Quyển 1 - Chương 17: Chua Xót

John mỉm cười nói: “Ta nghĩ mình không hề đi ngược lại hai điều trong quy tắc kỵ sĩ là bảo vệ gia đình, bảo vệ kẻ yếu nên hiệp sĩ Wien nhất định sẽ hiểu, tính ra thì hình như mọi người không tin tưởng băng xã hội đen các ngươi đấy.”

“Ngươi không có chứng cớ.” Jackson hung hăng nói.

Mọi người cũng biết băng xã hội đen thường hay giở trò để cả nhân chứng không muốn hoặc không dám lộ diện, mà Giáo hội lại rất ít khi can thiệp đến loại chuyện này, hơn nữa, vị đại nhân đứng sau băng xã hội đen Aaron cũng có chút ảnh hưởng nhất định bên trong Giáo hội.

Lucien cười rộ lên, nhớ tới những lời thoại của những tên quý tộc, kỵ sĩ mà hắn từng nghe được ở kiếp trước, bắt đầu lên giọng bề trên: “Bằng chứng? Hắn là người hầu kỵ sĩ còn ngươi là lãnh đạo băng xã hội đen, đây chính là bằng chứng.”

Lúc ở trong quán rượu Copper Crown, Lucien biết kỵ sĩ tại công quốc Owuor Ritter là một quý tộc thật sự, mà người hầu chính thức của bọn họ cũng sẽ có một địa vị nhất định, cho nên hắn mới tin tưởng một tên lãnh đạo xã hội đen cấp thấp như Jackson không có tư cách hãm hại một người hầu kỵ sĩ được, dù sao thì trên người bọn hắn cũng chẳng có thứ gì tốt để băng xã hội đen Aaron phải hao phí tâm tư.

Nhưng do John luôn tuân theo quy tắc tinh thần kỵ sĩ, cộng thêm dì Alissa cũng nghĩ như thế nên mới khó tránh khỏi bị Jackson hù dọa.

Jackson bị Lucien chen ngang nên chỉ biết im lặng. Quả thực thì băng xã hội đen Aaron bọn hắn có thể hãm hại một người hầu kỵ sĩ, nhưng để làm được như thế cũng cần phải sử dụng tới nhiều quan hệ, nhiều tài nguyên. Mà ông trùm Aaron sao có thể làm như thế để giúp một tên lãnh đạo nhỏ bé như mình. Đặc biệt hơn khi gần đây, bầu không khí tại Artaud này hơi kì lạ, rất nhiều dòng chảy ngầm đang cuồn cuộn nhưng lại sóng êm biển lặn. Ngay cả ông trùm Aaron cũng hành tung bí hiểm cả ngày, không biết đang chuẩn bị làm gì, cho nên mới rồi quả thực gã chỉ định hù dọa John thôi.

Lại nói, chuyện này cũng chẳng phải mối thù sâu nặng gì nên gã không cần phải đánh cược tính mạng cùng tiền đồ của bản thân.

Từ sau khi lên làm lãnh đạo, Jackson tự nhiên không dám liều mạng nữa rồi.

Rốt cuộc, Jackson gian nan lên tiếng: “Các ngươi cần bồi thường bao nhiêu? Trên người ta chỉ có hai bạc Naar thôi.”

Lucien thấy Jackson bị mình dọa thật thì quay đầu nhìn John để cho y tự quyết định, đồng thời cũng nhìn tới cuối phố, thấp giọng nói: “Hình như quan trị an dẫn người tới đây rồi, chúng ta cần rời khỏi đây nhanh một chút tránh cho lớn chuyện.”

Quan hệ giữa quan trị an và băng xã hội đen Aaron khá tốt nên bọn họ có thể dễ dàng nghĩ ra được lý do tránh tội.

Mặc dù Lucien hơi lo lắng băng xã hội đen sẽ âm thầm trả thù lại, cũng thỉnh thoảng sẽ nghĩ tới chuyện triệt để áp đảo hoặc cắt đứt hậu hoạn, nhưng lúc này, với sức mạnh của John hay của hắn cũng không thể hoàn thành nổi, hơn nữa nếu gϊếŧ người giữa phố, thật sự sẽ hại John bị đuổi đi.

John tuân thủ nguyên tắc kỵ sĩ, không hề nghĩ tới chuyện bắt chẹt Jackson nên gật đầu: “Tốt, vậy thì bồi thường hai bạc Naar.”

Lucien chỉ bị cướp hơn bốn mươi đồng Phil cùng một số rác chưa qua xử lí, số tiền còn lại đều được hắn giấu cẩn thận tại một góc trong căn nhà đổ nát của nữ phù thủy. Bởi sợ hãi phù thủy, sợ bị nguyền rủa nên đám côn đồ căn bản không dám tới gần, thành ra không phát hiện được. Tính thêm những đồ đạc bị đập hư trong nhà thì cùng lắm chỉ tốn khoảng một bạc Naar, người ta bồi thường hai bạc Naar xem như đã lời gấp đôi rồi.

Jackson cố hết sức ném chiếc ví của gã cho John, bên trong trống rỗng, chỉ có hai bạc Naar: “Ta đã khen thưởng đồng Phil cho bọn họ rồi.”

John lấy hai bạc đưa cho Lucien, sau đó ném chiếc ví lại cho Jackson: “Có cần tìm những đồng Phil còn lại trên người đám côn đồ kia không?”

Lucien nhận hai bạc Naar, dõi mắt ra xa thấy quan trị an cùng bọn thuộc hạ sắp tới nên khoát tay nói: “Không kịp rồi, tụi mình chuồn lẹ thôi.”

Cho dù hắn bị quan trị an bắt lại thì cũng chưa chắc sẽ nhận được án phạt gì, nhưng dù sao thì cẩn thận vẫn hơn, Lucien không dám lấy tiền đồ của John ra đặt cược nên quyết định từ bỏ những đồng Phil còn lại.

“Được!” John nhặt gậy gỗ lên, không để lại một chút chứng cứ gì.

Sau đó, Lucien và John chạy như điên tới một con đường khác, sau đó chui vào trong hẻm nhỏ, nhanh chóng biết mất khỏi khu chợ.



“Hộc, đừng chạy nữa, ổn rồi, nghỉ ngơi chút thôi.” Lucien thấy bọn họ đã chạy tới một góc hẻo lánh của khu dân nghèo nên cũng yên lòng, tựa người lên tường thở hồng hộc, giờ mới phát hiện đôi chân mềm nhũn này của mình cực kì lợi hại, tính ra thì sáng nay hắn đã chạy không ít đường, hắn dứt khoát ngồi bệt xuống, nở nụ cười: “Ha ha, hết sức rồi, hộc.”

Tương tự, John cũng thở hồng hộc. Y thấy hai vết thương không sâu lắm trên người Lucien đã ngừng chảy máu nên cũng ngồi xuống theo, tựa lên người hắn: “Mình cũng chẳng còn sức nữa, bị bọn chúng vây quanh chỉ có mấy chục giây nhưng còn mệt hơn là chạy đường dài nữa, nhưng mà, hộc, lâu rồi mới được đánh thoải mái như thế, thật sảng khoái.”

Hai người cứ thế ngồi trên mặt đất thở phì phò, khôi phục thể lực.

“Đúng thế, thật thoải mái.” Lucien nheo mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm. Trận đánh mới nãy khiến hắn cảm thấy hết sức thoải mái, như là để hắn giải tỏa toàn bộ những áp lực, thống khổ, mê mang, do dự trong quãng thời gian gần đây, tâm hồn thanh tỉnh chưa từng có, hơn nữa còn chính thức thừa nhận John là bạn tốt của mình, cho nên hắn không nhịn được mà cười: “Ha ha ha ha.”

Tiếng cười tự tại thoải mái.

John rất khó hiểu: “Lucien, cậu cười gì thế?”

“Mình đang suy nghĩ, đợi sau khi học xong chữ sẽ đi kiếm tiền, rồi đi du lịch các nơi trên đại lục, thưởng thức những phong cảnh khác nhau, mĩ thực khác nhau, quốc gia khác nhau cũng như những truyền thuyết tuyệt vời.”

Lucien ngắm bầu trời trả lời qua loa, chậm rãi mở miệng nhưng trong lòng lại suy nghĩ: “Mình cần phải học ma pháp, du lịch khắp nơi trên đại lục để tìm hiểu quy luật, thông suốt bản chất của thế giới này, tìm đường về nhà.”

“Cho dù thành công hay không thì đây cũng là mục tiêu để cố gắng, vì cha mẹ và những người bạn như John trước đây.”

“Giờ đã có hơn ba bạc Naar rồi, số còn lại dù phải mượn bọn cho vay nặng lãi cũng phải nhanh chóng kiếm đủ để có thể học tập ma pháp trong thời gian ngắn nhất, băng xã hội đen Aaron không dám quang minh chính đại trả thù nhưng chúng lại rất rành trò ra tay đánh lén.”

Nếu như trước khi bị băng xã hội đen Aaron hành hung, Lucien quyết định học tập ma pháp là do áp lực bên ngoài, bị tâm trạng tiêu cực ảnh hưởng, cũng như muốn hưởng thụ một cuộc sống tốt đẹp có sức mạnh có địa vị; nhưng hiện giờ, quyết định chính thực xuất phát từ nội tâm.

John cười nói: “Du lịch khắp nơi trên đại lục? Ha ha, Lucien, mặc dù đám ma thú, sinh vật hắc ám ở những công quốc phía đông của đại lục đã bị Giáo hội diệt hết, nhưng ở những nơi hoang dã lại không được an toàn cho lắm. Đám cẩu đầu nhân*, địa tinh**, người sói sinh sôi nhanh như lũ chuột, rõ ràng diệt sạch rồi mà không bao lâu sau lại hiện ra một đám khác, với thực lực của cậu thì e là không thể đi du lịch một mình được.”

“Cẩu đầu nhân, địa tinh, người sói, ợ, có thể ăn không?” Lucien hỏi theo bản năng, ý nghĩ đầu tiên của hắn về những loại sinh vật sinh sản quá nhanh này là ăn.

John cảm thấy là lạ, không hiểu suy nghĩa của Lucien: “Hẳn là… không thể.”

“Vậy được rồi.” Lucien nói với vẻ hơi thất vọng.

John không hỏi gì nhiều mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh như Lucien, cũng không hỏi nhiều, mong ước mãnh liệt: “Nếu như mình trở thành kỵ sĩ chính thức thì cũng sẽ du lịch đại lục, không biết những nơi khác ngoài Artaud sẽ như thế nào nhỉ, có đặc sắc như lời những người ngâm thơ rong không?”

“Đúng rồi, Lucien, dạo này cậu cần phải cẩn thận một chút, ráng đừng đi ra ngoài thành hoặc những nơi vắng người, những tên côn đồ kia thật sự là đám cặn bã đấy.”

“Biết rồi John, chờ khi gặp được hiệp sĩ Wien thì cậu nhất định phải chủ động kể lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay và thỉnh người trừng phạt nhé.” Lucien dặn dò John.

John không hiểu gì, qua một lát mới nặng nề gật đầu: “Được, ôi, tiếc là phải đợi tới sau khi mình trở thành người hầu kỵ sĩ cấp cao mới có thể học được một số chữ liên quan đến quân sự, bằng không thì mình đã có thể dạy cậu rồi.”

Hai người hớn hở trong lòng, người nói kẻ đáp, trò chuyện đến tận khi khôi phục khí lực hoàn toàn mới đứng dậy đi về nhà dì Alissa.



Alissa đã tới khu hành chính gọi Joel về nhưng trong lòng vẫn lo lắng đi tới đi lui, mãi tới khi thấy John và Lucien cười nói khoác vai nhau về mới thở phào nhẹ nhõm.

Joel cười hì hì dang rộng hai tay: “Hoan nghênh hai người hùng của chúng ta về nhà, các con đã khơi gợi bầu nhiệt huyết trong ta khi còn trẻ.”

John ôm Joel một lát: “Cha, khoảng thời gian này mọi người nhất định phải cẩn thận, con lo đám côn đồ kia sẽ giở trò xấu sau lưng mọi người.”

“Loại côn đồ đó thật ra rất nhát gan, các con đánh chúng một cách tàn nhẫn như thế, hẳn chúng sẽ không dám rục rịch gì nữa đâu.” Joel mỉm cười nói, tiếp đó sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Thực ra thì những chuyện như thế này con nên hỏi hiệp sĩ Wien trước, con là người hầu của người, mọi hành động cử chỉ của con đều liên quan đến thể diện và vinh quang của người cả.”

John cũng biết bản thân đã quá hấp tấp, lỗ mãng: “Dạ thưa cha, chờ khi con trở lại trang viên sẽ thỉnh người trừng phạt.” Ban đầu y lo lắng hiệp sĩ Wien không đồng ý.

Dì Alissa đứng ở bên cạnh thì lấy tấm giẻ cũ sạch sẽ ra băng bó vết thương cho Lucien.

Một lát sau, Lucien thấy không có chuyện gì nữa bèn đứng dậy xin phép rời đi, nhân lúc mọi người đang chuẩn bị bữa trưa mà tới quán rượu Copper Crown tìm đám thương nhân cho vay nặng lãi, vay đủ năm bạc Naar để học chữ, học tập ma pháp là chuyện quan trọng nhất hiện giờ.

“Nếu mình có thể thuận lợi học được ma pháp thì sẽ chẳng cần bận tâm lắm đến số bạc lãi này, còn như không thể thì mọi chuyện e là khá nguy hiểm, nhưng không có bất cứ chuyện gì không trải qua nguy hiểm mà đạt được kết quả tốt cả.”

Lucien đã chuẩn bị tốt tâm lý đón nhận kết quả xấu nhất của việc vay nặng lãi.

“Chờ chút, Evans bé bỏng của ta.” Joel đột nhiên gọi Lucien.

Lucien khó hiểu xoay người lại: “Có chuyện gì thế chú Joel?”

Joel lôi ra một chiếc ví mộc mạc rất cũ, sau đó đưa cho Lucien: “Chỗ này có tám bạc Naar, con cầm đi.”

“Chú Joel, dì Alissa, hai người?” Lucien lúng túng không biết phải làm sao. Trong suy nghĩ của hắn thì gia đình của chú Joel cũng nghèo, hơn nữa Alvin còn chưa trưởng thành nên hắn chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ hỏi mượn tiền của bọn họ.

Alissa đứng bên cạnh mỉm cười nói: “Evans bé bỏng của dì, chú Joel của con cũng chẳng có bao nhiêu, chừng này là của ông ấy tích cóp suốt hai năm nay đấy, mặc dù không nhiều những cũng có thể giúp cháu học chữ rồi.”

“Nhưng, nhưng chúng là tài sản tích cóp được của hai người mà…” Lucien cảm giác được hốc mắt cay cay.

Joel cười ha hả, vỗ vai Lucien: “Trước kia cũng do thằng John nên gia đình chúng ta mới sống khổ cực, cha con cũng hay giúp chúng ta. Chờ khi con học được chữ, tìm được công việc ổn định và nhiều tiền rồi chẳng lẽ sẽ không trả cho chúng ta? Hay là con lo sẽ không học được chữ?”

“Con tin mình sẽ học được, chú Joel.” Lucien nặng nề gật đầu.

“Dù chừng này cộng thêm tiền của con nữa cũng chỉ có thể giúp con học chữ trong hai tháng, nhưng hai người chúng ta cùng cố gắng, ít nhất cũng đảm bảo cứ cách ba bốn tháng sẽ giúp con có được một tháng học chữ, cho nên, Lucien, con cần phải cố gắng, có thể học bao nhiêu thì phụ thuộc ở chính con.” Joel nói câu này đã coi như chuyện học chữ của Lucien cũng là chuyện của gia đình ông.

Mắt của Lucien nhòe đi: “Chú Joel, dì Alissa, John, cảm ơn mọi người.” Đồng thời hắn cũng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định sau này phải giúp gia đình chú Joel có một cuộc sống tốt hơn, hơn nữa sau khi nắm giữ được ma pháp phải nhanh chóng rời khỏi Artaud, không thể để bọn họ liên lụy đến những chuyện nguy hiểm như thế này.

Sau khi rời khỏi nhà dì Alissa, mặc dù Lucien cũng đến quán rượu Copper Crown nhưng không phải để vay tiền mà là tìm học giả để học chữ.

(*) Cẩu đầu nhân: mình người đầu chó

(**) Địa tinh: chỉ goblin trong thần thoại châu Âu