Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Áp Đáo Bảo

Chương 31

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mạc Ảnh Hàn quả quyết cúp điện thoại.

“…” Nhịn xuống, nhịn! Tính toán với người ngu ngốc chính là ngu ngốc! Cho nên không đáng tính toán với kẻ ngu ngốc, không đáng vì một tên ngu ngốc biến bản thân trở thành ngu ngốc.

Điều chỉnh tâm tình Mạc Ảnh Hàn hít sâu một hơi. Tiếp tục nằm xuống, nhanh ngủ a, sáng mai còn lên máy bay.

Kết quả…

“Ta đây suốt một đời nhung nhớ~~~~” Điện thoại một lần nữa reo vang. 【Phiền Tiểu Thử lại giúp Mạc Ảnh Hàn thay nhạc chuông điện thoại】

Phiền! Tiểu! Thử!

“Mèo chiêu tài chỗ ngươi tín hiệu thật không tốt… ta còn chưa nói xong vậy mà đã tắt mất hu hu hu…” Trong điện thoại vẫn là âm thanh ai oán a ai oán của Phiền Tiểu Thử.

“… Ngươi ngu ngốc a, là ta cúp điện thoại!” Mạc Ảnh Hàn không thể nhịn được nữa.

“…” Đầu dây bên kia yên tĩnh.

“…” Mạc Ảnh Hàn một lần nữa cúp điện thoại.

Ngủ!

“Ta đây suốt một đời nhung nhớ~~~~”

“Phiền Tiểu Thử! Ngươi không muốn sống đúng không? Nên tìm đường chết?” Mạc Ảnh Hàn đã bùng nổ cực hạn rồi.

“Mèo chiêu tài~~~ ngươi vậy mà cúp điện thoại của ta~~~ hu hu hu… quả nhiên ngươi leo tường ~~~ quả nhiên ngươi không có thương ta~~~~ ngươi hoa tâm*, hoa cỏ bên ngoài có gai a, trên gai không chừng còn có độc~~~~ mèo chiêu tài~~~~~ ngươi —— “

*Bạc tình/Có người khác

Một lần nữa cúp máy!

“Khuynh ngã nhất sinh nhất thế niệm, lai như phi hoa tán tự yên ~~~ mộng lý vân hoang đệ kỷ thiên ~~ hoàng sa cổn cổn khứ thiên biên ~~~ túy lý bất tri niên hoa hạn ~~ bất tri nguyệt hạ vũ liên phiên… Nhất dạng hoa khai nhất thiên niên ~~~”

*Là bài này: Đọc Truyện

Bản dịch ở đây: Đọc Truyện

Không ưng lắm nhưng không có bản dịch nào khác…

Một sợi dây thần kinh trong đầu Mạc Ảnh Hàn, bị đứt.

“Ta đây suốt một đời nhung nhớ~~~~”

Điện thoại một lần nữa reo vang, Mạc Ảnh Hàn cảm thấy mình sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ phát điên.

“Phiền Tiểu Thử! Ngươi dư tiền điện thoại à?!” Cái này là cuộc gọi quốc tế nha! Không phải bình thường ngay cả khăn giấy còn thừa của nhà hàng củ khoai lang này cũng tiếc lấy đem về nhà sao? Vậy mà lần này lại không biết xót tiền?

“Cho nên mèo chiêu tài ngươi đừng cúp máy a~~~~ ta sẽ báo cho công ty trả phí.”

“… Điện thoại là ngươi gọi, dựa vào cái gì mà công ty phải giúp ngươi trả?!”

“Cái này không phải là trọng tâm! Mèo chiêu tài~~~ có phải ngươi thật sự không thương ta không~~~”

“Từ trước tới giờ ta không có thương ngươi!” Một lần nữa cúp điện thoại!

“Ta đây suốt một đời nhung nhớ~~~~”

A a a a a a a!!!

Thì ra tính toán với kẻ ngốc sẽ biến thành kẻ ngốc cũng không chịu nổi a a a a a a!

“Ta đã nói với Tiểu Dương rồi! Công ty sẽ không giúp ngươi trả một phân tiền nào! Không được gọi đến nữa!”

Cúp tiếp!

“Ta đây suốt một đời nhung nhớ~~~~ đến như bay hoa rơi như sương khói”

“Mèo chiêu tài~~~ ngươi đừng nhẫn tâm như vậy a~~~~ ta đã tốn rất nhiều tiền rồi~~~~ hu hu hu ~~~~”

“Ngươi đi chết đi chết đi chết đi chết đi!!!”

Có thể khiến Mạc Ảnh Hàn không để ý hình tượng bùng nổ đến cỡ này, Phiền Tiểu Thử a Phiền Tiểu Thử, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu năng lực a, thật hâm mộ!

Một lần nữa cúp điện thoại, quả quyết cúp, rất nhanh cúp! Không chút do dự, không chút lưu tình cúp cúp cúp!

Thật muốn tắt máy! Nhưng mà sợ sẽ có khách hàng quan trọng gọi đến!

Mạc Ảnh Hàn bi kịch rồi.

Mạc Ảnh Hàn nghĩ, nếu như củ khoai lang kia mà còn gọi đến một lần nữa thì nàng lập tức, lập tức, đưa khoai lang lên chảo!

“…”

“…”

Nhưng mà Phiền Tiểu Thử không có gọi đến nữa.

Mãi cho đến khi Mạc Ảnh Hàn nằm lên giường thật lâu thật lâu rồi, Phiền Tiểu Thử vẫn không gọi đến nữa. Mãi cho đến khi Mạc Ảnh Hàn nằm lên giường sắp ngủ mất rồi, Phiền Tiểu Thử cũng không có gọi đến nữa.

Mạc Ảnh Hàn cảm thấy có chút kỳ quái.

“…” Củ khoai lang kia tại sao liền hết hy vọng như thế?

“…”

Phiền Tiểu Thử vẫn không có gọi điện đến.

“…” Mạc Ảnh Hàn ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình.

Thật sự không gọi?

Điện thoại di động im lặng nằm trên đầu giường, không mảy may phản ứng.

Xem ra củ khoai lang kia thật sự không định gọi điện cho nàng nữa.

“Phiền Tiểu Thử, nếu ngươi lập tức gọi điện đến, ta sẽ tha thứ cho ngươi.” Hết sức ngốc, Mạc Ảnh Hàn nói với chiếc điện thoại như vậy.

Ngu ngốc… quả nhiên sẽ lây nhiễm rất nhanh. -_-|||

“…” Nhưng mà điện thoại vẫn không có phản ứng.

Mạc Ảnh Hàn tiếp tục nhìn nó chằm chằm.

“…” Mạc Ảnh Hàn vẫn còn đang nhìn nó chằm chằm.

Tên ngốc này thật sự không gọi đến sao?

Không giống tác phong của nàng a, nàng không có giống người có khí phách như thế a. Mạc Ảnh Hàn xoắn quẩy.

Chẳng lẽ bởi vì lời mình vừa nói có hơi quá đáng? Nhưng thật sự nàng không cảm thấy có gì quá đáng hết.

“…” Thế nhưng bây giờ ngẫm lại, hình như là có chút quá đáng. Liên tiếp cúp điện thoại nhiều lần như vậy. Là mấy lần? Ba? Bốn? Hay là năm?

Hơn nữa lần nào giọng điệu cũng không có tốt.

Vậy chẳng lẽ củ khoai lang kia đau lòng sao?

Khi nãy mình nói ‘Đi chết đi’ quả thật có chút quá đáng.

Kỳ thực Mạc Ảnh Hàn không phải là loại người sẽ áy náy, nhưng ma xui quỷ khiến, lúc này Mạc Ảnh Hàn thật sự đang áy náy.

Tuy chỉ là xíu xiu áy náy.

“…” Phiền Tiểu Thử quả nhiên không gọi điện đến.

Được rồi, phụ nữ thành công là phải biết sai rồi sửa, là phải to bụng*, vì vậy, nàng phải gọi điện về.

*Dạng ‘rộng lượng’

Mạc Ảnh Hàn thôi miên chính mình, sau khi thôi miên chính mình, Mạc Ảnh Hàn quả thật cầm lấy điện thoại, gọi điện về.

“Tu —— tu —— tu tu tu —— “

“…” Vậy mà không tiếp điện thoại của nàng?!

Thần kinh của Mạc Ảnh Hàn bùng nổ!

Quá vô liêm sỉ!

Gọi nữa!

Nếu như lần này còn không bắt máy! Xem nàng trở về trừng trị nàng thế nào!

╮(╯▽╰)╭

“Tu —— tu —— tu —— “

“Mèo chiêu tài~~~~~” Đầu dây bên kia, vang lên âm thanh đáng thương của Phiền Tiểu Thử.

“Phiền Tiểu Thử! Ngươi muốn chết có đúng hay không?!”

“Ta quả thật rất muốn chết~~~ mèo chiêu tài ngươi không cho ta sống~~~~ ta không muốn sống nữa, ta vốn không muốn bắt điện thoại của ngươi, nhưng mà ta không làm được…”

“…” Được rồi, nghe âm thanh như vậy của Phiền Tiểu Thử, giọng điệu như vậy, nói như vậy, Mạc Ảnh Hàn có xíu xiu, tâm không đành lòng.

“Ta không có không cho ngươi sống.” Nàng hiếm thấy có được một lời ôn nhu.

“… Ngươi nói ta đi chết đi…”

“…” Củ khoai lang này từ lúc nào ghi thù như thế? -_-|||

Còn không phải học tập chị…

“Ngươi nói thật nhiều lần ta đi chết đi…”

“Ta rút lại, ta không cho ngươi chết nữa.”

“Không rút lại được, lời đã nói ra, như hất nước ra ngoài, như gả con gái đi, không rút lại được.”

“…”

“…” Lặng im! Trong nhất thời Mạc Ảnh Hàn không biết nên phải làm gì.

“… Nhưng mà, nếu như ngươi nói… xin lỗi… ta sẽ tha thứ cho ngươi.” Đầu dây bên kia vang lên tiếng Phiền Tiểu Thử ấp úng.

Có lẽ vì Phiền Tiểu Thử ở đầu dây bên kia quá thương cảm, có lẽ vì thực sự một thời gian rồi chưa gặp nhau, có lẽ vì cúp điện của đối phương nhiều lần quá thực sự có chút áy náy, Mạc Ảnh Hàn vậy mà không có trách cứ Phiền Tiểu Thử được một tấc lại tiến lên một thước, vậy mà lại thật sự mở miệng nói một câu: “Xin lỗi.”

“Xin lỗi, Phiền Tiểu Thử.” Nàng nói: “Ta không nên nói ‘Đi chết đi’ với ngươi.”

“Ngươi còn cúp điện thoại của ta… sáu lần.”

“…” Thì ra là sáu lần a… Mạc Ảnh Hàn 囧.

*Thật cái 囧 lần này là từ ‘xoắn quẩy’ hình hay edit ra, nhưng mà chữ đó không đúng ngữ cảnh hiện tại

Trong đây có nói, nó cũng có nghĩa là 囧, nên mình dùng, vì Bổn Điểu cũng rất hay dùng nó a. Đọc Truyện

“Ngươi cũng không có xin lỗi ta.”

“… xin lỗi.”

“Ngươi hung dữ với những lời ta nói.”

“Xin lỗi.”

“Ngươi không để ta trả phí điện thoại nữa ta liền tha thứ cho ngươi.” Đầu dây bên kia Phiền Tiểu Thử ai oán nói.

“… Ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.” Đầu dây bên đây Mạc Ảnh Hàn ‘ôn nhu’ trả lời.

“Vậy ngươi nói ngươi yêu ta, ta liền ta thứ cho ngươi.”

“Loại này đi trái với lương tâm, ta thực sự không nói được.”

“… Vậy… thích cũng được.”

“Ngươi hạ thấp chút nữa, ta sẽ suy xét.”

“… Vậy.. vậy ngươi nói, ngươi nói ngươi nhớ ta, ta cũng sẽ tha thứ cho ngươi.”

“…”

“… “

“… Vậy, vậy ngươi có thể nói, ngươi có chút nhớ ta.”

“… Ta có chút nhớ ngươi.” Nàng bán đứng lương tâm của mình.

“Thật hả?”

“… Ta có thể nói là ‘giả’ chứ?”

“Không thể.”

“… Thật.”

“Thật hả?”

“… Thật.” Ngươi không biết chán à?! Then chốt là tại sao ta lại ở đây buồn chán với ngươi a chán muốn chết!

“Ta tha thứ cho ngươi, mèo chiêu tài.”

“…” Thật là cảm tạ. o(╯□╰)o

“Mèo chiêu tài, chừng nào ngươi về?”

“Mai.”

“Lúc nào ngày mai.”

“Chiều.”

“Ta có thể đi đón không?”

“… Ngươi không đi cũng không có vấn đề gì.”

“Nhưng mà ta muốn đi.”

“… Vậy ngươi đi đi.” Không nhịn được rồi. Lại sắp bắt đầu không nhịn được rồi.

“Mèo chiêu tài.”

“Sao?”

“Hoa dại bên ngoài không nên hái. Có gai, hơn nữa có khả năng còn có độc, độc có khả năng sẽ làm ngươi liệt nửa người, nửa đời sau không thể làm người bình thường.”

“…”

“Ta nói thật.”

“Ta biết rồi.” Mạc Ảnh Hàn lại muốn cúp điện thoại.

“Vậy… mèo chiêu tài, ta cũng có chút nhớ ngươi, ta cúp, ngủ ngon.”

“Tút —— tút —— “

“…” Mạc Ảnh Hàn cầm điện thoại di động, vẻ mặt khó hiểu.

Tại sao lại vội cúp máy như thế?! Đây không phải phong cách của nàng a! 【Mạc Ảnh Hàn a Mạc Ảnh Hàn, Phiền Tiểu Thử tuy da mặt rất dày, thế nhưng không có nghĩa là nàng không biết xấu hổ a, nói nhảm!】

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Theo sự phát triển nội dung như này… tại sao Phiền Tiểu Thử càng ngày càng tiểu bạch? Xin lỗi các vị… tình tiết càng ngày càng bị ta làm cho kỳ quái rồi… ~~~~(3_3)~~~~

Càng ngày càng tiểu ngôn* + cẩu huyết rồi ~~~~(3_3)~~~~

*Vẫn chưa tra được nghĩa chính xác, nhưng theo chương này mà nói thì nó có nghĩa là ‘Ít lời’ toàn câu 1 hàng =)
« Chương TrướcChương Tiếp »