Phiền Tiểu Thử oai oái kêu.
“Oa a~~~ đau quá hu hu hu… Tiểu Lam ngươi nhẹ tay một chút~~~” Hai trảo của nàng ôm lấy đầu, kêu như một con mèo bị giẫm phải đuôi.
“Im miệng! Rú nữa sẽ thành đồ ngốc!” Bạch Lam khó chịu cầm lọ bạch dược Vân Nam, giúp Phiền Tiểu Thử thoa thuốc vào đầu.
“Nhưng mà… nhưng mà ngươi có thể dịu dàng một chút không a~~~~” Phiền Tiểu Thử rủ vai hỏi.
“…” Bạch Lam không nói gì, cố gắng nhịn ý nghĩ muốn véo cái 'Bánh bao lớn' trên đầu Phiền Tiểu Thử. “Hừ! Thế nào? Xem ra đồ ăn trong buổi tiệc thật ngon, ăn cả tối còn chưa đủ, còn gói đem về?”
“Tiểu Lam ngươi vô nhân tính! Không có tâm đồng cảm!”
“Không có tâm đồng cảm?” Bạch Lam chậm rãi thoa thuốc cho Phiền Tiểu Thử, chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi biết kết cục của bị một người không có tâm đồng cảm thoa thuốc, là gì không hả?” Nàng nói lời này thật chậm rãi, chậm rãi đến mức Phiền Tiểu Thử chịu không nổi phải lạnh tim.
Phiền Tiểu Thử không đáp, mà giống như cảm nhận được cái gì đó, cấp tốc dời đầu mình đi.
Nhưng ngoài dự đoán chính là, nguyên bản vẫn luôn chậm rãi, thậm chí ngay cả nói cũng chậm rãi, lúc này lại dùng một tốc độ nhanh đến líu lưỡi, nhanh đến khiến người khác hận không thể đá nàng một cước. Với tốc độ này, Bạch Lam véo một cái vào chiếc bánh bao thịt của Phiền Tiểu Thử 'đóng gói' đem về.
“Oa a a a~~~~”
Buổi tối hôm nay, KTX ở học viện hoa anh đào có ma quỷ lộng hành. Nếu như không phải ma quỷ, tại sao lại có người kêu la thê thảm như thế? Âm thanh kia thực sự so với gặp phải quỷ còn kinh khủng hơn.
Bị giáng xuống một cái 'Bánh bao thịt', Phiền Tiểu Thử ôm ót thê lương nói: “Mèo chiêu tài, tuần này ta không muốn nhìn thấy ngươi!” Bởi vì rất rõ ràng tất cả tất cả, đều là do con mèo chiêu tài kia làm ra.
*Mấy lúc giận này Tiểu Thử có dùng thêm từ 'con' trước 'mèo chiêu tài'
Cho nên Phiền Tiểu Thử quyết định trong một tuần, nàng không muốn nhìn thấy Mạc Ảnh Hàn. Vì vậy nàng kiên trì ba ngày, nhưng mà cũng chỉ là ba ngày. Bởi vì ngày thứ tư, nàng sẽ chính thức làm việc trong công ty Vân Tường.
“Cho nên là ta phải gặp con mèo chiêu tài!” Không phải là ta muốn gặp, tuyệt đối không phải.
Phiền Tiểu Thử nói như vậy, nàng nói rất lớn tiếng, hình như là cố ý để cho ai nghe, nhưng thực tế, xung quanh ngoại trừ nàng ra, không còn ai khác.
Cho chính mình một cái cớ như vậy, Phiền Tiểu Thử rất nhanh giải được khúc mắc trong lòng mình, thoải mái đi đến Vân Tường. Đương nhiên, nàng cũng rất toại như ý nguyện(?), gặp được Mạc Ảnh Hàn đến công ty thị sát.
Phiền Tiểu Thử chợt nhìn thấy Mạc Ảnh Hàn, tâm tình vô cùng phức tạp, phức tạp đến khó có thể nói thành lời, phức tạp đến muốn ngửa mặt lên trời hú một tiếng dài.
Một mặt nàng thật sự đang giận, giận Mạc Ảnh Hàn, nhưng mà một mặt khác, nàng lại cảm thấy có một chút vui vẻ. Nhưng nàng thật không có vì sự 'vui vẻ' quỷ dị của bản thân mà cảm thấy kỳ quái, bởi vì trong ấn tượng của nàng, nhìn thấy mèo chiêu tài chẳng khác nào gặp được tài vận, chẳng khác nào gặp được tiền, nhân dân tệ, hoặc là chi phiếu nhân dân tệ! Cho nên mỗi lần nàng nhìn thấy Mạc Ảnh Hàn, đều vui vẻ.
Nhưng Mạc Ảnh Hàn nhìn thấy Phiền Tiểu Thử thì biểu tình cùng phản ứng của nàng khiến người khác líu lưỡi nói không nên lời.
Biển hiện đầu tiên của nàng là vô cùng kinh ngạc, sau đó rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, đồng thời rất nhanh nhíu hàng chân mày xinh đẹp, sau đó rất nhanh, không kêu một tiếng, một tiếng không kêu, xoay người, bỏ đi?
Nàng vậy mà lại không kêu một tiếng xoay người bỏ đi? Thậm chí còn cau mày xoay người bỏ đi?
Tâm tình của Phiền Tiểu Thử a~~~~
“!!” Nàng không có phát ra tiếng gì, nàng đã giận nên căn bản cũng không phát ra tiếng gì rồi! Nàng ban đầu còn định vừa nhìn thấy Mạc Ảnh Hàn nàng cũng sẽ không kêu một tiếng, nàng ban đầu còn định vừa nhìn thấy Mạc Ảnh Hàn nàng cũng không kêu một tiếng rồi bỏ đi, để Mạc Ảnh Hàn xấu hổ! Nàng muốn cho con mèo chiêu tài này biết, nàng, Phiền Tiểu Thử không phải là người có thể tùy tiện khi dễ!
Nhưng mà trong khoảnh khắc nàng nhìn thấy Mạc Ảnh Hàn thì đã nghĩ, như vậy có phải quá tuyệt tình không?! Cho nên nàng do dự, nàng đang do dự xem chính mình có đúng là muốn như vậy hay không, không kêu một tiếng xoay người bỏ đi. Nhưng nàng không muốn, hành động đó là để cho người khác làm, càng khiến nàng không ngờ chính là, người làm việc đó, lại là cái người đầu xỏ kia?!
Ta @#¥%…có cần phải vậy không a! Nàng là 'người bị hại' mà cũng không có tức giận, tên 'hung thủ' kia dựa vào cái gì mà sinh khí? Dựa vào cái gì trưng gương mặt cáu kỉnh đó ra với nàng?! Thật khiến người ta muốn chửi thề mà!
Lần này nàng thật sự hạ quyết tâm, nàng thực sự muốn một tuần không để ý tới con mèo chiêu tài này! Chết cũng không để ý! Tuyệt đối không để ý tới! Mặc kệ là ai, mặc kệ là việc gì cũng không thể khiến nàng để ý đến con mèo chiêu tài này! ╭(╯^╰)╮
Nàng thầm chắc chắn như vậy, nàng thậm chí còn muốn thề, nhưng nàng cảm thấy không có gì cần phải làm vậy! Sự việc sau đó lại càng khiến nàng cảm thấy may mắn. May là mình không có thề bậy cái gì hết a!
Bởi vì nàng hạ quyết tâm này còn chưa được một giờ, nàng lại lập tức nhịn không được đi tha thứ cho Mạc Ảnh Hàn.
Bởi vì trợ thủ của Mạc Ảnh Hàn đưa đồ tới cho Phiền Tiểu Thử.
“Cái này là?” Nàng có chút kinh ngạc nhìn chiếc bình nhỏ trong tay của mình.
“Là bà chủ bảo ta đưa tới, nói là thuốc gia truyền của Bổn gia, rất có hiệu quả với những vết thương do va chạm.” Trợ thủ Tiểu Dương híp mắt cười nói.
“Mạc Ảnh Hàn bảo ngươi đưa tới?”
“Đúng vậy. Bà chủ cố ý bảo ta đó.” Tiểu Dương híp mắt có chút chút thần bí tiếp tục nói: “Bà chủ thật sự rất quan tâm ngươi nha, cho tới bây giờ cũng chưa có ai được đối xử như vậy hết nha.”
“~(≧▽≦)/~ ” Phiền Tiểu Thử nhịn không được, Phiền Tiểu Thử thật sự nhịn không được, nàng nở hoa trong lòng a~~ nở rộ luôn a~~
Vì vậy nàng lại chuẩn bị lúc ăn trưa, đi đến phòng làm việc của Mạc Ảnh Hàn nằm vùng.
Người ta quan tâm mình như vậy, cũng tặng thuốc gia truyền cho mình, lúc nào cũng phải nói cám ơn với người đó một tiếng chứ!
Phiền Tiểu Thử tự nói với mình như vậy.
Nàng thậm chí trong lúc nằm vùng vẫn còn suy nghĩ xem một lát thấy Mạc Ảnh Hàn, nên nói như thế nào mới tốt.
Đáng tiếc lần này nàng ngồi chồm hổm chưa được bao lâu, Mạc Ảnh Hàn đã đi ra, việc này khiến nàng có chút bối rối, bởi vì nàng còn chưa nghĩ xong nên nói như thế nào.
“…”
“…”
Kết quả, bốn mắt nhìn nhau.
Kết quả, thế giới yên tĩnh.
Lúc này mình phải mở miệng.
Dựa theo kinh nghiệm hồi đó mà nói, Phiền Tiểu Thử biết rõ nếu như nàng không mở miệng, dựa theo tính cách của đối phương, tuyệt đối sẽ không mở miệng, tình huống nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ có một kết quả, chính là hai người bốn mắt nhìn nhau tới hết giờ cơm trưa!
Nhưng mà nàng vẫn chưa biết nên mở miệng như thế nào. Nguyên bản phải là rất dễ dàng mở miệng, dựa theo trình độ da mặt dày của nàng từ xưa đến giờ mà nói, nàng sẽ trực tiếp không chút chột dạ trợn mắt nói dối rằng: “Ố! Mèo chiêu tài, thật trùng hợp ở đây mà cũng có thể gặp nhau, nếu như trùng hợp đến thế, vậy chúng ta cùng đi ăn cơm đi!” Nhưng mà lần này nàng đã bỏ lỡ mất thời gian thích hợp nhất để mở miệng!
Nàng và Mạc Ảnh Hàn mắt đối mắt, đồng thời còn nhìn nhau hết một hồi. Như vậy… nàng sẽ không biết nên mở miệng như thế nào nữa. o(╯□╰)o
Nàng rất bối rối.
Nàng không biết nên làm cái gì bây giờ!
Sau đó, trong lúc như vậy, kỳ tích xảy ra.
Mạc Ảnh Hàn mở miệng, Mạc Ảnh Hàn vậy mà lại mở miệng, Mạc Ảnh Hàn vậy mà lại nhìn chằm chằm Phiền Tiểu Thử xong rồi mở miệng trước, nàng có chút không được tự nhiên hỏi: “Đầu của ngươi thế nào rồi? Có dùng thuốc chưa?”
“…” Cái này… cái này là sự quan tâm của bà chủ băng sơn trong truyền thuyết, ngàn năm tê liệt Mạc Ảnh Hàn hả?
Ánh mặt trời này, là từ đáy giếng đi ra hả?!
Phiền Tiểu Thử khủng hoảng rồi! Nhưng trong lúc nàng đang khủng hoảng, thân thể đã trả lời theo bản năng: “Hoàn hảo hoàn hảo! Thuốc còn chưa có dùng.”
“Chưa dùng? Tại sao chưa dùng?” Nhận được câu trả lời như vậy, Mạc Ảnh Hàn dường như rất không vui, cau mày, giọng nói so với trước kia còn lạnh hơn vài phần.
Việc này khiến Phiền Tiểu Thử kinh ngạc. Kinh ngạc chính là, thì ra giọng nói của Mạc Ảnh Hàn còn có thể lạnh hơn nữa, bầu không khí xung quanh Mạc Ảnh Hàn còn có thể băng giá hơn nữa! Điều này khiến Phiền Tiểu Thử nhận ra một đạo lý vô cùng đơn giản: Không có lạnh nhất, chỉ có lạnh hơn!
“Hôm qua Bạch Lam đã thoa thuốc cho ta rồi, cho nên thuốc này có thể để đó khi khác dùng.” Nàng đáp. Nàng đáp rất chân thành, mà nàng cũng thật sự nghĩ vậy, chỉ là 'khi khác' mà nàng nói là 'tối hôm nay'. Nhưng nói như vậy, nghe vào tai Mạc Ảnh Hàn, lại trở thành ý khác, nghe vào tai Mạc Ảnh Hàn, tuyệt đối không phải ý chỉ 'tối hôm nay'.
Vì vậy nàng càng bất mãn, nhìn Phiền Tiểu Thử, lạnh lùng mở miệng nói: “Nếu thoa thuốc rồi, tại sao còn ngốc như thế?”
“…” Không biết tại sao, nhưng mà Phiền Tiểu Thử cảm thấy mình không đáp lại sẽ tốt hơn, tuy nàng vô cùng không thừa nhận bản thân ngốc, đồng thời còn rất muốn phản bác!
“Nhưng mà vậy cũng được, bệnh ngốc mà tùy tiện thoa thuốc là có thể tốt thì thế giới này không còn cần bác sĩ nữa.” Nhưng mà Mạc Ảnh Hàn rõ ràng không có ý định dừng lại, ngày hôm nay nàng cũng không biết bị làm sao nữa, nàng hiếm có, thập phần hiếm có, vạn phần hiếm có, muốn nói gì đó.
Đầu tiên Phiền Tiểu Thử cảm thấy vô cùng khó hiểu, nàng không biết Mạc Ảnh Hàn làm sao vậy, phản ứng hôm nay vô cùng khác thường! Bị đả kích như thế đương nhiên sẽ không hài lòng, nhưng nàng suy nghĩ một hồi lập tức cảm thấy hài lòng, nàng híp mắt vạn phần hài lòng nhìn Mạc Ảnh Hàn hỏi: “Mèo chiêu tài, ngươi đang mất hứng hả?”
“…” Mạc Ảnh Hàn không đáp, nhấc chân muốn đi, đồng thời nàng thật sự bước đi. Chỉ là, hiện tại Phiền Tiểu Thử vạn phần cao hứng lập tức đuổi kịp, đồng thời còn vạn phần cao hứng tiếp tục cười nói: “Mèo chiêu tài ngươi thật sự mất hứng đúng không? Bởi vì ta không dùng thuốc của ngươi mà dùng thuốc của Bạch Lam nên ngươi mất hứng đúng không?”
“Im miệng!”
“Mèo chiêu tài ngươi đang ghen đúng không~~~~ hắc hắc hắc hắc ta biết mà ngươi không cần phải xấu hổ~~~” Từ 'ghen' lúc này của Phiền Tiểu Thử tuyệt đối không phải là từ 'ghen' mà người ta hay nói.
Nhưng mà Mạc Ảnh Hàn tối mặt đi đằng trước lại nghĩ sai hướng rồi, nàng nghĩ đến cái ý nghĩa mà chúng ta đều đang nghĩ đến.
Ghen?! Nàng ghen?! Đùa cái gì vậy!
Nàng ngừng bước, quay lại tàn bạo nói với Phiền Tiểu Thử đi theo phía sau mình: “Nếu không im miệng, ta lột da ngươi!”