Kỳ thật, mèo chiêu tài biến thành con nít cũng không tệ~~~
Cầm lấy cánh tay nhỏ xíu của Mạc Ảnh Hàn, lắc lư đong đưa đi vào công ty, Phiền Tiểu Thử nhịn không được nghĩ như vậy. Nhất là, Mạc Ảnh Hàn thật sự vô cùng đáng yêu a vô cùng đáng yêu.
Chỉ cần nhìn ánh mắt của những người xung quanh thì liền biết…
“Oa a! Khoai lang! Con nhà ai vậy a?”
“Đáng yêu ghê… gương mặt như búp bê ấy~~~”
Nha nha nha nha… cái tâm hư vinh của Phiền Tiểu Thử a, bành trướng ra. Thảo nào các bà mẹ trẻ tuổi nghe có người khen con của mình đều vui vẻ như thế…
Thật muốn nói đây là con của mình a… đáng tiếc không thể.
Phiền Tiểu Thử có chút mất mát yếu ớt mở miệng: “Đây là mèo @#¥%…” Người nào đó bị 'nựng yêu' một cái, nhe răng trợn mắt! Âm giọng đột ngột tăng cao lên tám độ!
“Hả? Bà chủ?!”
“Khoai lang ngươi làm sao vậy?!”
“Bà chủ cái gì?!”
“Không không không… đây là tiểu muội muội nhà mèo chiêu tài…” ~~~~(3_3)~~~~ rõ ràng bị 'nựng yêu' vậy mà lại một chút không thể động đậy! Có cần phải bi thảm như thế không a có cần phải bi thảm như thế không a?!
“Tiểu muội muội?!” Những người chung quanh hoảng sợ, “Mẫu thân đại nhân của bà chủ đẻ lần ba?!”
“Hả?” Toàn bộ gương mặt của Phiền Tiểu Thử cũng tê liệt rồi.
“Nhưng mà mẫu thân đại nhân của bà chủ hơn 40 rồi đúng không? Tuy nhìn qua trông còn rất trẻ… vậy mà lại có thai ba lần…”
“Tình thương mến thương thật tốt.”
“Không ngờ bé thứ ba lại lớn như vậy rồi.”
“Nhưng mà tại sao một chút tin tức cũng không lộ ra nhỉ?”
“Ây za za… vụ này thật đúng là giữ kín bưng… nhưng mà người có tiền đều như vậy mà!”
“…” Ê này này này… các vị mỹ nhân, các vị tự mình phát huy trí tưởng tượng thật phong phú nha. Có cần phải vậy không a, tại sao các ngươi không đi tranh đua học vấn với nhi đồng đi a!
@#¥%…
Phiền Tiểu Thử một lần nữa bị 'nựng yêu'.
Lần này là tại sao a?! Cái này… ~~~~(3_3)~~~~ đau~ trời ạ 'nựng' xong rồi còn nhào nặn nó nữa?
“K… không phải… không phải em ruột… là, là bà con xa… rất xa a…”
“Thì ra là bà con xa a… quả nhiên là giống tốt, ngay cả bà con xa cũng đáng yêu như thế.”
“Trời ơi ngươi xem ngươi xem! Nàng còn đội một cái mũ con thỏ nữa a, ngươi xem hai cái lỗ tai đó ~~~~(≧▽≦)/~ chội ôi “
“Đáng yêu quá a~~~ thật muốn cắn một cái o(≧v≦)o~ “
“… Tới đây tới đây, tiểu muội muội tên là gì? Nói cho tỷ tỷ a~~~ tỷ tỷ cho ngươi ăn kẹo~~”
Ê này này này… đừng có nhào cả bầy tới nói chuyện cùng mèo chiêu tài của nàng a!
Tình cảnh Mạc Ảnh Hàn bị cô người hầu đè, lúc này lộng lẫy xuất hiện trong đầu Phiền Tiểu Thử.
Mèo chiêu tài của nàng chỉ có thể bị một mình nàng đè nha này này này!
Vì vậy Phiền Tiểu Thử quyết đoán vươn vuốt của mình tới.
Tóm!
“Này này này! Không được làm thế!” Nhanh chóng xách chiếc mũ con thỏ của Mạc Ảnh Hàn, nhanh chóng xách cả người nàng lên. Nhấc một cái vào trong lòng của mình.
Ôi ôi ôi… con nít thật nhẹ, thoáng cái đã nhấc lên đây! Thật muốn xách thêm vài lần! 【Nếu như ngươi còn mạng để xách thêm vài lần.】
“Các ngươi làm gì như hổ đói vồ mồi thế, dọa nàng thì sao? Dọa nàng khóc thì sao? Dọa nàng ngốc luôn thì sao? Dọa nàng thành đứa thiểu năng thì làm sao? Sợ đến không thể thi lên đại học thì làm sao a!” Hộ thực*! Củ khoai lang này rõ ràng là hộ thực! Tuy rằng mấy tên định giành ăn nghe nàng nói như vậy… hiển nhiên không vui vẻ.
*护食 – Nghĩa là giành/bảo vệ thức ăn, hành vi này thường thấy ở (đa phần là) chó, xem kỹ hơn ở đây:
Đọc Truyện“Này này này, khoai lang thật keo kiệt~~~”
“Dạo mà dọa sợ được? Chỉ ôm một cái hôn một cái thôi mà.”
“Không phải keo kiệt nha… các ngươi đùa giỡn tiểu muội muội như thế, nếu để mèo chiêu tài thấy… kết cục là gì, các ngươi có thể tự mình ngẫm ra a.” Ôm mèo chiêu tài, Phiền Tiểu Thử quyết định thẳng thắn đe dọa.
“Ế~~~~”
“…” Hiệu quả thật sự không tệ.
“Các ngươi có thể ngẫm lại gương mặt tê liệt đó của mèo chiêu tài a, nhất là lúc tức giận, gương mặt tê liệt kia có bao nhiêu khủng bố… hắc hắc hắc hắc…”
Thật sự không sợ chết a không sợ chết. Lúc này, người nào đó đang làm biểu tình kinh khủng, tiến hành kế hoạch kinh khủng hoàn toàn không sợ chết. Ta nói a củ khoai lang, này này này… cái thứ ngươi đang ôm trong lòng kia, chẳng phải là người có gương mặt tê liệt ngươi đang nói tới đó sao? Dù đã nhỏ đi, mặt tê liệt vẫn là mặt tê liệt đúng không? Người ta chỉ nhỏ đi chứ không phải mất trí nhớ a… ngươi miêu tả nàng thành cái dạng này… đợi đến khi nguyệt hắc phong cao dạ… nửa đêm không người thì… âm thầm!
“Ha ha a… ha ha a…”
“A, đột nhiên ta nhớ còn có rất nhiều chuyện chưa có làm xong a.”
“Phải phải phải! Ta nhớ ta còn một vài ảnh chụp cần phải xử lý!”
“A! Ta cũng có chuyện~~~”
Nhưng mà sự thật cũng chứng minh… nói đến gương mặt kia của mèo chiêu tài… quả thật cần phải thay đổi một chút. Ác… ta cái gì cũng chưa nói a đừng trừng ta ~~~~(3_3)~~~~
…
…
Biến thành nhóc con quả thật khiến người ta muốn mắng mẹ nó!
Hôm nay Mạc Ảnh Hàn đã muốn gϊếŧ người lần thứ N+1!
Rốt cuộc về tới phòng làm việc của mình, sau khi hung hăng 'thăm hỏi' và 'nựng' củ khoai lang không sợ chết kia xong. Rốt cuộc Mạc Ảnh Hàn cũng hé ra gương mặt đen thui làm người ta hoài nghi quốc tịch và huyết thống của nàng, và cuối cùng, dùng thời gian gấp đôi bình thường để có thể đi đến trước bàn máy tính.
Nàng bất đắc dĩ ngẩng cao đầu nhìn màn hình máy vi tính, thở dài một hơi. Kéo chiếc ghế đến, dùng tay chân bò lên, sau đó dẫm lên ghế, nửa thân ghé vào bàn, chống hai tay về phía trước, cuối cùng dùng ngón tay giữa mập mạp kéo được sợi dây con chuột.
“Mẹ nó, sau này không bao giờ đem con chuột ném xa như vậy! May là không phải bluetooth!” Mạc Ảnh Hàn nửa người ghé vào bàn, tay ôm lấy một sợi dây, thầm mắng trong lòng.
Ai từng mua vi tính cũng biết, mấy thứ như vi tính, có rất nhiều linh kiện. Mua một chiếc máy tính, lúc nào cũng phải mua chuột, bàn phím, loa, tai nghe, miếng lót chuột, usb, tản nhiệt không tốt còn phải mua thêm quạt.
Đương nhiên, thành công trong sự nghiệp như Mạc Ảnh Hàn có thể mua được đồ tản nhiệt cao cấp nhất, không cần dùng quạt, nhưng nàng sẽ sắp xếp cho chiếc vi tính bàn thật đẹp, mặt bàn vô cùng rộng, ghế tựa thật oách, chân ghế còn có bánh xe.
Không sai, chiếc ghế Mạc Ảnh Hàn đang đạp lên, có bánh xe. Nàng giẫm lên chiếc ghế tựa có bánh xe, đôi chân mập mập mạnh mẽ giẫm lên chiếc ghế, nửa cơ thể ghé vào máy vi tính bàn, bàn bằng gỗ, phía trên được mài láng bóng còn sơn một màu thật đẹp, một tay ôm lấy sợi dây con chuột, bơ vơ giữa không trung.
Động tác này thật ra vô cùng hút hồn. Đương nhiên nàng hoàn toàn có thể mời củ khoai lang đang ngồi chồm hổm ở một bên vẽ vòng tròn kia tới ẵm nàng lên, thế nhưng… mèo chiêu tài Mạc Ảnh Hàn luôn sĩ diện của chúng ta tuyệt đối không để chuyện này xảy ra! Trời ơi! Vừa nghĩ đến việc bản thân khi nãy bị củ khoai lang chết tiệt kia bồng lên ở trước mặt mọi người thì…
Một màn bạo lực đẫm máu… không thích hợp cho trẻ em… chúng ta bỏ qua!
Lúc này, rốt cuộc Mạc Ảnh Hàn cũng kéo được sợi dây con chuột, vừa mừng rỡ như điên vừa miên man nghĩ vấn đề nên đặt con chuột ở đâu, nàng một tay chống trên mặt bàn, nhẹ nhướn người về phía trước, hy vọng mượn lực đứng thẳng dậy. Tưởng tượng lúc nào cũng tốt đẹp, thế nhưng sự thật luôn tàn khốc. Bánh xe của chiếc ghế vô cùng tôn trọng nguyên lý cơ học, trượt về phía sau, chiếc áo vô cùng tôn trọng nguyên lý lực ma sát mà trượt theo, Mạc Ảnh Hàn cũng vô cùng tôn trọng định luật vạn vật hấp dẫn mà… té xuống đất.
Bẹp.
Sau đó là đau!
Mấu chốt là gương mặt của nàng hướng xuống dưới! Gương mặt đẹp như búp bê, trực tiếp hôn sàn nhà.
Sàn nhà hơi lạnh… gương mặt cũng hơi lạnh… nhưng lại rất đau…
Chó con nằm úp sấp… hay là ếch con nằm úp sấp?! Thật sự là đủ rồi, mất mặt đủ rồi!
Đây là suy nghĩ trực tiếp nhất vào lúc này của Mạc Ảnh Hàn.
Mạc Ảnh Hàn, nữ, 26 tuổi, hiện tại thân cao 110cm, cân nặng 19kg. Cơ thể như vậy khiến cuộc sống hằng ngày của nàng vô cùng bất tiện, tuy cuộc sống bất tiện này còn chưa kéo dài đủ một ngày, nhưng nàng thật sự đã chịu đủ rồi!
“Mèo chiêu tài… mèo chiêu tài ngươi không sao chứ? Có đau ở đâu không?! Có bị thương chỗ nào không?! Có bị hủy dung không?!”
“Mẹ nó, sau này bố nhất định để máy tính dưới đất!” Chuyện đầu tiên Mạc Ảnh Hàn làm sau khi ngồi dậy chính là mắng những lời này, chuyện thứ hai nàng làm chính là… vươn vuốt, đánh Phiền Tiểu Thử.
“@#¥%… mèo chiêu tài… cái xưng hô 'bố' này không được nha…” Phiền Tiểu Thử ôm đầu, vẻ mặt bi kịch ầm ĩ nói.
“Im miệng!”