Trong đêm tối oi bức khó chịu, mấy học đồ ma pháp mặc áo choàng dài trùm đầu màu đen, chỉ cần bị người khác nhìn thấy thì sẽ cho rằng là người thần bí tà ác nên họ cố ý chọn di chuyển trong bóng đen của các căn nhà. Dù trên đường thỉnh thoảng gặp phải tên say rượu thì cũng bị họ ngó lơ.
Nhưng đám người Lucien lại không vì vậy mà lơ là, người di chuyển trong tối ngoại trừ kẻ say, những nhân sĩ không thể để lộ thân phận và những kẻ phía sau ánh sáng ra, thì còn có người gác đêm của sở tài phán giáo hội. Họ giống như những con kên kên tham lam đi dạo ở các ngóc ngách trong đêm tối, đuổi theo mùi máu tanh và xác thối. Găng tay đen mà họ mang trên tay là suối nguồn ác mộng trong lòng mỗi một ma pháp sư, học đồ ma pháp ở Arthaud.
“Ngài giáo sư, chính là ở trong ngôi nhà này.” Sau mười mấy phút, khi thấy sắp ra khỏi khu O’let đầy những ngôi nhà xây dựng lộn xộn, địa hình phức tạp, khắp nơi dơ bẩn, chuẩn bị đi đến cổng thành dẫn tới khu quý tộc thì Hiền Giả dừng lại, chỉ vào một ngôi nhà bình thường được bao vây bên trong các ngôi nhà đổ nát bình thường khác.
Đối với Hiền Giả, dù là Kẹo Mật Trắng hay Simon thì cũng đều khá tin tưởng, mỗi người tự mình thi triển ma pháp loại dò xét để kiểm tra sơ qua ngôi nhà và tình hình xung quanh nó, sau khi xác nhận an toàn rồi thì theo Hiền Giả đi vào, Lucien thấy họ dùng ma pháp dò xét bao gồm tất cả các loại ngoại trừ “Tiếng Rít Của Dơi” mà mình hắn biết thì cũng không kiểm tra nữa, chỉ dùng tinh thần lực cảm nhận một chút, suy cho cùng khuyết điểm của “Tiếng Rít Của Dơi” chính là không thể dò xét tình hình bên trong căn nhà.
Trong căn nhà cũ nát giăng đầy mạng nhện, nhìn có vẻ đã rất lâu rồi không có người ở, Hiền Giả vừa đi vào phòng ngủ, vừa tùy ý nói: “Trước đây sẽ có ăn mày đến đây qua đêm, nhưng mấy tháng gần đây ăn mày ở Arthaud bởi vì một số nguyên nhân mà đã tất cả đều đã mất tích rồi.”
Lucien và Kẹo Mật Trắng đều không nói chuyện, Simon thì lại nói một câu có hơi kỳ lạ: “Ăn mày tại sao lại mất tích? Họ có thể làm gì?”
“Nghe nói là có liên quan đến sinh vật tà ác.” Hiền Giả trả lời với giọng điệu bình thường, giống như đã nghe nói một số nội tình, còn Lucien và Kẹo Mật Trắng vẫn giữ yên lặng.
Đi vào phòng ngủ, Hiền Giả dịch chuyển cái rương cũ nát và dùng ma pháp tương ứng phân tích cạm bẫy ma pháp ẩn giấu rồi mở lối vào.
Từng trận gió nhẹ âm u, lạnh lẽo từ bên trong thổi ra nhưng không mang theo mùi hôi thối, ngột ngạt, cảm giác như con đường bí mật này thường được sử dụng vậy.
[Lẽ nào Hiền Giả là người của khu quý tộc, thường dùng con đường bí mật này đến khu O’let tham gia tụ họp bí mật?] Đây là suy nghĩ xuất hiện trong đầu của đám người Lucien, Kẹo Mật Trắng, nhưng việc này không ai ngốc mà đi hỏi.
Sau khi kiểm tra, dưới sự dẫn dắt của Hiền Giả, mấy vị học đồ ma pháp lần lượt tiến vào con đường bí mật và đóng lối vào bên này lại.
Con đường bí mật rất bằng phẳng, có trồng loại rêu phát sáng bên trong đường nước ngầm, ánh huỳnh quang âm u dày đặc khiến người ta không kìm nén nỗi, trong lòng nảy sinh sự sợ hãi và rùng mình.
Đám người Lucien đều chú ý thấy cứ cách mười mét thì phía trên đường nước ngầm sẽ bố trí một ma pháp trận “Hóa Đá Thành Bùn Hiệu Quả Nhẹ”
Loại ma pháp trận đã đơn giản hóa này bất cứ người nào dùng tinh thần lực cũng đều có thể khởi động.
Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của ngài giáo sư, Kẹo Mật Trắng, Ưng Đầu Mèo nên Hiền Giả mỉm cười giải thích một câu: “Đây là bố trí nhằm phá hoại con đường bí mật dưới tình huống khẩn cấp, để nó không bị người khác phát hiện.”
“Tôi rất thích sự thận trọng và cẩn thận của anh.” Lucien dùng giọng nói khàn khàn khó nghe và thái độ phù hợp với thân phận lớn mạnh của giáo sư khen Hiền Giả một câu.
Kẹo Mật Trắng cũng cười rồi nói: “Hiện giờ tôi đã yên tâm rất nhiều rồi.”
----
Mười phút sau, trong một góc tối tăm nào đó ở khu quý tộc, dưới sự che giấu của rất nhiều bóng cây cối cao lớn, đám người Lucien từng người một trèo ra. Dưới sự dẫn dắt của Hiền Giả đã quen thuộc với nơi này, rất nhanh chóng họ đã tìm được căn biệt thự ba tầng kiểu cũ nhìn có vẻ hoang vu âm u, mọc đầy rêu xanh giống như nhà ma của nam tước Laurent.
Bên ngoài cánh cửa sắt của bức tường khu biệt thự có một binh sĩ canh gác, trên người hắn chỉ mặc áo giáp da bình thường, không giống với các binh sĩ mặc giáp kim loại màu xám bạc canh giữ ngoài cửa biệt thự quý tộc mà Lucien nhìn thấy trên đường đến đây, từ một phương diện nào đó đã chứng minh được sự sa sút của nam tước Laurent.
Simon quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút rồi đưa ra đề nghị: “Ở đây rất hẻo lánh mà lại chỉ có một binh sĩ canh cửa, chi bằng chúng ta trực tiếp đi vào, giáo sư ngài thấy được không?”
“Không gây ra động tĩnh lớn thì được.” Lucien ra hiệu Simon có thể thử xem.
Hiền Giả dùng mũ áo màu đen che kín mặt, tranh đứng ra trước Simon rồi nói với giọng già nua mang theo nụ cười: “Loại việc này vẫn nên giao cho học đồ hệ tinh tượng như tôi làm, ngài thấy sao ngài giáo sư?”
Lucien phát ra tiếng cười u ám: “Tốt, việc chuyên nghiệp giao cho người chuyên nghiệp giải quyết.”
Tuy không thích ứng lắm với thói quen dùng từ đơn và ngữ pháp của ngài Giáo Sư, nhưng Kẹo Mật Trắng, Hiền Giả… đều nghe hiểu ý, gật gật đầu cảm thấy đúng là như vậy.
Nếu ngài giáo sư đã đưa ra quyết định thì Simon chỉ có thể buông tay: “Vậy tôi sẽ phối hợp với anh, Hiền Giả.”
Luke mệt mỏi đứng ngoài cổng lớn ngôi biệt thự của nam tước Laurent, thỉnh thoảng ngáp dài, trong lòng thầm oán trách nam tước Laurent: “Cứ cách mấy hôm thì cử hành vũ hội, da mặt quý tộc thật đúng là quá dày. Hứ, một tháng chỉ đưa cho các binh sĩ trung thành với gia tộc Laurent như bọn ta có mười Bạc Einar, khi cha và ông ta ở dưới quyền nam tước già còn được hai mươi Bạc Einar đó.”
Đang oán trách và chống lại cơn buồn ngủ, Luke bỗng nghe thấy tiếng Ưng Đầu Mèo kêu. Hắn bị tiếng kêu tu tu kia làm cho lạnh run và sợ hãi, không nhịn nỗi quay đầu nhìn qua đó chửi bới: “Còn không đi bắt chuột của mày đi, đừng có chậm chạp giống như bà nội sáu mươi tuổi của tao.”
Trong đêm tối đen như mực, Luke không nhìn thấy gì cả nhưng chờ đến khi hắn quay đầu lại thì đã phát hiện có một người thần bí, toàn thân che phủ bởi áo choàng dài màu đen, người đó âm u đáng sợ đang đứng ở cách hắn mười mấy bước.
Nỗi sợ hãi to lớn đánh trúng vào tâm linh của Luke, hắn đang muốn kêu lớn lên thì lại nhìn thấy người thần bí áo choàng đen đó hơi ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm vào mắt hắn.
Trong cái bóng của mũ áo, mũi, miệng và hai má của người mặc áo choàng đen thần bí đáng sợ đó đều rất mờ nhạt, chỉ có đôi mắt đó là giống như ở trước mắt vậy, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trong con ngươi đen tối sâu lắng có hiện ra vô số điểm sáng óng ánh, rất phức tạp, rất mơ hồ, giống như những ngôi sao dày đặc trên bầu trời.
“Sao dày đặc…” Nhìn đôi mắt đó, sắc mặt của Luke trước tiên là mơ màng, tiếp đó nhanh chóng thả lỏng người rồi cảm thấy đối phương là người bản thân tín nhiệm nhất, tôn kính nhất.
Hiền Giả thấy Luke đã bị “Phồn Tinh Chi Nhãn” thôi miên nên đi đến trước mặt hắn, nói một cách chậm rãi bằng chất giọng già nua: “Chúng tôi đến tham gia vũ hội của nam tước, hãy mở cổng lớn để chúng tôi đi vào, nhỏ tiếng thôi, đừng làm người khác tỉnh giấc.”
“Xin tôn trọng ý muốn của ngài, đây là việc tôi nên làm.” Luke quay người, từ từ mở cổng lớn hé ra một khe hở.
Sau đó Lucien, Hiền Giả, Kẹo Mật Trắng và Simon cẩn thận đi qua cổng lớn, tiến vào biệt thự tối đen như mực.
Sau khi họ đi vào thì Luke không đóng cổng lại mà quay người ngẩng đầu ưỡn ngực canh gác, sự nghiêm túc và nhiệt tình trước giờ chưa từng có. Trong lòng giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy, muốn làm thêm một vài việc cho vị tiên sinh đó.
----
Ở chính giữa đại sảnh có một người đàn ông trung niên đang đứng trên một tế đài bố trí đơn giản, ông ta mặc áo choàng dài màu bạc, hai tay giơ lên cao, mắt nhắm lại. Thần sắc tha thiết mà điên cuồng, vừa giống như đang lắng nghe từng tiếng rêи ɾỉ dồn dập, vừa tựa như đang nghe lời giáo huấn đến từ trong hư ảo.
Cái khí tức kỳ quái đó chầm chậm bay lên trên tế đài, lấy hoa văn sừng bạc giữa hai chân người đàn ông trung niên đang đứng làm trung tâm, từng nét vẽ màu bạc lóe sáng lên, những luồng khí tức tập trung ở sau lưng người đàn ông đó, càng lúc càng đậm đặc. Từ không màu ngưng tụ ra khí thể màu hồng xen lẫn màu đen. Loại khí thể này cuồn cuộn méo mó, từ từ biến đổi thành một cái bóng cao lớn đầu có hai sừng.
“Đã chuẩn bị xong hết chưa? Ta sẽ ban sức mạnh của ta cho ngươi.”
Cái bóng đó bỗng nhiên mở miệng nói.
Người đàn ông trung niên cũng chính là nam tước Laurent trả lời một cách điên cuồng: “Hỡi Chúa ngân bạch vĩ đại, sự yên tĩnh mãi mãi không thay đổi, ta đã đem linh hồn của mình dâng hiến cho ngài, hãy để “thiên sứ” mà ngài phái đến hòa vào huyết mạch của ta, kích hoạt sức mạnh của ta đi!”
Cái bóng trong suốt không nhìn rõ hình dạng từ từ tiến về phía trước, kề sát trên lưng nam tước Laurent rồi hòa vào từng chút một.
Trên mặt nam tước Laurent hiện ra biểu cảm đau khổ, rõ ràng việc dung hợp sức mạnh ảnh xạ không phải là việc gì vui vẻ, nhưng sự đau khổ này rất nhanh đã bị sự cuồng nhiệt áp chế, khóe mắt dường như có tia sáng lóng lánh đang lập lòe.
[Bên ngoài đã bố trí rất nhiều cạm bẫy ma pháp, hiện giờ không ai có thể ngăn cản ta tiếp nhận sức mạnh mà Chúa ngân bạch vĩ đại ban cho, khôi phục sự vinh hiển của gia tộc.]
----
Bên ngoài biệt thự, đám người Lucien với thân phận là học đồ ma pháp dĩ nhiên không xông vào trong một cách lỗ mãng, mà từng bước dò xét các cạm bẫy ma pháp, ma pháp trận bí mật.
“Ngài giáo sư, cạm bẫy ma pháp rất nhiều, thậm chí còn có ma pháp trận. Chúng ta cần nửa tiếng đồng hồ mới có thể loại bỏ mà không gây ra động tĩnh lớn.” Hiền Giả nói ra phán đoán của mình.
Kẹo Mật Trắng hình như có mang theo vật phẩm ma pháp có thể cảm nhận hơi thở của sinh vật tà ác, lúc này nói với chút hoảng hốt: “Chúng ta đến muộn một chút rồi, hơi thở ma quỷ đã xuất hiện, nhiều nhất là mười phút nữa nó sẽ hoàn toàn chiếu ảnh qua đây. Chúng ta phải trực tiếp xông vào, không thể từ từ phá giải ma pháp trận và cạm bẫy được.”
“Nhưng trực tiếp xông vào, phá bỏ xong ma pháp cạm bẫy thì chúng ta cũng không còn thừa lại bao nhiêu tinh thần lực nữa rồi.” Simon nhìn sang Lucien: “Ngài giáo sư, chỉ có thể mời ngài ra tay mới có thể phá bỏ những cạm bẫy ma pháp và ma pháp trận một cách nhanh nhất, đơn giản nhất.”
Do sự thận trọng của các học đồ ma pháp trên đường đi khiến thời gian kéo dài, dẫn đến thay đổi lớn. Hiền Giả, Kẹo Mật Trắng theo Simon nhìn sang Lucien, tuy họ đều không nói ra nhưng trong lòng lại xuất hiện vô số suy nghĩ:
[Bùa hộ thân ma pháp của mình chỉ có thể phá hủy ma pháp trận đó, nhưng cạm bẫy ma pháp nhiều như vậy lẽ nào thật sự phải cần ngài giáo sư ra tay?]
[Ngài giáo sư là ma pháp sư thật sư ư?]
[Thực lực của ngài giáo sư rốt cuộc lớn mạnh cỡ nào?]
[Nếu ngài giáo sư không phải ma pháp sư chính thức, sau này anh ta có phải sẽ vì sợ thầy của Kẹo Mật Trắng mà không tham gia tụ họp nữa không?]
Trong những ánh mắt chăm chú ẩn chứa những tâm trạng phức tạp như lo lắng, nghi hoặc, kỳ vọng. Lucien vẫn luôn lặng lẽ đứng ở bên cạnh giống như đang tính toán gì đó, anh bày ra nụ cười âm u rồi nói: “Không sao đâu, tôi sẽ giải quyết rất nhanh, chúng sẽ mất tác dụng nhanh thôi nên các người hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
[Ngài giáo sư thật tự tin…]
Trong bầu không khí kỳ quái này, Lucien đi đến gần biệt thự, thò hai tay ra ấn lên tường, sau đó mở miệng phát ra chú văn không có tiếng lần nữa.
Từng luồng sóng vô hình từ trong hai tay của Lucien lan ra, truyền cho bức tường và phản hồi trở lại, khiến cho sóng phía sau dần dần thay đổi.
Nhìn Lucien toàn thân mặc áo choàng đen, khuôn mặt bị mũ áo che kín lặng lẽ ấn vào bức tường biệt thự nhưng không có bất cứ việc gì xảy ra thì đám người Hiền Giả, Kẹo Mật Trắng liền nhìn nhau một cái, họ đều cảm thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương:
[Ngài giáo sư rốt cuộc đang làm gì thế?]
Bỗng nhiên, Kẹo Mật Trắng cảm thấy mặt đất có chút lung lay nên hỏi một cách kỳ lạ: “Là các anh đang lắc lư?”
“Không phải cô sao?” Hiền Giả cũng trả lời một cách kỳ lạ.
Simon thì kinh ngạc chỉ vào căn biệt thự: “Mau nhìn xem, biệt thự đang lung lay!”
Kẹo Mật Trắng và Hiền Giả lập tức nhìn qua đó, chỉ thấy căn biệt thự ba tầng kiểu cũ đang lung lay, càng lúc càng dữ dội, càng lúc càng mạnh. Kính, tường đều phát ra tiếng lẻng xẻng.
“Động đất?”
“Không đúng, mặt đất lung lay rất yếu, là chính căn biệt thự đang lung lay!”
“Lẽ nào là ngài giáo sư?!”
Sau khi trao đổi ý kiến một cách ngắn gọn, Kẹo Mật Trắng vừa kinh vừa sợ nhìn sang ngài giáo sư hai tay đang ấn trên bức tường, lung lay cùng với căn biệt thự: “Biệt thự có vẻ sắp đổ sập rồi! Đây rốt cuộc là ma pháp cấp mấy!”
“Tôi đã thấy trong sách ma pháp, dù là Hỏa Cầu Thuật cấp ba cũng phải mười cái trở lên mới có thể làm nổ tung một căn biệt thự không có ma pháp trận bảo vệ.” Hiền Giả không dám tin nhìn vào căn biệt thự đang lung lay, dường như có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào và ngài giáo sư ở trước biệt thự thì càng tỏ ra thần bí và mạnh mẽ.
Simon đã hoàn toàn kinh ngạc đến đờ đẫn, loại ma pháp có thể trực tiếp làm sập một căn biệt thự hắn chưa từng thấy qua nên nói lẩm bẩm một mình: “Chỉ cần biệt thự đổ sập rồi thì cạm bẫy ma pháp và ma pháp trận sẽ không có tác dụng nữa, ngài giáo sư thật sự không nói dối.”
“Đại nhân Doro đã nhìn thấy cái gì?!” Ưng đầu mèo Doro đứng ở trên vai Simon, giọng điệu cảm thán một cách kịch liệt.
Trên một cái cây ở phía xa, con quạ màu đen không biết đi theo từ lúc nào trượt chân một cái, suýt chút nữa lại rớt xuống từ trên cành cây, giọng nói kinh ngạc từ trong miệng nó truyền ra: “Đây rốt cuộc là ma pháp cấp mấy?!”
Ma pháp cấp học đồ “Tay Cộng Hưởng Của Giáo Sư”, ma pháp tính toán tần suất sẵn có, tạo ra cộng hưởng để phá hoại công trình kiến trúc, sở trường nhất là phá hoại cầu cống!