Chương 9
Xem Trộm Vương Hằng
Theo thám tử báo về biết được phía sau không có người đuổi theo, mọi người trong sơn trại thấy cướp được rất nhiều tài vật, cùng hô to lên, lần này dương(cừu) rất phì.
“ Úc!! Úc! Đại phu nhân vạn tuế ~~”
“ Đại phu nhân vạn tuế, vạn tuế ~~”
“ Đại phu nhân rất cừ ~~” Cũng không biết là ai mở đầu, mọi người cùng nhau kêu lên Ngao Tử Luân vạn tuế.
“ Đại phu nhân, thật sự là quá tốt.” A Hách cười hì hì lại gần Ngao Tử Luân.
“ Hừ!” Ngao Tử Luân nghiêm mặt, theo trong lỗ mũi hừ một tiếng.
A Hách cố gắng ở trên mặt Ngao Tử Luân nhìn hai cái, xác thực trên mặt hắn không có một tia vui sướиɠ, rất khó hiểu hỏi,
“ Đại phu nhân, ngươi làm sao vậy?”
“ Ngu xuẩn!” Ngao Tử Luân phất tay áo theo hướng sơn trại bay đi.
“ Ơ…… Đại phu nhân……” A Hách đầu đầy nghi vấn.
“ Uy! A Hách, đại phu nhân làm sao vậy?” Một người kéo kéo vai A Hách hỏi, đại phu nhân như thế nào cái gì cũng chưa nói liền chính mình bay đi.
“ Không có việc gì, đại phu nhân chính là nhớ đại đương gia, cho nên……” A Hách trên mặt dâng lên tươi cười ‘Ngươi minh bạch đi ’.
“ Nga ~~ Ta đã biết hắc hắc……” Người kia nở nụ cười, thô tục cười hai tiếng hướng về phía A Hách nháy mắt.
“ A…… Ha ha……” A Hách cũng gượng cười.
________________*****________________
Ngao Tử Luân bay đến cửa sơn trại, trăm triệu lần không ngờ đến người ra nghênh đón hắn lại là nhị đương gia gần hai ngày nay ru rú trong nhà.
Nhị đương gia mắt thấy Ngao Tử Luân trở về, trên mặt hoàn toàn nịnh nọt tươi cười chào đón: “ Đại phu nhân, người thật sự là vất vả ……. Đến a, mau bưng trà đến cho đại phu nhân.” Thủ hạ Nhị đương gia nghe vậy mang trà bưng lên, đem Ngao Tử Luân trở thành nãi nãi (bà nội) hầu hạ.
“ Không cần, nhị đương gia thật sự là thần thông quảng đại a~~ Có thể đem thời gian tính toán chuẩn như thế.” Ngao Tử Luân cười châm chọc.
“ Đâu, đâu có, các người thật vất vả như vậy mà.” Nhị đương gia giống như không có phát hiện hắn cười châm chọc, cười trả lời.
Ngao Tử Luân không muốn nói chuyện cùng loại người trước mặt thì quang minh chính đại, sau lưng lại là bộ dạng của tiểu nhân gian trá, liếc mắt nhìn hắn rồi rời đi.
“ Tưởng mình là cái gì gia, đàn bà thối!” Mắt thấy sắc mặt Nhị đương gia trở nên tối tăm, đám thủ hạ vội vàng mở miệng nói xấu Ngao Tử Luân.
“ Chính là, bộ dạng tựa thiên tiên, không biết mùi vị thế nào!”
“ Hắc hắc…… Nhị đương gia, chúng ta tới thời điểm sẽ giúp ngài chuẩn bị, nếm thử tiên nhi.”
“ Đều câm miệng!” Trong mắt Nhị đương gia hiện lên ngoan độc.
________________*****________________
“ Khụ……” Vương Hằng không được tự nhiên liếc mắt về nơi khác, “ Cái kia…… Đã trở về?” Cũng không biết chính mình phạm vào cái gì ngốc, giữa trưa nghe Ngao Tử Luân nói muốn đi cướp tiêu, thì cả người liền trở nên không bình thường đứng ngồi không yên, dù thân thể rất mệt mỏi nhưng mặc kệ ngủ thế nào cũng đều ngủ không được, tâm hoảng loạng. Kêu thủ hạ mở cửa ra, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn xung quanh. Đợi lại chờ, vẫn không thấy người trở về, hắn liền ngọ ngoạy rời khỏi giường, bởi vì thắt lưng và chân thật sự là đau rất lợi hại, bằng không hiện tại không biết chừng hắn đang ở nào đâu……. Người nọ hẳn là ở trên người hắn hạ độc, bằng không hắn như thế nào trở nên không bình thường như thế.
“ Ân, như thế nào đi ra? Thắt lưng không đau nữa sao? ”
“ Không…… Không đau …… Ngươi, có hay không…… Ân……” Vương Hằng ư a nói không hoàn chỉnh.
“ Làm sao vậy?” Ngao Tử Luân thấy Vương Hằng như vậy si ngốc, không biết tâm tình vì sao trở nên tốt lên. Tiến lại, mặt mày giương giương ôm lấy thắt lưng Vương Hằng, tay không biết cố ý hay vô tình vuốt ve lên.
“ Giữa ban ngày ngươi như thế nào…… Như thế nào, như thế không biết…… Không biết xấu hổ, ngươi không biết xấu hổ nhưng ta biết, buông tay.”
Nghe vậy Ngao Tử Luân cười ha ha, thật sự Vương Hằng cả lời nói lẫn việc làm thực không giống đầu lĩnh thổ phỉ chút nào, “ Chúng ta là phu thê, thân mật như thế này có gì không ổn?” Tay hắn hướng xuống phía dưới vuốt ve kiều đồn (mông) Vương Hằng.
Vương Hằng đỏ mặt,“ Buông tay!” Dùng sức đẩy ra Ngao Tử Luân, nhưng hắn đêm qua bị Ngao Tử Luân mạnh mẽ khi dễ, hiện tại thật sự không còn khí lực để phản kháng.
Đẩy đẩy đến Ngao Tử Luân phát nhiệt, khom người đem Vương Hằng đang giãy dụa ôm lấy, Vương Hằng kinh sợ, dùng sức vùng vẫy, “ Ngươi làm cái gì, thả ta xuống. Uy! Thả ta xuống, thả ta xuống!” Vương Hằng mặt đỏ đến xuất huyết, hắn là một đại nam nhân cư nhiên bị một cái đại nam nhân khác ôm ngang, thật sự là…… Thật sự là…… Không còn mặt mũi gặp người.
Ngao Tử Luân một phát đặt Vương Hằng lên giường, Vương Hằng giãy dụa lợi hại hơn.
Ba ~~
Một bạt tai thực vang dội. Tươi cười trên mặt Ngao Tử Luân nháy mắt biến mất, ánh mắt nguy hiểm nheo lại.
Vương Hằng có chút tay chân luống cuống nhìn tay chính mình, lại nhìn nhìn dấu bàn tay trên mặt Ngao Tử Luân, hắn tuy rằng sinh khí Ngao Tử Luân như vậy ôm hắn, nhưng cũng không có sinh khí đến phải bạt tay hắn như thế, ngoài miệng thì ư a muốn giải thích nhưng lại không thành lời.
Nếu là lúc bình thường, mặc kệ là ai dám tát tiểu vương gia, thì số phận tuyệt đối là cả nhà chôn cùng, nhưng nếu là Vương Hằng bây giờ, tội liền nhẹ đi không ít.
Ba ~~
Dương tay cho Vương Hằng một bạt tay, rồi giận dữ rời đi. Hắn tuy rằng đối Vương Hằng ẩn sinh tình cảm, nhưng hắn dù gì cũng là một Vương gia uy nghiêm nên sẽ không tha cho bất luận kẻ nào. Huống hồ hắn là con út trong nhà, mặc kệ là Hoàng Thượng hay Thái Hậu cũng đều đặc biệt cưng chiều hắn, trăm sủng ngàn sủng, dưỡng thành tính cách mặc dù không quá ngạo mạn nhưng cũng rất tùy hứng, hắn hôm nay chỉ trả Vương Hằng một bạt tai, trừng phạt xem như rất nhỏ đi (tiểu nhân).
Trên mặt nóng rát đau đớn, Vương Hằng tay cầm lại nắm.
Sau đó trong một tháng sau, hai người cơ hồ giống như người xa lạ, trên cơ bản là vài ngày không thấy mặt, nếu gặp cũng giống như không quen.
Ngẩng đầu nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, không biết như thế nào lại nghĩ tới tên vô lại thêm sắc lang kia, sau lại không biết nghĩ tới cái gì Vương Hằng cười khẽ ra tiếng, rồi lập tức lại ảo não, cắn răng đánh lên khung cửa sổ. Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, nhưng cái loại tâm tình này thật không lừa được ai, gần một tháng, suy nghĩ của hắn luôn quay chung quanh trên người cái tên vô tình kia. Mỗi ngày hắn luôn chờ mong A Hách về báo tin chuyện Ngao Tử Luân.
“ Ngô……” Vương Hằng sắc mặt ửng hồng, không thể kiềm chế rêи ɾỉ ra tiếng, cùng Ngao Tử Luân sau khi thành người xa lạ, Ngao Tử Luân không có cho hắn giải dược, buổi tối cũng không có cùng hắn làm chuyện xấu hổ kia, cho nên mỗi đêm hắn đều phải một mình chịu đựng ma sát nóng bức.
Vương Hằng đi về giường, nằm ở mặt trên, cắn răng nhịn một lát, sự tăng vọt càng sâu, bất đắc dĩ thân thủ sờ xuống giữa hai chân, cao thấp luật động.
“ Ngô…… Luân…… Ngô a…… Ngao…… Tử luân…… A ~~” Lại một lần nữa, Vương Hằng nghĩ đến Ngao Tử Luân tới cao trào. Nhìn trong tay nhiệt dịch, Vương Hằng thở dài, trong tiếng thở dài có thật sâu bất đắc dĩ. Ngao Tử Luân tính cách không được tốt lắm, lại lấy mình làtrung tâm, lần đầu tiên liền bất chấp luân lý cưỡng bức hắn, nhưng hắn lại tại trong cường thủ hào đoạt như thế chìm đắm, thực không muốn thừa nhận cũng không được.
Ngao Tử Luân cũng tại trong một tháng này đều lên mái nhà xem trộm thành cuồng, Vương Hằng đến nơi nào hắn liền theo tới nơi đó, nhưng không làm cho Vương Hằng phát hiện, hắn lén lút đi theo phía sau Vương Hằng. Buổi tối, lại leo lên trên nóc nhà nhìn lén Vương Hằng bên trong, mỗi khi nhìn đến bàn tay Vương Hằng hướng giữa hai chân mình, hắn liền hưng phấn một phen.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, nhìn thấy Vương Hằng thu thập hảo, nghiêng người ngủ say, Ngao Tử Luân mới nhìn lén thêm hai cái rồi phi thân rời đi.
“ Tử Tái, thắt lưng chủ tử nhà ngươi thực đau, giúp ta xoa xoa.” Ngao Tử Luân không hình tượng ghé vào trên giường.
“ Hừ ~~” Lăng Tử Tái kì quái hừ một tiếng. Mỗi ngày giống như *** tặc đi xem trộm người ta, một chút hình tượng Vương gia cũng không có.
“ Tử Tái cái mũi ngươi không thoải mái.” Ngao Tử Luân ghé vào trên giường buồn bực nói.
“ Không có. Chủ tử, ngài nhận định Vương Hằng?” Có thể làm cho Ngao Tử Luân như thế tỉ mỉ giăng bẫy Vương Hằng là người đầu tiên.
“ Ngươi nói cái gì.”
“ Kia…… Ngươi vì cái gì, không sợ tốn thời giờ liên tục giăng bẫy người ta.” Bị Vương gia thích thượng thực không hay ho.
“ Ân hừ ~~ trong lòng ngươi đang bất bình thương cảm thay cho Vương Hằng có đúng không? ”
“ Tuyệt đối không có.” Lăng Tử Tái trả lời rất nhanh, cũng vội vàng nói sang chuyện khác: “ Vương gia vì cái gì còn muốn bỏ thuốc vào trong bữa tối của Vương Hằng?”
“Ta chưa xác định được tâm của hắn, vì vậy trước làm cho thân thể hắn không thể ly khai ta.”
Xem ra Vương Hằng là trốn không thoát, “ Kia…… Hoàng Thượng cùng Thái Hậu tính toán ra sao?”
“ Không đồng ý cũng phải đồng ý.”
________________*****________________
Bịch bịch Bịch bịch Bịch bịch ~~
Rầm rầm Rầm rầm Rầm rầm ~~
Cửa gỗ bị xô đẩy đến lung lay sắp đổ, Liễu Di Hương sợ hãi tránh ở phía sau Liễu lão gia,” Phụ thân, làm sao…… Làm sao bây giờ? Ta không gả cho Lưu Đại Xuyên, ô ô…… Phụ thân, ta không gả.”
Liễu lão gia cũng hoang mang lo sợ, bối rối an ủi nữ nhi,” Không có việc gì…… Cha…… Quyết không đáp ứng ……” Lưu Đại Xuyên là em vợ trưởng trấn, có tiếng sắc lang, chỉ cần cô nương nào bị hắn nhắm trúng, thì sẽ luôn tìm cách động thủ, hai tháng trước khi về nhà sẽ hết sức yêu thương, nhưng khi có được dễ dàng thì đánh chửi giống như cây cỏ, không ít nhà có nữ nhi chôn vùi vì hắn.
Rầm rầm ~~
Cửa gỗ không chịu nổi bị sức nặng lập lại, sập ầm ầm.
“ Liễu lão gia, sính lễ ngươi đã thu, mau mau đưa nữ nhi ngươi lên kiệu đi.” Lưu Nhị, quản gia Lưu Đại Xuyên, làm nhiều việc ác hay ức hϊếp người cùng trấn.
“ Phụ thân, ta không gả.”
Liễu lão gia run run nói: “ Sính lễ ta ném hết rồi, nữ nhi của ta sẽ không gả cho Lưu Đại Xuyên.”
“ Ta mặc kệ ngươi sắp xếp sính lễ thế nào, thu chính là thu, nữ nhi ngươi hôm nay không muốn lấy cũng phải lấy, không muốn gả cũng phải gả. Người đâu, đưa Liễu cô nương lên kiệu.”
“ Cha…… Cha……” Liễu Di Hương gắt gao ôm Liễu lão gia không buông tay, Liễu lão gia cũng thế. Lưu Nhị tiến lên một cước đem Liễu lão gia gạt ngã, hướng về gia phó thét to, “ Nhanh lên, đừng làm lở giờ lành.”
“ Cha…… Ô ô…… Ta không gả…… Cha……” Liễu Di Hương khóc đến lê hoa đái vũ.
“ Buông Hương nhi ra, Hương nhi…… Hương nhi……” Liễu lão gia giãy dụa tiến lên tóm lấy Lưu Nhị, ống tay áo dưới Lưu Nhị bị xé rách vài mảnh. Lưu Nhị sắc mặt âm trầm xuống, “ Người đâu, giúp hắn hoạt động gân cốt.”
“ Dạ!” Gia đinh tiến lên, đối với Liễu lão gia quyền đấm cước đá.
“ Cha…… Thả cha ta ra…… Cha…… Cha……” Liễu Di Hương khóc đến khan cổ họng.
________________*****________________
“ Đại đương gia ~~” A Hách vội vàng chạy vào.
“ Chuyện gì lung túng như thế?”
“ Liễu cô nương bị Lưu Đại Xuyên cưởng ép mang về phủ, Liễu lão gia bị đánh đến trọng thương.”
Vương Hằng trố mắt, đập bàn, “ Thật sự là khinh người quá đáng, trên đời này còn có hay không vương pháp, phái vài người đi chiếu cố Liễu lão gia, tất cả người còn lại đi theo ta.”
“ Vâng!”
Toàn bộ huynh đệ sơn trại đều theo Vương Hằng xuống núi.
“ Chủ tử, có đại sự.” Lăng Tử Tái kích động chạy vào.
“ Ai chết?” Ngao Tử Luân đêm qua xem trộm Vương Hằng hơi lâu, cho nên sáng sớm không rời giường, ôm chăn thành một đoàn mở miệng hỏi.
“ Không phải.”
“ Vậy ngươi gấp cái gì?”
“ Liễu Di Hương dưới núi bị ác bá cưởng ép lấy về nhà, Liễu lão gia bị đánh đến trọng thương, Vương Hằng mang theo toàn bộ huynh đệ đi cướp người.”
“ Vương Hằng đi rồi?” Ngao Tử Luân nhíu lại mi.
“ Đã trở về rồi.”
“ Vậy ngươi còn gấp cái gì?”
“…… Nhưng, Vương Hằng bị thương……” Lăng Tử Tái còn chưa có nói xong, bên tai một trận gió thổi qua, lại nhìn giường, người đã không còn.
________________*****________________
“ Ô ô ô…… Vương đại ca…… Ta…… Ta sợ lắm…… Ô ô……” Liễu Di Hương ghé vào trong lòng Vương Hằng ủy khuất khóc nức nở.
“ Tốt rồi tốt rồi…… Mọi chuyện đều đã qua…… Đừng khóc …… Có Vương đại ca ở đây rồi……” Vương Hằng vụng về an ủi Liễu Di Hương.
“ Ô ô ô…… Vương đại ca…… Ta sợ lắm…… Lưu Đại Xuyên là tên cầm thú…… Ô ô…… Phụ thân cũng…… Ô ô……” Liễu Di Hương khóc lóc đột nhiên nghĩ ra một kế, trước lấy sự đồng cảm của Vương Hằng tiếp cận hắn, thông qua gắn bó làm bạn rồi từ đồng cảm chuyển sang yêu thương cũng là một cách thức hay. Thân thủ ôm trụ cổ Vương Hằng, gắt gao dựa sát vào hắn. Vương Hằng tuy rằng đối thân mật tiếp xúc như vậy rất không tự nhiên, nhưng nghĩ đến Liễu Di Hương gặp phải cảnh ngộ nên không đành lòng đem nàng đẩy ra.
Ngao Tử Luân nghe nói Vương Hằng bị thương, lo lắng lao tới, vào phòng chỉ thấy Vương Hằng cùng Liễu Di Hương thân mật một chỗ,‘Tạch’ một chút nộ khí dâng lên.
Khuôn mặt không có trang điểm, cười duyên tiến lên,” Liễu muội muội ~~ đây là làm sao vậy?” Nhìn như là mềm nhẹ thật ra là cường ngạnh đem Liễu Di Hương trên người Vương Hằng lôi ra, ánh mắt như khoét trên người Vương Hằng vài lỗ. Còn Vương Hằng không biết khi nào lại chọc tới Ngao Tử Luân, ủy khuất sờ sờ cái mũi.
Hết đệ cửu chương
Áp Trại Phu Nhân