên qua, hắn sẽ có một thời gian không cầm được kiếm, không phòng thân được, nếu gặp gỡ địch thủ chỉ sợ hắn……
Nhưng Đinh Thuần dường như bất chấp bất cứ giá nào, hoàn toàn không đem lời của nàng nghe lọt vào tai, hai chân tiếp tục tiến lên phía trước, mơ hồ có thể cảm giác lưỡi kiếm sẽ đâm thủng hắn.
“Đáng giận!” Nhâm Phóng Ưu không thể theo đuổi ý định kệ hắn chà đạp thân thể của chính hắn tệ như vậy, mặc dù nàng không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể phẫn hận rút kiếm, khi mũi kiếm rời xa thân thể hắn, một khắc ấy nàng tức giận đến dường như muốn vứt bỏ La Nhận kiếm, nàng liền xoay người rời đi.
Bước chân nàng mới nhấc lên, liền có một lực từ phía sau giữ nàng lại, cổ tay nàng bị nắm gọn, lực kéo mạnh đó làm cho nàng thẳng ngã vào lòng hắn, bên hông lập tức có thêm một cỗ lực đem cầm tù nàng ở trong lòng hắn.
“Còn một nhát kiếm.” Đinh Thuần cúi đầu, nhìn nàng mà trong mắt nàng đã tràn đầy hơi nước.
“Ngươi nằm mơ!” Nhâm Phóng Ưu hướng về phía hắn lại là rống lên. “Cho dù gϊếŧ ngươi ngàn đao vạn đao, ta vẫn sẽ không tha thứ ngươi, tim của ngươi đen hắc, ta sẽ không cho ngươi một cơ hội nữa đâu!”
“Nói đến tim của ta……” Đinh Thuần dừng một chút, nhớ tới lúc mình ở kinh thành sống không bằng chết, giống như cái xác không hồn sống qua ngày. Nghĩ đến một nhát kiếm kia là đã sớm tổn thương hắn, nhất định bọn họ sẽ dây dưa thêm. “Quên đi việc tính toán, hơn nữa bị nàng làm cho ngực ta bị thương một lần ấy, nàng thật sự chém ta ba chiêu sao, nàng nên tha thứ ta.”
“Hừ! Buồn cười, Đinh Thuần, tâm ngươi cứng chắc giống như tường đồng vách sắt, Nhâm Phóng Ưu ta có thể có phúc đức gì khi đó có thể chém ngươi một nhát.” Lòng của nàng nổi lên nỗi đau khắc cốt, thầm oán chính mình giao trái tim cho hắn.
“Nếu không phải ngực ta bị thương máu chảy thành sông, ta hôm nay đến tự tìm khổ để ăn sao?” Đinh Thuần thấy nàng quăng kiếm, lại lần nữa dấy lên hy vọng.
“Ngươi vốn chính là tự tìm khổ để ăn, ngươi đi con đường sáng ánh mặt trời của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta, ngươi làm gì lại tới đây trêu chọc ta?” Nhâm Phóng Ưu nhìn hắn chằm chằm, không biết nên như thế nào cho phải.
Thái độ của hắn khác với lúc trước, nhưng nàng đã chịu thương tổn quá lớn, làm sao có thể lại một lần nữa đem chính mình giao vào tay hắn.
Hắn nói nàng dũng cảm…… Không, một chút cũng không, lúc này nàng khϊếp đảm đến nỗi không thể đáp lại yêu cầu gì của hắn.
Vì sao không cho nàng cứ bình tĩnh sống như vậy là tốt rồi?
Vì sao?
“Ta thử qua, nhưng là ta làm không được.” Lúc trước hắn để nàng đi, chính là nghĩ đến hắn không có nàng cũng không sao, ai biết ngực hắn như bị đào cái động lớn, rốt cuộc tìm không thấy ai có thể bổ khuyết (lấp đầy).
“Tim của ngươi hắc đen, có cái gì không làm được?”
“Có phải hắc đen hay không, nàng muốn khoét ra thử xem hay không?” Đinh Thuần từ bên thắt lưng lấy ra một đoản đao chuyên dùng để phòng thân bên người, trực tiếp đưa tới trước mặt nàng.
“Ngươi thật sự muốn bức ta?” Nàng không rõ hắn vì sao còn muốn tìm đến nàng, hắn tổn thương nàng, làm nàng bị thương còn chưa đủ sao?
Đinh Thuần chỉ lắc đầu.
“Cho dù là có một trăm bả đao đặt kề cổ của ta, ta cũng tuyệt không bức nàng nữa.”
Khi đó, vì cứu mạng nàng, hy vọng nàng nuốt cửu chuyển hoàn hồn đan, lại muốn bức nàng đáp ứng phản bội Hắc trại; nàng lại thủy chung không chịu. Nhìn nàng ở trước mặt hắn giãy dụa, hình ảnh kia thật tra tấn người, rồi sau đó nó không ngừng xuất hiện lặp đi lặp lại trong đầu hắn…… Hắn sẽ tuyệt không, tuyệt không lại tổn thương nàng như vậy.
Nghe hắn nói như vậy, dòng lệ cố nén rốt cục cũng rơi xuống, nhưng Nhâm Phóng Ưu vẫn chưa cam lòng, nàng không dám lại tin tưởng hắn.
“Thăng quan tiến chức còn chưa thỏa mãn được ngươi sao? Hoàng đế thiết yến mừng công, văn võ bá quan bày tiệc đều hy vọng đem được khuê nữ gả cho ngươi vào Đinh gia…… Tất cả mọi việc ấy, ngươi còn không thỏa mãn sao?” Nhâm Phóng Ưu giận trách hắn, hốc mắt xót không thôi, cơ hồ lại muốn rơi lệ.
Nàng mặc dù ẩn cư trong núi rừng, nhưng vẫn thỉnh thoảng vào thành chuẩn bị một ít đồ dùng hằng ngày, hắn được phong công, sự nghiệp to lớn, chuyện không ngừng truyền tụng ở phố lớn ngõ nhỏ, làm cho nàng muốn quên hắn đều làm không được.
Trước mắt hắn có được nhiều chọn lựa như vậy, muốn nàng tin tưởng hắn sẽ lựa chọn nàng…… Không, nàng chẳng dám hy vọng xa vời rằng hắn còn có thể có vài phần chân tình đối với nàng.
“Tâm của ta không phải vậy.” Thanh âm của hắn trầm thấp khàn khàn, âm điệu chậm rãi vang sâu vào lòng nàng.
Một câu này làm cho Nhâm Phóng Ưu chấn động.
Đơn giản là mấy ngày nay tới giờ, lòng của nàng cũng mãnh liệt trống rỗng vô biên vô hạn nói không nên lời, cả người như con thuyền nhỏ không có chỗ dựa vào, mà hắn…… Cũng như thế sao?
Như là để đáp lời về nghi vấn mà nàng không nói ra, hắn chậm rãi nói đến việc mấy ngày qua tới nay tâm tình hắn biến chuyển.
“Không có nàng, tâm của ta chẳng thể như bình thường, giống như bị đào cái động không đáy. Ta rốt cục biết rằng cho dù phải trả giá bằng mạng của ta, ta cũng muốn nàng trở lại bên cạnh ta.” Hai tay của hắn cầm tay của nàng, thanh âm hơi nghẹn ngào. “Nàng phải trở lại bên cạnh ta, ta không thể không có nàng.”
Nhâm Phóng Ưu toàn thân run lên, cho dù trong lòng đã muốn dao động, nhưng lòng tự tôn cùng tính quật cường của nàng vẫn không có thể để nàng dễ dàng buông bỏ hết được.
“Không có khả năng…… Không có khả năng……” Nàng cứ mãi lắc đầu.
Đinh Thuần nhìn quanh bốn phía, bạc môi cười cười. Nếu nàng không chịu tha thứ, như vậy hắn tìm một cái phương án thay thế đi.
“Nếu không, nàng một kiếm gϊếŧ ta, để cho ta cũng thành nằm ở dưới một thước đất, chôn ở nơi này cũng không sai, có sơn có thủy, mà trọng yếu hơn là có nàng, như vậy là đủ rồi.” Đây không phải lời nói vui đùa, bất quá hắn còn thật sự nghĩ thế.
“Không có khả năng, ngươi là quan, ta là tặc (cướp)…… Ngươi không có khả năng quên hết thảy đâu.” Nàng cứ mãi lắc đầu.
“Ta cũng từng nghĩ rằng ta không có khả năng sẽ chấp nhận nàng, không có khả năng không nhìn ánh mắt người trong thiên hạ. Chính là sống qua nhiều ngày không bằng chết thế này, ta nhất thời hiểu được là trừ nàng ra thì ta bất cứ gì cũng đều không cần.”
Ngay khi Nhâm Phóng Ưu còn chần chờ muốn tin tưởng hắn hay không, hắn đột nhiên lảo đảo một cái, cả người ngã ra phía trước.
“Cẩn thận!” Xuất phát từ phản xạ tự giác, nàng vội vàng đưa tay đỡ hắn.
“Nguyên lai nàng vẫn lo lắng cho ta.” Đinh Thuần dựa vào nàng, lộ ra tươi cười an ủi.
“Ngươi vẫn còn trêu đùa ta?” Nhâm Phóng Ưu giận dữ, tưởng rằng hắn đang giả vờ, tức giận đến buông lỏng tay, xoay người đi khỏi đây.
Đừng cho là ta còn có thể để ý ngươi, ta sẽ không! Ta sẽ không! Ta sẽ không!
Nhâm Phóng Ưu không ngừng nhắc nhở chính mình rằng không cho phép lại mềm lòng, không cho phép lại bị trở thành kẻ đáng chê cười; nhưng chân vừa mới đi vài bước thì đã nghe được phía sau truyền đến tiếng vang như một vật nặng rơi xuống đất.
Nàng cả kinh, nhanh chóng quay đầu, phát hiện Đinh Thuần mới thế nhưng đã ngã nằm trên đất -
Nàng xông ngay đến.
“Đinh Thuần, Đinh Thuần!” Nàng cố nâng hắn dậy, khẩn trương quát to gọi hắn, trừng mắt xem xét trên người hắn, muốn tìm ra hắn bị thương thế nào sao lại không chống đỡ hết nổi mà ngã xuống đất.
Chính là, trên người hắn ngoại trừ hai nhát kiếm nàng tự tay lưu lại vết thương ở vai hắn thì cũng không có vết thương khác.
“Ngươi thế nào?” Khẩu khí của nàng có chút gấp gáp, nàng nghĩ đến có lẽ hắn trúng độc, nàng chẳng hề tức giận, trong lòng chỉ còn lại có thuần nhiên (đơn thuần, đương nhiên) lo lắng.
“Ta không sao.” Đinh Thuần lắc đầu.
“Cả người đứng không nổi, còn nói không có sao?” Nhâm Phóng Ưu cũng không dám chắc chắc giống hắn như vậy, một đôi mắt to chuyên chú theo dõi hắn, trên mặt như rõ ràng viết chữ: lo lắng.
“Nếu nói…… Ta chỉ là đói tới mức tay chân như nhũn ra, nàng tin hay là không tin?” Đinh Thuần mở miệng như đang nói giỡn.
“Đương nhiên không tin. Ngươi là đại quan, làm sao có thể đói tới tay chân vô lực được? Tùy tiện đều có thức ăn, giơ tay thì được đồ uống, ngươi làm sao có thể……” Nhâm Phóng Ưu trực tiếp phản bác, chỉ có điều khi nàng nhìn đôi mắt thâm thúy kiên định của hắn thì nàng nhất thời nghẹn lời.
“Tìm không thấy nàng, ta ăn không vô.” Hắn thản nhiên nói một câu.
Từ sau khi nàng rời khỏi, hắn trừ bỏ uống nước cũng chỉ từng ăn ít cơm, nguyên nhân sở dĩ có thể chống đỡ là vì hắn tự nhủ chính mình phải tìm được nàng, hắn nhất định tìm được nàng.
Hết thảy đều là dùng ý chí để chống đỡ, mà hiện tại hắn tìm được rồi, cho nên khí lực của hắn cũng muốn dùng hết.
“Ta sẽ chết đói, nàng còn không chịu tha thứ ta sao?” Hắn hỏi có chút tính trẻ con.
Không dám tin, Nhâm Phóng Ưu bị hắn chọc làm nàng nở nụ cười.
Nếu nói hắn hao hết tâm tư như vậy, đi xa ngàn dặm, ngựa xe mệt nhọc, chỉ là vì lừa dối nàng, điều đó cũng đủ làm cho nàng cảm động.
Thấy nàng lộ ra tươi cười, Đinh Thuần nghĩ rằng nàng rốt cục tha thứ hắn. Chính là tâm hắn còn chưa có buông tha, thế nhưng hắn chỉ thấy nàng xoay người phải đi -
“Ưu nhi……” Đinh Thuần kinh hoảng hô to gọi nàng, chỉ thấy Nhâm Phóng Ưu dừng lại bước chân.
“Nơi này đã có quá nhiều cô hồn, không tất yếu phải nhiều thêm một con ma đói chết là ngươi.” Nàng ngoái đầu nhìn lại, kiều mị liếc hắn một cái, nàng tính làm chút đồ ăn cho hắn.
Nghe vậy, Đinh Thuần lộ ra khuôn mặt tươi cười, hắn biết hắn rốt cục tìm về được người trong lòng hắn.
“Ta yêu nàng -” Đầy ngập tình ý mãnh liệt, lại không thể dùng lực áp chế, Đinh Thuần rống to đối với bóng dáng nàng rời đi, rất sợ qua cơn xúc động này hắn thấy muốn cũng e sẽ nói không nên lời.
Đôi chân đang đi chợt ngừng, thân hình mảnh khảnh ngẩn ra, nàng dù thế nào cũng không nghĩ tới vào lúc này nghe thấy hắn nói ra những lời ấy, nàng nhất thời lệ nóng ngập tràn mắt.
Nàng vẫn tưởng rằng lòng mình rất cứng rắn, không cần mấy lời yêu ngữ giả dối này làm mềm lòng, nhưng khi nghe đến những lời này nàng kích động tới độ không thể biểu đạt bằng lời.
Hắn yêu nàng…… Hắn nói, hắn yêu nàng.
Nhâm Phóng Ưu đưa tay che môi, từng giọt nhiệt lệ rơi rơi, đây cũng không lại là nước mắt thương tâm, mà là lệ cảm động.
Nàng bước trở lại, trực tiếp vọt thẳng vào trong lòng hắn, khiến hắn vừa thật vất vả ngồi thẳng người lại bị xô ngã, hai người ôm thành một đoàn trên mặt đất.
Chưa từng thấy nàng quá kích động như vậy, Đinh Thuần một chút cũng không hối hận chính mình vừa rồi thổ lộ tình yêu, bạc môi của hắn mang tươi cười sủng nịch.
“Nàng muốn mưu sát chồng sao?” Hắn để ý, đưa tay vén vài sợi tóc hơi loạn trên trán nàng, vừa hơi giật mình mà nói với nàng.
“Mưu sát là thật, chồng…… Đều còn không biết ở đâu đâu?” Nhâm Phóng Ưu nhịn không được mà yêu kiều phản bác, ôm hắn thật nhanh thật nhanh.
“Nhưng nàng nếu chịu gả, thì ‘Chồng’ (là Đinh Thuần đây) tùy thời chờ nàng.” Đinh Thuần hơi nhếch khóe miệng, lộ ra nét tươi cười mê người, ánh mắt lóe ra chờ mong.
Nàng ngắm xem khuôn mặt kia gần trong gang tấc, nàng nhìn ra quyết tâm cùng hối hận, chuyên chú cùng chờ đợi, đôi mắt đen ngập tràn thâm tình vô hạn; khiến lệ của nàng lại nhanh chảy ra.
Đinh Thuần đưa tay ra lau đi dòng nước mắt mới rơi trên má nàng, tiếp theo hắn cúi đầu, hôn lấy nước mắt của nàng, lấy bạc môi che lại môi nàng, hắn cũng che lại lời hứa hẹn về tương lai chưa cần nói bây giờ.
Bọn họ cả đời này, chỉ cần có nhau thì không còn cầu mong -
Nha! Không không không, bọn họ còn phải cầu một tiểu tử béo, một cô bé xinh, còn có vô số ngày hạnh phúc khoái hoạt trong tương lai.
Mà cả đời này, bọn họ đều muốn dắt tay, từng bước một cùng nhau đi đến phía trước. Cho dù còn có nhiều cửa ải khó khăn, nhưng tâm bọn họ tràn đầy hân hoan cùng chân tình, chỉ cần đồng lòng thì có cái gì là không làm được đâu?
(Hết chương 10)