Chương 7: [END]

Đôi vợ chồng trung niên kia mời Hạ Hiên ăn cơm trưa, Hạ Hiên không nghĩ ngợi mà cự tuyệt.

Hắn giống như trốn mà chạy khỏi nơi đó, vòng qua bên kia sông Sùng Hưng tìm một cái ghế dài, chậm rãi ngồi xuống.

Hạ Hiên hoảng hốt mà nhìn dòng người qua lại ở trên cầu, mặt sông phản chiếu ánh sáng óng ánh sau giờ ngọ, anh trì độn mà nghĩ: Là ai nhỉ?

Người mà Ứng Thành chờ ở khách sạn, là ai?

Ứng Thành bỗng nhiên muốn ly hôn, là vì người kia sao?

Mấy ngày nay anh không nghỉ ngơi tốt, ăn cơm cũng là khi nào nhớ tới mới ăn cho có. Anh vừa mệt vừa đói, nhưng khi ngồi dưới thái dương lại có cảm giác ấm áp kỳ dị.

Anh trong lúc được sự ấm áp này bao phủ, lại gọi điện thoại cho Ứng Thành lần nữa.

Khi thanh âm Ứng Thành vang lên, anh sửng sốt vài giây. Đây là lần đầu tiên Ứng Thành nhận điện thoại anh trong mấy ngày qua.

“Thành ca,” giọng anh ngưng trệ, lông mi rũ xuống, ánh mặt trời không thể chiếu đến mắt anh: “Có người trộm anh đi mất khỏi tay em sao?”

Giọng Ứng Thành thực ôn nhu: “Anh đã bên em đủ lâu rồi.”

“Là ai vậy?” Hạ Hiên chấp nhất hỏi.

Ứng Thành tựa hồ thở dài: “…… Vẫn nên buông xuống sớm chút rồi tiến về phía trước đi.”

Hạ Hiên lần này không chờ Ứng Thành nói nữa, vuốt ngón tay cúp điện thoại.

Anh ngồi đến tận buổi tối, màn đêm buông xuống, trên đường càng thêm náo nhiệt. Nhưng anh lại bị bao phủ bởi hắc ám, không nói một lời mà phát ngốc.

Đến khi hơn mười một giờ, mọi người dần dần rời đi, anh cũng vỗ chân đứng lên, tính toán về nhà. Anh nghĩ không có căn cứ, có lẽ Ứng Thành ở nhà.

Trước kia anh có phẫu thuật viêm ruột thừa, một người nằm trong phòng bệnh nghỉ ngơi, cảm thấy lòng trống rỗng, liền gọi cho Ứng Thành, nói miệng mình đau chỉ hôn một chút mới tốt được.

Không biết bây giờ Ứng Thành còn chịu được bộ dáng ấy của anh không.

Anh trở về nhà, thế nhưng anh lại đoán trúng rồi. Ứng Thành mặc áo ngủ mới tắm xong, tóc còn nhỏ giọt.

Hạ Hiên liền đi đến ôm y, hít một hơi ở cổ y, là mùi sữa tắm, còn có mùi hoa oải hương trên áo tắm mới được giặt.

“Hôm nay em không ăn cơm cùng bọn Tiểu Thiên sao?” Ứng Thành hỏi.

Tiểu Thiên chính là đứa nhỏ đi theo hai vợ chồng kia.

“Em không muốn đi. Em nhớ anh.” Hạ Hiên thấp giọng nói.

“Tiểu Thiên rất đáng yêu, bọn họ đều rất tốt. Tại sao em không đi thử đi?”

Hạ Hiên ngẩng đầu, lạnh mặt đối diện với Ứng Thành: “Tại sao em lại phải đi thử? Em chán ghét, em không muốn, em cảm thấy bọn họ thực giả tạo.”

“Bọn họ sẽ đối tốt với em.” Ứng Thành khó được mà sờ cổ anh, nhẹ giọng dặn dò: “Hãy thử tiếp thu bọn họ đi.”

Hạ Hiên đè xuống ủy khuất: “Dựa vào cái gì? Dựa vào gì mà em phải tiếp thu cái tốt này? Dựa vào gì mà đối tốt với em? Em ước gì bọn họ hối hận cả đời, vĩnh viễn sống trong thống khổ! Em……”

Anh nói không nổi nữa, bởi vì Ứng Thành hôn hầu kết anh.

Y nói: “Ngày mai em đi gặp ba mẹ đi.”

Hạ Hiên hít mũi: “Em không, em muốn ở bên anh.”

Nói, anh bỗng nhiên nhớ tới cái gì, thấp giọng hỏi y: “Chiều nay anh đứng ở cửa khách sạn để chờ ai?”

Ứng Thành không nói chuyện. Hạ Hiên hỏi tiếp: “Có phải là vì người này nên anh mới muốn ly hôn?”

Ứng Thành trả lời anh: “Em có thể tra điện thoại anh.”

Hạ Hiên liền tìm điện thoại Ứng Thành khắp nhà. Phòng khách, thư phòng, cuối cùng tìm được điện thoại tắt nguồn ở ngăn tủ đầu giường trong phòng ngủ.

Anh mở nguồn, mở khóa, dò lịch sử đặt phòng của Ứng Thành.

Y quả nhiên có đặt một gian phòng.

Thời gian là tối hôm qua cho đến tối hôm nay, phòng tình nhân. Nhưng chưa vào ở, như vậy thật sự y cũng chưa mướn phòng với người khác.

Hạ Hiên vừa ủy khuất vừa mờ mịt: “Tối qua…… Ngày hôm qua là ngày kỷ niệm 9 năm kết hôn của chúng ta mà…… Quà của em anh cũng chẳng nhận……”

Mà lại đi thuê một phòng tình nhân.

Giọng nói Hạ Hiên chua xót, phát run, khó khăn chất vấn Ứng Thành: “Anh có phải là…… Nɠɵạı ŧìиɧ?”

Ứng Thành tránh đi không nói, xoay người đến hành lang đổi giày: “Em mệt không? Anh xuống lầu mua chút đồ ăn cho em lót bụng.”

Hạ Hiên đứng tại chỗ, thấy động tác thuần thục lấy ra chìa khóa mở cửa ra ngoài, cửa đóng lại "cạch" một tiếng, tựa như bị ngắt đi một bộ phận nào đó, Hạ Hiên kiệt sức, chân nhuyễn ra ngã ngồi ở giường, lại chẳng có sức mà leo lên giường.

Anh đau đầu muốn nứt ra, hình như trong mơ Ứng Thành đã quay lại, hỏi anh có muốn ăn gì đó rồi nghỉ tiếp không.

Hạ Hiên rất muốn trả lời y, nhưng không biết vì sao anh không làm như vậy.

Anh tỉnh nhưng lại giả vờ ngủ, không lên tiếng cự tuyệt Ứng Thành.

Anh nói với Ứng Thành trong mơ: “Hẹn gặp lại.”

Giữa trưa hôm sau, anh đau nhức cả người mà tỉnh lại, Ứng Thành chẳng thấy đâu nữa, anh mơ hồ nghe thấy trước cửa có tiếng người nói chuyện, cố chống đi đến hành lang, mở cửa.

Ngoài cửa là cặp vợ chồng anh gặp hôm qua, trước cửa để một cái hòm trái cây với mấy túi đồ ăn, còn có một thùng giữ ấm.

Người phụ nữ kia không nghĩ tới Hạ Hiên sẽ mở cửa, sửng sốt một chút liền ôn nhu gật đầu chào hỏi với anh; “Chào Hạ tiên sinh, cậu ăn cơm chưa? Tôi mang theo súp nóng mà tôi nấu, cậu ăn một chút bổ sung thân thể đi?”

Hạ Hiên rũ mắt xuống xem đồ ở trên đất, thấp giọng: “Không cần.”

Sau đó không quan tâm đến sự khuyên can của 2 người ngoài cửa, phất tay đóng cửa lại.

Anh như mất hết sức lực mà ngồi trên sô pha, Ứng Thành lại đột nhiên từ ban công lại đây, đứng cạnh anh: “Uống một ít đi.”

“Là tham mưu Từ trong đơn vị của anh sao? Hắn đẹp trai đấy, nhưng hắn đã có hai đứa con gái.” Hạ Hiên lo chính mình nói, “Hay là đứa nhóc vừa mới tốt nghiệp ở dưới lầu? Cậu ta cũng khá trắng, em còn nghe nói cậu ta thường đi dạo hộp đêm, còn xăm rất nhiều……”

Ứng Thành lắc đầu nói: “Đều không đúng.”

Hạ Hiên chết lặng nhìn phía trước: “Em không đồng ý ly hôn với anh. Em không ký đâu.”

“Nhưng Hạ Hiên à,” Ứng Thành giống như vô cùng bất đắc dĩ, “Chúng ta đã ly hôn rồi, đã sớm không phải bạn đời hợp pháp rồi.”



Vào chiều hôm đó, Hạ Hiên giống như nhận một mệnh lệnh vô hình nào đó, vốn đang ngồi trên sô pha phát ngốc lại đột nhiên đứng dậy, giống như đã định sẵn, tự mình đến bờ sông Sùng Hưng.

Anh ngồi trên ghế dài, đằng sau lưng lại đĩnh thẳng khác thường. Tay đặt trên đầu gối, ngón áp út trên tay trái đeo hai chiếc nhẫn giống nhau y hệt.

Thần sắc anh bình tĩnh mà nhìn mặt sông, cơn gió đêm vít ngang qua với mùi tanh của sông, cái này làm anh bỗng nhưng nhớ tới: Lúc mà Ứng Thành chết, trên cổ cũng có mùi như này, mà không phải mùi hoa oải hương quen thuộc kia.

Mặt sông bình tĩnh sáng ónh ánh trong mắt anh, nơi đó lại giấu một con ác quỷ nuốt người.

Tối 10 giờ, bản tin thời sự trong TV bắt đầu chiếu lại. Hạ Hiên nhắm hai mắt nằm trên sô pha, gió thổi làm lay động chiếc rèm, bóng dáng in trên mặt đất lảo đảo lắc lư.

“…… Với sự chấp thuận, Ứng Thành được truy tặng danh hiệu liệt sĩ…… Đề cao lòng dũng cảm hăng hái làm việc……”

Hạ Hiên tắt TV.

Anh mệt mỏi mà híp mắt, thật lâu sau mới lẩm bẩm: “Tại sao chứ?”

Tại sao sau khi một bên bị tuyên cáo tử vong, quan hệ hôn nhân sẽ tự động cắt đứt?

Anh rõ ràng chẳng muốn ly hôn chút nào cả.

Hiên tượng ảo tưởng ly hôn lần này, chẳng qua là tự lừa dối mình mà thôi, từ lúc mà Ứng Thành mất đi hô hấp, anh liền mất đi thân phận là bạn đời của Ứng Thành.

Nhưng chẳng có ai trả tiền cho sự ảo tưởng ly hôn của anh hết.



Thành ca:

Em rất nhớ anh. Em thật sự rất nhớ anh.

Hạ Hiên của anh

Trong thư vào thứ tư tháng thứ ba năm thứ nhất chúng ta kết hôn lần hai



Thành ca:

Em rất nhớ anh, nhớ anh, thật sự nhớ ngươi.

Hạ Hiên của anh

Trong thư vào thứ hai tháng thứ năm năm thứ nhất chúng ta kết hôn lần hai



Thành ca:

Em so với nhớ anh thì càng nhớ anh hơn

Hạ Hiên của anh

Trong thư vào chủ nhật tháng thứ nhất năm thứ hai chúng ta kết hôn lần hai



Thành ca:

Anh lại cưới em một lần nữa đi.

Hạ Hiên của anh

Trong thư vào thứ bảy kỳ thứ hai năm thứ ba nhớ anh

END.