Đợi khoảng chừng hơn mười phút, một tên trong bọn cướp đi ra ngoài mua cơm, một tên đứng ngoài cửa gọi điện thoại, không biết gọi cho ai, xem ra nửa tiếng nữa cũng không có đi vào.
Phiền Tiểu Thử thừa dịp không có ai, mèo đến rồi đây, đi tới bên người Mạc Ảnh Hàn. Nàng vừa tới gần, đối phương liền phản ứng, nhanh chóng xoay đầu nhìn nàng, cơ mặt bị liệt nên không có biểu tình gì.
Phiền Tiểu Thử cũng không nói gì, chỉ làm động tác “Suỵt”. Cúi đầu rất nhanh đã tháo sợi dây trên người Mạc Ảnh Hàn.
“Kẻ nào?!” Sợi dây vừa cởi ra, tên cướp ra ngoài gọi điện liền phát hiện các nàng.
Tình tiết cẩu huyết đã bắt đầu cẩu huyết, nhất định sẽ cẩu huyết tới cùng.
Sau khi Phiền Tiểu Thử làm động tác muốn té xỉu, lập tức lấy lại tinh thần, đứng trước mặt Mạc Ảnh Hàn. Bày ra một bộ dạng đánh nhau.
“Á à! Cái con này bày đặt học TV muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Ngươi tưởng đây là phim truyền hình dài tập à!” Tên cướp ngoài cửa tay còn cầm điện thoại, nói mấy chữ thì tiến tới vài bước, đến khi nói xong câu, người đã đứng trước mặt Phiền Tiểu Thử không tới hai mét.
“Loại tình tiết cẩu huyết như thế này, ta van ngươi, coi như là phim truyền hình dài tập cũng không có ai tin đâu biết không?” Phiền Tiểu Thử động thủ, đương nhiên Phiền Tiểu Thử không đợi đến sau khi nói xong câu mới động thủ, Phiền Tiểu Thử trong lúc nói những lời này đến chữ thứ hai mươi bảy, liền động thủ.
Đếm rồi, edit vừa đủ 27 chữ ww
Nắm chặt tay, tiến lên, đấm thẳng một quyền. Trực tiếp đánh vào mũi đối phương. Đối phương chỉ kịp “Óe~” một tiếng. Thì chỉ còn động tác ôm mũi.
“Tại sao ngươi đánh cũng không nói trước một tiếng?!” Đối phương ôm mũi kêu to.
“Ngươi đọc tiểu thuyết kiếm hiệp hơi nhiều rồi nha!” Lại đấm tới một quyền. Thẳng vào mắt.
“Óe!”
Phiền Tiểu Thử sau khi đấm thẳng một quyền thì chính là… đấm thẳng đấm thẳng đấm thẳng!
“…”
Đối phương ngã xuống đất, không dậy nổi.
“Tại sao ngươi chỉ dùng mỗi chiêu đấm thẳng?” Người ngã xuống đất dậy không nổi đương nhiên không có cơ hội nói ra nghi vấn, người nói câu này là Mạc Ảnh Hàn.
“Hắn vẫn đứng thẳng trước nắm đấm của ta, đương nhiên ta dùng mỗi chiêu này rồi.”
“…”
“Không nói nữa không nói nữa, mau về thôi. Chờ bọn chúng quay lại thì không xong!” Phiền Tiểu Thử nói có hơi sốt ruột, bởi vì dù nàng có võ, nhưng đối phương dù sao cũng là thanh niên trai tráng, nếu nàng đối phó, sẽ có chút trắc trở.
“Không cần gấp, bọn chúng không quay lại đâu.” Nhưng Mạc Ảnh Hàn thì ngược lại, đứng yên, khí định thần nhàn* nói.
*Hơi thở ổn định, tinh thần nhàn nhã
Phiền Tiểu Thử vô cùng kinh ngạc. “Sẽ không quay lại? Tại sao?”
“Người của Mạc gia đã đến, bây giờ bên ngoài hẳn đã giải quyết xong.”
“Gì?” Phiền Tiểu Thử thộn ra.
“Trên nhẫn của ta có chức năng truyền tin, lúc ta vừa bị trói lên xe, người của Mạc gia đã dùng vệ tinh dẫn đường, theo dõi ta đến đây, cũng gần mấy phút rồi, bọn họ cũng đã đi đến.” Nói cách khác, nàng bị người ta bắt cóc, kỳ thực cũng là kế hoạch ngay từ đầu của nàng, tuy bên trong kế hoạch này, ngay lúc nàng bị trói lôi lên xe vệ sĩ của nàng nên ra tay cứu nàng mới phải.
“…” Phiền Tiểu Thử đã thộn đến mức không nói ra lời.
“Nhưng mà…” Mạc Ảnh Hàn đứng yên, từ lúc vừa bắt đầu đến giờ cơ mặt vẫn bị liệt, biểu tình soi mói này thật hiếm thấy, nhìn Phiền Tiểu Thử nói: “Sự xuất hiện của ngươi là ngoài ý muốn.”
“Ế?”
“Ta không biết ngươi, ngươi là ai?” Vào thẳng chủ đề, ngắn gọn rõ ràng.
“A… ta… a…. ta ta ta ta ở trên đường thấy ngươi bị bắt cóc, cho nên ta đi theo, cứ như vậy.” Chột dạ, chột dạ a…
“? Ra là vậy, nhìn không ra ngươi lại là một người có lòng, chuyện bắt cóc nghiêm trọng như vậy, ngươi cũng tùy ý giúp đỡ một người xa lạ.”
“Cũng không phải tùy ý đâu.” Thuận miệng trả lời, hoàn toàn không thông qua đại não.
“Sao? Không phải tùy ý?” Cau mày.
“A… không phải, ta có từng tự hỏi, có nên báo cảnh sát không.” Nói dối, kỳ thực cái gì cũng không có, thế nhưng nàng lại không tìm được một lời giải thích hợp lý nào, để nàng lanh miệng, để nàng lanh miệng!
“Ừ. Ngươi nhìn sơ rất quen mặt, chúng ta, có phải từng gặp qua không?”
Phù phù phù phù! Con tim này muốn nhảy ra khỏi miệng mình mới vừa lòng hả?!
“A a, ta là học sinh của học viện Anh Đào, trước đây ta cũng từng gặp qua học tỷ, nên chắc là quen mặt, cho nên ta nói không phải tùy ý giúp đỡ một người xa lạ a!” Cười gượng, cười gượng.
“À. Sao cũng được, ta vẫn cám ơn ngươi. Ta là Mạc Ảnh Hàn, hoan nghênh ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể đến Mạc gia chơi.” Lời này của Mạc Ảnh Hàn tuyệt đối chân thành, nếu như gương mặt nàng không cứng ngắc như thế, Phiền Tiểu Thử nhất định sẽ phát hiện, nhưng biểu tình trên gương mặt Mạc Ảnh Hàn như một khối đậu phụ đông, nhưng có lẽ Phiền Tiểu Thử vẫn cảm giác được.
Cái này là sao! Chẳng lẽ ấn tượng của nàng đối với mình đã cải thiện? Nháy mắt, Phiền Tiểu Thử vô cùng vui vẻ, tâm tình nhảy nhót a. Nàng thậm chí còn cảm giác được chân mình không có chạm đất.
Gần như vừa nhún vừa nhảy đi theo Mạc Ảnh Hàn ra cửa gara, tâm tình tung tăng nghĩ, chiêu này quả thật hiệu nghiệm, nhưng bốn chữ “Vui quá hóa buồn” kỳ tích xuất hiện.
“Ngươi, là Phiền Tiểu Thử?” Mạc Ảnh Hàn đi phía trước đột nhiên quay đầu lại hỏi.
“Ừa.” Tâm tình tung tăng nên Phiền Tiểu Thử tung tăng tâm tình trả lời.
“…Người hôm đó đè ta… tên là Phiền Tiểu Thử.” Gương mặt Mạc Ảnh Hàn hết sức dữ tợn.
“…”
Thời gian đột nhiên dừng lại.
“…Vậy ngươi nói xem, lột da người như thế nào, hiệu quả nhất?” Mạc tiểu thư dữ tợn rất chân thành hỏi.
“Không lột là tốt nhất… ~~~~(3_3)~~~~ “
“Nhưng ta muốn lột.” Mạc Ảnh Hàn vô cùng linh hoạt chuyển động các ngón tay của mình, bước từng bước một tới gần Phiền Tiểu Thử.
Vẻ mặt Phiền Tiểu Thử đáng thương lui từng bước, lộ ra vẻ mặt khóc thảm nói: “Nghĩ lại là được rồi, không cần làm thiệt đâu.”
Phiền Tiểu Thử vừa nói, vừa lui, hoàn toàn không để ý đến tên cướp bị nàng đấm thẳng đấm thẳng nằm trên mặt đất.
Tên cướp vô danh nằm im lặng không có ý thức chống cự. Phiền Tiểu Thử cứ lui cứ lui nên bị vấp cái 'thi thể' đó.
“Ế?!” Gót chân khua trúng 'thi thể' nên bị mất thăng bằng, liền ngả nghiêng, Phiền Tiểu Thử hai tay nhanh nhẹn duỗi ra phía trước, tìm giúp đỡ.
Nhưng hiển nhiên là Phiền Tiểu Thử đánh giá cao tính lương thiện của Mạc Ảnh Hàn quá, Mạc Ảnh Hàn hoàn toàn không có ý muốn đưa tay ra giúp nàng. Lạnh lùng nhìn nàng té ngã.
Phiền Tiểu Thử hoảng hốt. Vài giây trước khi ngã xuống, hai tay của nàng quơ quào không ngừng, vượt quá người thường, rốt cục, trong lúc quơ quào, Phiền Tiểu Thử nắm chặt áo Mạc Ảnh Hàn. Muốn mượn lực để giữ vững cơ thể mình.
Mạc Ảnh Hàn vì vậy mà trả giá cho sự lạnh lùng của mình.
“Ế?!”
“A a a~~ “
Cũng chưa từng nghĩ tới, tên Tiểu Phiền Thự* này còn có lá gan dám tóm lấy nàng, cho nên không có chuẩn bị trước a. Cũng có lẽ bởi vì tên Tiểu Phiền Thự này tóm quá sức, Mạc tiểu thư không thể giữ thăng bằng.
*Tên của Tiểu Thử đảo thứ tự mà ra, Thự cùng đồng âm với Thử, cho nên nàng mới có biệt danh là củ khoai lang.
Phiền Tiểu Thử cứ nắm chặt lấy Mạc Ảnh Hàn, cả hai cùng nhau ngã xuống. Một nữ sinh hoảng hốt song song ngã cùng một nữ sinh cơ mặt bị liệt, tư thế cực kỳ quỷ dị.
Nguyên một màn 'Thiệt duyên dáng' hoàn toàn lộ rõ ra trước mặt Cố Tiểu Mãn và Mạc Thanh Hàn đang đứng chờ hai người trong cuộc.
“Oa a!” Nữ sinh té trên mặt đất thảm thiết kêu gào một tiếng.
Có Chúa chứng giám, Phiền Tiểu Thử thật sự ngã rất đau, Phiền Tiểu Thử kêu gào cũng thật thảm thiết, chỉ là phối hợp với tình cảnh hiện tại, hai người té trên đất, tứ chi giao nhau, thân thể người này chồng lên người kia khít sát hoàn toàn. Cố Tiểu Mãn đứng ngoài cửa rất không trong sáng nghĩ tới cảnh ướŧ áŧ, kí©ɧ ŧìиɧ thêm một chút nữa chắc chắn sẽ xuất hiện mấy từ ngữ con cua.
激情等等若干带着小螃蟹出现的词语
Không rõ “từ ngữ tiểu bàng giải” nghĩa là gì, nhưng chắc không trong sáng lắm đâu.
“Lý do tỷ muốn tìm Phiền Tiểu Thử là đây? Ta còn cho rằng tỷ muốn lấy oán trả ơn… chẳng lẽ là muốn lấy thân báo đáp?” Một bên Mạc Thanh Hàn trong sáng nói.
“….Như vậy à…” Một bên Cố Tiểu Mãn không trong sáng trả lời.
Tha thứ cho hai người mới tới không rõ tình huống này đi.
Phiền Tiểu Thử bị đè trên người đã chết ngất nhưng vẫn không quên kêu thảm trong lòng.
Ta sẽ bị gϊếŧ, ta nhất định sẽ bị gϊếŧ ~~~~(3_3)~~~~ nhưng nàng thực sự không có cố ý, thực sự không có a~~ chiêu anh hùng cứu mỹ nhân này, một chút cũng không dùng được.