“Cây này là ta trồng, đường này là ta mở, sau này muốn đi qua ──”
“Biết rồi, biết rồi. Chỉ cần không gϊếŧ ta, muốn tiền ta cho các ngươi!”
Uy hϊếp, lời còn chưa nói xong, mọi người đã bỏ lại toàn bộ tài sản trên người mình, trốn thoát khỏi hiện trường.
Hiện trường không có người nói chuyện, chỉ có lá cây bị gió thổi qua vang lên thanh âm xào xạc, có con quạ lẻ loi, bay qua trên đầu mọi người.
“Lão Đại, nói thật, mỗi lần ngươi xuất mã, không thành công cũng rất khó.” Tam đương gia Cuồng Phong trại Thủy Tàn Tâm vội vàng kêu thủ hạ đem vàng bạc châu báu mang lên xe.
Oa! Hôm nay lại là mùa thu hoạch lớn.
“Lão Đại?”
Không ai hưởng ứng. Hắn xoay người ── người đâu?
“Báo cáo Tam đương gia, lão Đại thời gian này tâm tình tựa hồ không tốt lắm.”
“A? Là chuyện gì để cho Lão Đại chúng ta tâm tình không tốt?”
Trong nháy mắt chỉ thấy mười mấy đại nam nhân tựa như tam cô lục bà, tranh nhau nói một tràng chuyện kì quái về Lão Đại.
“A! Nguyên lai là tư xuân......”
(muốn yêu, muốn yêu ^^)Điều này cũng khó trách. Thủy Tàn Tâm nhìn từng đại nam nhân thô lỗ tục tằng không chịu nổi, không nhịn được sợ run cả người.
Cũng khó trách đại ca tâm tình không tốt.
“Được, bình thường Lão Đại chiếu cố chúng ta như vậy, giờ cơ hội báo ân chúng ta đã tới!”
“Vậy phải làm sao?”
“Đoạt nữ nhân!”
“Nhưng như vậy có phải quá tàn nhẫn không?”
“Thần kinh! Chúng ta là sơn tặc, sơn tặc không có thiên lý cũng không có tâm can!”
“Đúng đó! Vậy chúng ta quyết định......”
“Thay Lão Đại đoạt áp trại phu nhân!”
Tất cả mọi người giơ tay lớn tiếng tán thưởng, vui vẻ như mình muốn kết hôn, mà trong suy nghĩ mọi người cũng định xác định được mục tiêu ──
Thay Lão Đại đoạt một nương tử tốt, đảm đương một đại tẩu thật tốt cho bọn họ!
Áp trại tiểu phu nhân 1. Ác đồ cướp đoạt trái tim thiếu nữ, xin ngươi đừng dễ dàng ném bỏ tình cảm nữ nhân, để cho đôi mắt xinh đẹp của nàng phải rơi lệ.