Chương 2
Đạt Thành Hiệp Nghị
Ngao Tử Luân thấy Vương Hằng sau khi đem rượu uống hết thì vén vạt áo lên ngồi xuống, động tác tùy tiện mà tiêu sái, khóe miệng hắn liền hàm chứa ý cười, vui vẻ xem phản ứng kế tiếp của Vương Hằng.
“ Hảo…… Nóng quá……” Công hiệu của dược rất nhanh có tác dụng, toàn thân Vương Hằng nhiễm đầy mồ hôi, miệng ngâm nga kêu nhiệt, bàn tay cũng theo bản năng cởi ra y phục.“ Dược hiệu không tệ.” Ngao Tử Luân nhàn nhã phẩm trà, vui vẻ quan sát một màn thoát y vũ. Hắn phát hiện thoát y tú trước mặt cư nhiên so với mỹ nữ nhảy thoát y Ba Tư đến từ Tây Vực càng đáng xem hơn.
“ Nóng…… Nóng muốn chết…… Nóng quá……” Y phục trên người Vương Hằng tán loạn, nửa kín nửa hở, thân thể thon dài rắn chắc bị quần áo che lại, tạo thêm vài phần mông lung dụ hoặc. Khuôn ngực rắn chắc bởi vì mồ hôi mà có vẻ như phát sáng, thỉnh thoảng những giọt mồ hôi sẽ theo cơ ngực chậm rãi chảy xuống, cuối cùng biến mất ở bụi rậm giữa hai chân, Vương Hằng cả người tản mát ra một loại dương cương mị hoặc, khiến Ngao Tử Luân có chút miệng đắng, lưỡi khô.
“ Khụ…… muốn có cái gì lạnh không?” Ngao Tử Luân đột nhiên hưng trí bừng bừng, hắn muốn khám phá thật nhiều mị thái của Vương Hằng.
“ Lạnh?? Muốn…… Muốn…… Cho ta……” Vương Hằng thần trí không rõ đáp lại.
“ Không nên gấp gáp, chờ một chút.” Ngao Tử Luân xuất ra một cái bình nhỏ, lấy một dược hoàn màu xanh lam, thả vào chén trà, dược gặp nước lập tức tan ra, không bao lâu nước trà biến thành màu xanh lam trong suốt. Ngao Tử Luân nhìn chén trà cười tà ác, vươn tay đem đổ lên người Vương Hằng.
“ A ~~ hảo lạnh, rất…… thư thái…… Hô……” Nước trà xanh trong suốt lạnh lẽo, Vương Hằng bị cảm giác mát lạnh kí©h thí©ɧ, sảng khoái rêи ɾỉ.
“ Ha ha a……” Ngao Tử Luân chăm chú nhìn thân thể Vương Hằng, chờ đợi nó biến hóa.
Đem nước trà đổ hết xuống da thịt Vương Hằng, dược hiệu liền phát huy. Này dược chuyên môn kí©h thí©ɧ da thịt con người, để lộ ra màu sắc khi hoan ái, Vương Hằng vì phải thường xuyên ở dưới ánh mặt trời nên làn da có màu lúa mạch khỏe mạnh, hiện giờ bị dược kí©h thí©ɧ, toàn thân hắn liền hiện lên màu phấn hồng nhàn nhạt, giống như bị tô một tầng son.
Lúc này một cỗ nhiệt hỏa liền chạy thẳng xuống giữa hai chân Ngao Tử Luân, vật kia lập tức ngạnh lên, Ngao Tử Luân hơi nhíu mi, hắn từ trước đến nay đều cho rằng sự kiềm chế của mình rất cao, không ngờ hôm nay lại dễ dàng sụp đổ như thế.
Ba ~~.
Ưm ~~.
Ngao Tử Luân rút ra nhuyễn tiên bên hông, ‘Ba’ một cái, trên người Vương Hằng liền không còn mảnh vải, trước ngực cũng hiện ra hai đường hồng ngân. Hắn vốn nghĩ giáo huấn tên sơn tặc cuồng ngạo vô tri này một phen, không nghĩ tới mình cư nhiên đối với Vương Hằng nổi lên ham muốn.
“ Hừ! ” Mũi gian phát ra một tiếng hừ lạnh, tay khẽ nhúc nhích, nhuyễn tiên linh hoạt giống như xà quấn lấy bên hông Vương Hằng, dùng sức, Vương Hằng liền bị kéo đến trước mặt Ngao Tử Luân.
Ném roi xuống, hai tay Ngao Tử Luân trên dưới sờ soạng khắp người Vương Hằng, da thịt tràn đầy co dãn xúc cảm vô cùng tốt, Ngao tiểu Vương gia từ trước đến nay chưa bao giờ là người sẽ ủy khuất chính mình, nếu đã động tình, kia liền làm thôi. Cũng không biết bởi vì dược hiệu hay là hắn [ Vương Hằng ] trời sinh đã như thế, vô cùng mẫn cảm, chỉ mới vuốt ve mấy cái đã nổi lên một tầng huyết sắc, chân cũng không tự chủ nhuyễn ra, yếu ớt tựa vào bên hông Ngao Tử Luân, hé ra đôi môi đỏ mọng rêи ɾỉ, đôi mắt cũng mờ mịt đi. Nhìn nam tử tuấn lãng, cao lớn trước mắt lại lộ ra vẻ mặt như thế, Ngao Tử Luân nội tâm kiêu ngạo tràn ngập cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.
“ Thật sự là một cơ thể mẫn cảm, thị thϊếp ở phủ ta không bằng một phần mười ngươi.” Ngao Tử Luân rất vừa lòng, vươn ta đem khăn trùm trên đầu Vương Hằng xả hạ, mái tóc đen mượt như nước thuận thế rơi xuống bên hông.
Ngao Tử Luân vuốt lấy mái tóc mềm mại của Vương Hằng tán dương: “ Thật tốt! Lần này rời kinh thành quả không sai, không ngờ ở nơi sơn dã hoang vu này cư nhiên lại có một trang tuyệt sắc. Không nghĩ tới Ngao Tử Luân này lại may mắn như Bá Nhạc, mà ngươi chính là Thiên Lý Mã kia.” Đưa tay tách ra đôi môi Vương Hằng, ánh mắt Ngao Tử Luân càng trở nên tăm tối, nhìn hai cánh hoa hồng nhuận trước mắt, trong lòng liền nóng lên, cúi đầu hôn trụ.
Khom người ôm lấy Vương Hằng hướng về chiếc giường lớn màu đỏ đi đến, đem hắn thả xuống giường, Ngao Tử Luân liền gỡ bỏ y phục trên người mình, xoay người nằm đè lên người hắn.
“ Hôm nay gia gia ta sẽ hảo hảo yêu ngươi.”
Nhìn dáng vẻ mê hoặc phi thường liêu nhân của Vương Hằng bây giờ, trong lòng Ngao Tử Luân lại như có lửa. Với dung mạo của Vương Hằng, không biết khi hắn thanh tỉnh bộ dạng sẽ như thế nào nữa, Ngao Tử Luân ẩn ẩn có chút chờ mong.
Áp chế tay chân Vương Hằng đang vùng vẫy, “ Đừng có gấp…… Chúng ta có rất nhiều thời gian.”
Đối với sự tình này, Ngao Tử Luân xưa nay luôn thích ngươi tình ta nguyện, khi hoan ái, chán ghét nhất là cảnh máu chảy đầm đìa. Tinh tế trấn an những xao động của Vương Hằng, dẫn dắt hắn đi vào kɧoáı ©ảʍ,…… Dần dần xâm nhập, đến khi mê đắm.
Đêm đã khuya nhưng Tiểu Vương gia vẫn còn rất nhiều thời gian mà hảo hảo yêu thương sơn trại vương này.
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng rạng rỡ, chim hót ríu rít, hoa thơm ngào ngạt.
“ Đại đương gia chưa rời giường sao?” A Hách thấy canh giờ không còn sớm mà Vương Hằng còn chưa đến đại sảnh, liền đặc biệt đến hỏi hộ vệ canh giữ.
“ Hắc hắc ~~ ta xem đại đương gia trong nhất thời chưa đi ra đâu.”
A Hách lòng dạ gian xảo, vừa thấy liền biết hộ vệ đang cười cái gì, “ Kịch liệt lắm sao? ”
“ Kịch liệt, phi thường kịch liệt, thẳng đến canh bốn mới ngừng phát ra âm thanh.”
“ Thật là lợi hại.” A Hách kinh ngạc trừng lớn hai mắt, ”Hảo hảo trông coi, ai tới tìm cũng không được kêu cửa, để cho đại đương gia tự nhiên tỉnh.”
“ Vâng!.”
“ Huynh đệ……” Bỗng A Hách áp sát vào người hộ vệ, chớp chớp mắt, hỏi nhỏ:” Tối hôm qua nghe thích chứ?”
“ Vừa mới bắt đầu rất thích, sau lại không, dục hỏa tăng vọt a! ”
“ Hắc hắc……” A Hách cười thô bỉ bỏ đi.
Sau giờ ngọ, bên trong.
Vương Hằng mở mắt ra, nhìn đỉnh giường, có chút mê man. Ngày hôm qua, hắn đón dâu, mở tiệc ăn mừng bị huynh đệ phía dưới chuốc rất nhiều rượu, sau lại được A Hách đưa vào phòng, sau đó thì…… Hình ảnh quá mơ hồ, khi hắn định cử động người thì, “đau –“ rất đau, thắt lưng, đùi non, nhất là giữa mông đều rất đau, toàn thân lại bủn rủn vô lực, giống như bị cối xay nghiền qua vậy.
“ Tỉnh?” Ngao Tử Luân dậy rất sớm, luôn luôn tại bên cạnh đánh giá Vương Hằng.
“ Ngươi là? ” Nói thật Vương Hằng bây giờ còn có chút mơ hồ.
“ Đêm xuân một lần, nhanh như vậy đã quên?” Hắn khẽ vân vê ngực Vương Hằng.
“ Nương…… Nương tử…….”
“ Ha ha…… Ngươi kêu ta phu quân, ta càng vui.”
Vương Hằng vẻ mặt khó hiểu. “ Cái gì?? ”
Nhìn dáng vẻ Vương Hằng như vậy, Ngao Tử Luân cảm thấy hắn có chút đáng yêu, tà ác cười nói: “ Ha ha…… Đến sờ xem……” Ngao Tử Luân nắm lấy tay Vương Hằng hướng ngực cùng hạ thân chính mình.
Nắm trong tay gì đó, Vương Hằng khϊếp sợ nói không ra lời, nghẹn họng nhìn trân trối.
“ Ha ha ha……” Thấy thế Ngao Tử Luân càng vui vẻ.
“ Ngươi…… Ngươi là nam nhân?! ” Chuyện này thật làm cho người ta khó có thể tin được, Vương Hằng chậm rãi cúi đầu nhìn thứ trong tay, nắm lại nắm, quả thật đúng là đồ vật kia. Rốt cục hắn cũng biết tại sao giữa mông mình lại có cảm giác đau khó mở miệng nói, Vương Hằng tuy là thủ lĩnh sơn trại nhưng hắn cũng biết không ít chuyện cường hào, ác bá thường làm. Nhưng là, tại sao chỉ qua một buổi tối thôi, thế mà tiểu mỹ nhân khả ái xinh đẹp lại biến thành nam nhân như thế chứ? Vương Hằng còn đang tự lừa mình dối người, không chịu thừa nhận chính mình nhìn sai, đem nam nhân biến thành nữ nhân thú vào nhà, lại cùng nam nhân này đêm xuân một lần.
Ngao Tử Luân vì chuyện Hoàng tỷ mình phải gả cho vua Duy Hạ mà buồn bực, hiện giờ đã biến mất vô tăm vô tích, cười nói: ” Con mắt nhìn người của ngươi rất tốt ”
“ Nhưng…… Ngươi…… Ta…… Không phải…… Cái kia……” Vương Hằng nói năng lộn xộn, bỗng một bàn tay trắng mịn đưa ra phía sau thân thủ sờ sờ mông của hắn, khiến Vương Hằng chấn động, sắc mặt trong chốc lát xanh, trong chốc lát lại trắng, trong chốc lát lại hóa đen…… Tốc độ biến sắc mặt thật sự là tuyệt diệu.
“ Ha ha ha……” Nhìn Vương Hằng như vậy Ngao Tử Luân càng vui vẻ, cười đến nỗi vô phương ngừng lại.
“ Câm miệng! ” Vương Hằng mặt đỏ lên rống to. “ Chết tiệt, ngươi lừa lão tử, cư nhiên phẫn nữ nhân lừa lão tử!” Vương Hằng rốt cục cũng khôi phục lại khí thế của một sơn trại vương.
“ Ta từ trước đến giờ chưa từng nói qua mình là nữ nhân, đều là do ngươi tự nguyện mà thôi ” Ngao Tử Luân nắm lấy tay Vương Hằng đặt lên ngực, nhượng hắn sờ soạn một lúc.
“ Là…… Ta….. Chó chết! Cư nhiên dám đem lão tử đặt ở dưới thân.”Vương Hằng cuối cùng cũng nói đến trọng điểm.
“ Thô tục, về sau ở trước mặt ta không được xưng lão tử này, lão tử nọ.” Ngao Tử Luân nhíu mi.
“ Con mẹ nó! Lão tử thích vậy đó.”
Ba –.
Ngao Tử Luân không chút khách khí tát cho Vương Hằng một bạt tay.
“ Ngươi……” Vương Hằng trừng lớn hai mắt, khó thở. Thân là sơn trại vương, còn có tôn nghiêm của một nam nhân không cho phép hắn bị người khác sỉ nhục như thế.“ Lão tử gϊếŧ ngươi.” Vương Hằng dồn sức đánh về phía Ngao Tử Luân.
Đông –.
Ngao Tử Luân vươn tay ở trên vai Vương Hằng ôm nhẹ, Vương Hằng liền nhẹ nhàng ngã vào.
“ Chờ hồi sức rồi tái tức giận, ta bất cứ lúc nào cũng phụng bồi.” Nói rồi Ngao Tử Luân thích thú xem xét giữa hai chân cùng cái mông Vương Hằng. Vương Hằng vừa tức, vừa thẹn, mặt đỏ cả lên.
“ Ngươi…… Khụ!” Ngao Tử Luân hé miệng, thanh âm khàn khàn, khụ hai tiếng. Nhìn thấy Vương Hằng như thế này, hắn thật không hiểu sao lại cảm thấy tên đầu lĩnh này rất đáng yêu, dục niệm lại nổi lên, vật giữa hai chân chọc vào đùi Vương Hằng.
“ Ngươi…… Ngươi…… Cút ngay!” Vương Hằng càng tức giận, nếu hắn có khí lực nhất định sẽ đem tên mặt người dạ thú này gϊếŧ chết.
“ Khụ……” Ngao Tử Luân có chút ngượng ngùng, đêm qua hắn đã cùng Vương Hằng làm năm lần, hiện tại cư nhiên lại muốn.
Cảm giác vật cứng ở thắt lưng, Vương Hằng giật mình một cái, mặt đỏ lên, quát:”Ngươi…… Ngươi nếu còn dám bính lão tử, chờ lão tử hồi phục lại nhất định sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn.”
Ngao Tử Luân cao thấp vuốt ve da thịt Vương Hằng, nhìn làn da nhiễm thượng một tầng hồng sắc, chậc một tiếng, nói:” Dược hiệu còn chưa hết tác dụng sao? ”
“ Ngươi…… Ngô…… Ngươi làm cái gì?” Vương Hằng than nhẹ, cơ thể ở dưới thân Ngao Tử Luân vặn vẹo dần dần nóng lên.
Ngao Tử Luân thấy thế, thuận tay ở nơi mẫn cảm của Vương Hằng sờ soạng hai cái, Vương Hằng thở dốc ngày càng nhanh hơn.
Đôi mắt Ngao Tử Luân mang theo ý cười, thật sự là một thân thể mẫn cảm.” Ha ha…… Không có gì, chỉ là hạ một chút dược mà thôi.”
Vương Hằng cả kinh hỏi:” Cái gì dược? Đem giải dược giao ra, ta sẽ để ngươi yên ổn rời đi, bằng không chờ ta……”
“ Hù tiểu hài tử sao? ” Ngao Tử Luân cúi đầu cắn một ngụm ở trên mặt Vương Hằng. “ Nếu là ngươi, ngươi sẽ tin sao?” Vương Hằng quay mặt đi, không nói lời nào.
Môi khẽ di chuyển, ở trên hầu kết Vương Hằng cắn một ngụm,” Chúng ta làm giao dịch đi?”
“ Ngô…… Cái gì giao dịch?”
“ Ta hạ trên người ngươi là cổ độc, thế gian này chỉ có ta mới có thể giải. Này giải dược phải phân nhiều lần dùng, vả lại phương pháp sử dụng độc đáo. Ngươi nhượng ta ở lại sơn trại tiếp tục làm sơn trại phu nhân, ta liền giúp ngươi đem độc giải, thế nào? Sẽ không thiệt thòi ngươi đâu.”
“…… Không được đối ta làm loại sự tình này nữa.” Vương Hằng ngẫm lại hiện tại cũng chỉ có thể làm như thế, chờ hồi phục rồi gϊếŧ hắn sau vậy.
“ Hảo, ta sẽ không chủ động đối ngươi làm loại sự tình này.” Khóe miệng gợi lên.
“ Thành giao, hiện tại buông.”
“ Chờ một chút, chung quy cái này vẫn là giải quyết trước đi.” Thấy hiệp nghị đã đạt thành, Ngao Tử Luân bất ngờ, mạnh mẽ đem Vương Hằng đẩy ngã ở trên giường, thắt lưng lay động đứng lên.
Không bao lâu, bên trong lại truyền ra âm thanh làm cho người ta mặt đỏ, tim đập.
“Mẹ nó, làm chức vị này không phải tốt như vậy chứ.” Hộ vệ ngoài cửa chà xát máu mũi, chửi rủa.
_______________****________________
Cộc cộc cộc ~~ Cộc cộc cộc~~.
“ Đại đương gia! Đại đương gia! Đại đương gia!” A Hách dùng sức gõ cửa.
” Đại đương gia nếu người còn không ra thì sẽ chết người thật đó.”
Chi nha –.
Ngao Tử Luân mở cửa, lạnh lùng liếc A Hách một cái,” Có chuyện gì? ”
Không hiểu sao, A Hách cảm thấy vị đại phu nhân này liếc mắt một cái rất có uy nghiêm, hắn sợ tới mức không biết nên nói cái gì.
“ Cái kia…….”
Ngao Tử Luân nâng cước, không khách khí đá vào lưng A Hách. “Thẳng thắt lưng, chân xếp thẳng hàng, ngẩng đầu, ưỡn ngực, mắt nhìn phía trước, nói! ”
“ Nói? Nói cái gì? ”
Ngao Tử Luân nâng tay tát A Hách một cái, “ Vừa rồi còn náo động gào to, thế nào bây giờ đã quên. ”
“ Ta…… Nhị đương gia …… Hắn…….”
“ A Hách, có chuyện gì vậy? ” Vương Hằng đi ra hỏi.
“ Đại đương gia ……” A Hách hốc mắt ửng đỏ, thoáng một cái đã tránh ở phía sau Vương Hằng không dám đi ra. Không nghĩ tới một người tốt như Đại đương gia cư nhiên lấy về một con cọp cái.“ Nhị đương gia làm sao? ”
“ Nhị đương gia đem tất cả tù binh mới đưa về phòng của mình, ngươi mau đi xem một chút, bằng không những người kia……” Chậm một chút, các cô nương có thể xong đời rồi.
“ Đi mau.”
Ngao Tử Luân thấy hai người vội vội vàng vàng đi phía trước, có chút tò mò chậm rãi đi theo phía sau hai người.
“ Đại đương gia, thực xin lỗi người.”
“ Sao vậy? ”
“ Ta không nên giựt dây người đi thú nữ nhân, thật không nghĩ tới đại phu nhân đẹp như thiên tiên cư nhiên là một con cọp cái.” Vương Hằng tràn đầy đồng cảm, vỗ vỗ đầu A Hách.
“ Nếu không, đại đương gia người đem ‘Nàng’ hưu đi.”
“ Khụ……” Ngao Tử Luân nghe hết sức rõ ràng.
“ Đại đương gia, người xem như ta cái gì cũng chưa từng nói nha.” A Hách rất thích hợp làm một cái Hán gian.
“ Ngươi… tiểu tử này. ”
……
Mới vừa lại gần phòng ở của nhị đương gia, đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc lóc nức nở của nữ tử cùng thanh âm gầm nhẹ của nam nhân, không cần phải nói, cũng biết được bên trong đang làm cái gì.
“ Cút hết cho ta! ” Vương Hằng rống to, huynh đệ sơn trại nhìn lén, vây quanh ở ngoài phòng giật mình kinh sợ, lập tức chạy nhanh đến một bên chờ Vương Hằng sai khiến.
“ Phá cửa cho ta. ”
“ Đại đương gia, nhị đương gia đang…… Người không thể……” Thủ hạ bên người Nhị đương gia tiến lên khuyên bảo. Vương Hằng vươn tay tát một cái, làm cho người kia đập đầu vào cửa ngã sấp xuống đất hôn mê, mấy người còn lại bị dọa sợ đến không dám thở mạnh.“ Còn thất thần cái gì…… Cút ngay! ” nhấc chân đem cánh cửa đá văng ra.
Rầm –.
Cửa bị phá hư, kỳ thật Vương Hằng bình thường luôn rất ôn hòa, hôm nay sở dĩ khác thường như thế, cũng bởi vì chuyện Ngao Tử Luân đem hắn đặt ở dưới thân làm cho uất ức chuyển thành tức giận.
Khi nhìn đến cảnh tượng bên trong, Vương Hằng càng thêm nóng giận! Trong phòng tổng cộng có bảy cô nương, ba nữ tử xích lõa nằm trên mặt đất, hạ thân một mảnh hỗn loạn. Trên giường, một cô nương đang bị Vương Chính Hạo hung mãnh ra vào, còn có ba nữ tử sợ hãi trốn ở góc phòng. Khi thấy Vương Hằng tiến đến, trong đôi mắt trống rỗng của ba nữ tử liền hiện lên sự hung ác oán hận.
“ Vương Chính Hạo! ”
“ Đại đương gia ngươi đã đến rồi, muốn hay không cùng nhau? Ngô…… A! Đúng rồi ngươi đã có nương tử, ha ha…… Xem trí nhớ của ta này, tẩu tử tư vị chắc rất tuyệt đi.”
“ Người đâu, kéo hắn ra cho ta.”
Hai thủ hạ tiến tới, đem người đang cưỡi trên nữ tử xốc lên. ” Nhị đương gia xin lỗi.”
“ Đại ca, ngươi làm cái gì vậy? ”
“ Kéo nhị đương gia dưới đất đứng lên, chuẩn bị chậu nước,……nhấn đầu hắn vào.”
“ Đại ca…… Đại…… ọc ọc…… Khụ khụ…… Đại ca ngươi đây là làm…… Ngô……ọc ọc…….”
“ Ngươi hãy suy xét lại mình đi, còn nữa, không được thả hắn ra khi chưa có lệnh của ta. ” Vương Hằng phất tay áo rời đi.
Hết đệ nhị chương.
Thật bó tay anh Tiểu vương gia này, gian quá a~~
Áp Trại Phu Nhân