Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Áp Đáo Bảo

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phiền Tiểu Thử vừa rời khỏi căn tin lập tức không còn đau bụng nữa.

“Ôi~~ ta ăn no căng luôn a mèo chiêu tài.” Cảm thấy dạ dày của mình sắp bị vỡ ra, Phiền Tiểu Thử rất bất lịch sự đưa tay xoa xoa bụng.

“Chờ đến khi căng chết rồi thì nói cho ta biết.” Mạc Ảnh Hàn diện vô biểu tình trả lời.

“Căng chết rồi làm sao nói cho ngươi nữa a~~ sẽ phát sinh chuyện rất kỳ quái đó~~” Phiền Tiểu Thử có chút vô sỉ tựa người vào Mạc Ảnh Hàn.

Mạc Ảnh Hàn giãy ra được, lạnh lùng nói: “Thế nào? Nhanh như vậy đã quên 'Cặp chân mày kẻ bút sáp' của mình rồi?”

“Oa!” Phiền Tiểu Thử lập tức ly khai người Mạc Ảnh Hàn, nhảy về phía sau lớn tiếng nói: “Ta chết cũng không cho ngươi vẽ chân mày ta!”

“Vậy à.” Mặt không có biểu cảm Mạc Ảnh Hàn diện vô biểu tình nói: “Lần này ta không vẽ nữa, ta định cạo sạch.” Liếc mắt nhìn… chân mày Phiền Tiểu Thử.

Phiền Tiểu Thử lập tức che chắn chân mày, vẻ mặt kinh hoảng. “Mèo chiêu tài thiệt nhẫn tâm~~ tốt xấu gì vừa rồi người ta cũng không để ý đến tính mạng cứu ngươi mà~~ ngươi không cảm kích người ta thì thôi, còn muốn cạo chân mày người ta~~~”

“…” Mạc Ảnh Hàn không đáp, bước nhanh vào thang máy. Nhìn phần trên của người vừa rồi giúp mình…

“Mà nói thật.” Phiền Tiểu Thử nghiêm túc đuổi theo. “Ta chỉ nghe nói lão bản đùa giỡn thư ký, hoặc đại hộ khách nổi máu dê với tiểu nhân viên, thật không ngờ, làm lão bản cao cao tại thượng như thế cũng gặp phải thời khắc nguy hiểm bị người khác đùa bỡn a.” Lúc bên trong thang máy chỉ có hai người, Phiền Tiểu Thử không chút kiêng kỵ, mở miệng tán dóc.

Mạc Ảnh Hàn là ai?

Mạc Ảnh Hàn tuyệt đối không phải loại người mặc cho người khác ở trước mặt mình chít chít oa oa mà bản thân lại không làm gì.

Sở dĩ đến bây giờ vẫn chưa tỏ vẻ gì, có thể để cho Phiền Tiểu Thử kiêu ngạo chít chít oa oa là bởi vì Mạc Ảnh Hàn dù sao cũng cám ơn Phiền Tiểu Thử lần này đã “cứu giúp” nàng. Nhưng mà tuyệt đối phải nói, nàng không thể để mặc Phiền Tiểu Thử tiếp tục suồng sã.

Vì vậy, không thể nhịn được nữa Mạc tiểu thư quả quyết móc từ trong túi tiền ở l*иg ngực ra, một cây bút lông.

“…”

“…”

Phiền Tiểu Thử tức khắc á khẩu. Bởi vì chiếc cổ xinh xắn của nàng đang bị một chiếc bút lông cao cấp uy hϊếp.

“Ách… mèo, mèo chiêu tài… ngươi ngươi ngươi, ngươi bình tĩnh một chút a~~~” Hạ mắt, Phiền Tiểu Thử cẩn thận nhìn, chiếc bút lông đang thân mật kề sát vào chiếc cổ của mình. Lông mày lập tức biến thành chữ bát, chiếc cổ động nhẹ cũng không dám, tròng mắt chuyển động, dùng ánh mắt cún con, vô cùng đáng thương nhìn Mạc Ảnh Hàn cầu xin tha thứ: “Cái cái cái này… tuy chỉ là bút, nhưng mà cố sức chút nữa, thì chúng ta sẽ không bao giờ có thể gặp nhau nữa a mèo chiêu tài~~ “

“…”

“Hu hu hu…”

Có lẽ, căn bản là nàng không muốn nhìn thấy ngươi a củ khoai lang.

Tóm lại, đây chính là kết cục của việc được một tấc lại tiến lên một thước trước mặt băng sơn. o(╯□╰)o

“Nghe này củ khoai lang, chuyện buổi trưa hôm nay, nếu như ngươi dám hé môi ra một chút nào, ta sẽ đem ngươi biến thành cây dừa để đâm thọt!”

“Nhưng mà vừa rồi hình như rất nhiều người nhìn thấy… ta biết rồi ta biết rồi ta tuyệt đối sẽ không nói ra hu hu hu… mèo chiêu tài bút của ngươi thật sự rất nguy hiểm, thật sự thật sự rất nguy hiểm~~~”

“…” Mạc Ảnh Hàn gắt gao nhìn chằm chằm Phiền Tiểu Thử. Rốt cuộc cũng buông “Đoạt mệnh bút” trong tay mình. Sau đó “đinh” một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra. Thời gian quả nhiên suýt soát.

Mạc Ảnh Hàn đi ra thang máy.

Phiền Tiểu Thử?

Phiền Tiểu Thử cẩn thận đi theo.

Mạc Ảnh Hàn đi phía trước, Phiền Tiểu Thử đi phía sau.

“…”

“…”

Mạc Ảnh Hàn vẫn còn đi ở phía trước, Phiền Tiểu Thử vẫn còn đi phía sau.

Mạc Ảnh Hàn đứng lại, quay đầu lại nhìn Phiền Tiểu Thử.

“Nơi này là phòng làm việc của ta.” Nàng nói.

Phiền Tiểu Thử rất nghiêm túc gật đầu. “Ừa, ta biết, ta thấy rồi.”

“KTX của ngươi cách đây một tầng.” Mạc Ảnh Hàn tiếp tục nói.

Phiền Tiểu Thử tiếp tục nghiêm túc trả lời: “Ừa, ta biết, ta nhớ đường.”

“…” Mạc Ảnh Hàn không nói gì.

Phiền Tiểu Thử cười đến vui vẻ, hoàn toàn không nhớ đến cảm giác bản thân vừa tìm được đường sống trong chỗ chết.

“Ngươi đã biết, ngươi còn theo ta làm gì?!” Gương mặt tê liệt của Mạc Ảnh Hàn sinh động nảy lên mấy cái. Gần như sẽ lập tức 'bạo phát sung thiên'.

“Nhưng mà…” Phiền Tiểu Thử cúi đầu, rất ủy khuất nói. “Nhưng mà, người ta bây giờ chưa muốn quay về KTX~~”

“Ngươi không muốn quay về KTX thì đi chỗ khác a, ngươi đi cùng ta làm gì?!”

“Nhưng mà, rõ ràng vừa rồi ngươi nói muốn chăm sóc ta, bây giờ ta một mình ra ngoài, nhất định sẽ bị tên kia hoài nghi a!” Phiền Tiểu Thử phút chốc ngẩng đầu, rất nghiêm túc nói.

“…” Mạc Ảnh Hàn cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đau rồi. “Vậy ngươi muốn gì?”

Củ khoai lang vì vậy mà một lần nữa cười rạng rỡ, vô cùng vui vẻ trả lời: “Nếu đã vậy, mèo chiêu tài ngươi để ta ở trong phòng làm việc của ngươi nghỉ ngơi một chút nha~~~ cho tới giờ ta vẫn chưa từng đi vào phòng làm việc của tổng tài a ~(≧▽≦)/~ “

“Đó là phòng làm việc! Không phải khách sạn!” Gương mặt thật sự không thể không thay đổi, Mạc Ảnh Hàn thật sự muốn mình như chương trình máy vi tính không có nhấp nhô lên xuống, ở đây một khắc vậy mà đã cất cao hơn bình thường tới tám độ.

“Ta biết a~~ cái này ta hiểu mà a! Nhưng mà hiện ta không thể không đến khách sạn mà~~~ “

Đầu a~~~~ đau a~~~~ tuyệt đối không thể tiếp tục dây dưa với củ khoai lang này được. Mạc Ảnh Hàn xoay người mở cửa, quyết định bắt đầu từ bây giờ tuyệt đối không nói chuyện với củ khoai lang.

Vì vậy Phiền Tiểu Thử vui vẻ theo vào.

“…” Mạc Ảnh Hàn không kêu một tiếng.

“Ta ngồi lên sofa đó nha~~” Củ khoai lang chỉ vào chiếc sofa bự trong phòng làm việc, mười ngàn phần thành tâm hỏi.

“…” Mạc Ảnh Hàn không nói gì, vấn đề này quá ngu ngốc, nàng không định trả lời.

“… Mèo chiêu tài~~ sao ngươi không nói lời nào? Ngươi không nói lời nào ta coi như ngươi đồng ý nha~~” Không nhận được câu trả lời Phiền Tiểu Thử một lần nữa vô cùng nghiêm túc hỏi.

“…” Mạc Ảnh Hàn vẫn không nói gì. Định tiếp tục giả ngầm đồng ý.

“Ta thực sự ngồi xuống nha, đến lúc đó ngươi không thể mắng ta nha~~~ ta thực sự ngồi a, ta coi như ngươi đồng ý đó!” Khoai lang một lần nữa nghiêm túc hỏi.

“Câm miệng! Rồi ngồi xuống cho ta!” Mạc Ảnh Hàn vẫn là mở miệng nói, bôi cụ. -_-|||

杯具 – Đồng âm với bi kịch. Xem thêm lý do ở đây: Đọc Truyện

Phiền Tiểu Thử cảm thấy ủy khuất~~ mèo chiêu tài cần gì phải hung dữ la nàng như vậy không~~

Thế giới này rốt cuộc cũng yên tĩnh rồi.

Mạc Ảnh Hàn dưới đáy lòng cảm tạ thượng đế nhân từ, sau đó bắt đầu nghiêm túc xử lý các loại văn kiện trên bàn.

Phiền Tiểu Thử nằm trên sofa, rất nghiêm túc nhìn Mạc Ảnh Hàn làm việc.

Lúc Mạc Ảnh Hàn làm việc rất nghiêm túc, cúi đầu, nhìn tư liệu trên tay mình, chân mày xinh đẹp khi thì giãn ra khi thì cau lại. Phiền Tiểu Thử thoải mái ngồi bên trong sofa, nhìn Mạc Ảnh Hàn, miễn cưỡng nghĩ, nàng có lẽ là tuyển thủ đầu tiên, cũng có thể là cuối cùng, có thể ngồi trong phòng làm việc của chủ tịch kiêm tổng tài nghỉ ngơi.

Nàng dùng đầu mình cọ cọ vào sofa. Da sofa không phải là da thật, nhưng mà rất thoải mái. Nhưng mà Mạc Ảnh Hàn có tiền như thế, sao lại không dùng sofa da thật a? Phiền Tiểu Thử hoang mang, một lần nữa dùng đầu cọ sofa.

Mạc Ảnh Hàn đã xem xong một phần báo cáo, có lẽ là khát nước, lại nhìn thời gian, cảm thấy lúc này thư ký hẳn là đang ăn trưa, tự mình đứng dậy đi rót một ly nước lọc.

Lúc đi đến bình nước lọc, còn liếc mắt nhìn Phiền Tiểu Thử. “Khát nước không? Muốn uống nước?”

“Muốn muốn! Mèo chiêu tài ngươi vậy mà còn quan tâm ta~~” Phiền Tiểu Thử rất cảm động.

“Thuận tay thôi.” Sau khi đem nước đưa cho Phiền Tiểu Thử, Mạc Ảnh Hàn một lần nữa quay về bàn làm việc.

“Mèo chiêu tài… ngươi thật tốt.” Phiền Tiểu Thử rất dễ thỏa mãn, hạnh phúc nói.

“…” Mạc Ảnh Hàn nổi da gà toàn thân.

“Mèo chiêu tài tại sao sofa của ngươi không phải là da thật?”

“Ta không thích cả ngày ngồi trên da của động vật.” Mạc Ảnh Hàn cúi đầu đáp.

“… Mèo chiêu tài ngươi thật là thiện lương.” Phiền Tiểu Thử nghiêm túc nói.

“…” Mạc Ảnh Hàn nổi da gà nha~~

Phiền Tiểu Thử cúi đầu uống nước.

“Bây giờ không được làm ồn ta.”

“Ừa! Biết ồi.”

Mạc Ảnh Hàn một lần nữa cúi đầu làm việc. Phiền Tiểu Thử cầm ly nước tiếp tục nhìn Mạc Ảnh Hàn.

Tuy Mạc Ảnh Hàn từ nhỏ đến lớn đã bị người ta nhìn thành thói quen rồi.

Tuy Phiền Tiểu Thử ngoại trừ nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Hàn ra thì cũng không có làm gì.

Nhưng mà…

Ta van ngươi a, nhìn chằm chằm người khác như vậy là bất lịch sự a?! Coi như là mặt tê liệt, cũng sẽ không thích bị người khác nhìn chằm chằm rồi làm việc có được không?! Ta nói, ngươi bớt phóng túng một chút có được không vậy?!

Đại khái thời gian trôi qua rất nhiều giờ, Phiền Tiểu Thử rốt cuộc cũng nhịn không được, nói: “Mèo chiêu tài bộ dáng ngươi làm việc thật là đẹp mắt.”

“…” Mạc Ảnh Hàn nổi da gà, rốt cuộc thành công đem tất cả đánh rơi xuống đất.
« Chương TrướcChương Tiếp »