Một tác phẩm ngôn tình cổ trang có chút hơi hướng kiếm hiệp của tác giả Thương Nguyệt.
Ảo thế... tiếng cười điên cuồng đọng lại trong tim... mãi ngân nga bên tai chẳng dứt.
Ảo thế... đau thương khôn cùng cào xé nát lòng người đọc người nghe...
Ta đọc Ảo thế, đắm chìm trong tâm trạng của Uyên ca, trong cái cuồng điên pha lẫn bi thương xót xa như đau nhói tận trong tim, trong ánh hàn quang xen lẫn chút dịu dàng duy nhất chỉ lướt qua một lần rồi biến mất mãi mãi như ánh sao băng dưới bầu trời đêm ấy.
Uyên ca – Kiếm Yêu – Kẻ, đã từng mang danh con trai của Đỉnh kiếm các các chủ, Đỉnh kiếm các thiếu chủ Tạ Thiếu Uyên...
Ảo thế với ta là một bức tranh, với những khoảng tối âm u sâu thẳm, tuyệt vọng hay mưu mô chất chứa, những mảng đỏ tươi hoa máu diễm lệ kinh người, cả những sắc màu mị hoặc tới tiêu hồn đoạt phách ….. tình yêu…… nỗi nhớ thương một người, tâm tình chỉ coi người ấy là duy nhất…. tất cả quyện lấy nhau thành một cảm xúc khó diễn tả thành lời...
Ảo thế chỉ cứ đơn thuần như thế thôi, cuộc đời một con người diễn ra vỏn vẹn chỉ trong vài chục trang…. vậy mà vẫn đi vào lòng người đọc, mênh mang những nỗi đau khôn cùng.
Đọc xong Ảo Thế, tiếng cười điên cuồng cùng hai câu thơ như vết cắt cứa vào tim, ngân nga bên tai , đau thương khôn tận “ cử thế giai trọc ngã độc thanh, cử thế giai túy ngã độc tỉnh”.
Quả đúng như lời kết cuối của truyện, ái tình này, kiếp sống này, bi thương này, tất cả “chỉ là ảo ảnh mà thôi”.