Ta là một nam kỹ. Đúng là một kẻ bán thân thể mình, một kẻ ti tiện hèn mọn. Ta không biết thân sinh phụ mẫu mình là ai, chỉ biết khi ta nhận thức được sự vật ta đã ở trong hoan quán.
Lớn lên trong da^ʍ từ diễm ngữ, ta sao có thể trở thành một nam tử hán được đây. Nhất là khi ta càng lớn càng đẹp, càng lớn càng thảo nhân thích. Năm ta 13 tuổi, mẹ cho ta treo biển hành nghề, hôm đó trên bờ sông Tần Hoài một điệu Thu vũ, ta thành hoa khôi. Đêm đó ta gặp hắn, hắn không chỉ mua đêm đầu của ta, hắn mua ta cả đời.
~~*~~*~~*~~*~~*~~
Ta theo hắn, thành nam sủng của hắn. Hắn gọi ta Tư Nam. Ta những tưởng rằng hắn thích ta mới mua ta, đặt tên cho ta mà không dùng tên của ta trong hoan quán, hắn nói tên cũ không hợp với ta. Nhưng sau này ta mới biết, ta chỉ là một con rối, một công cụ, một thay thế phẩm.
Hắn là giáo chủ ma giáo, thị huyết thành tính, nhưng trời già trêu ngươi, hắn yêu, hắn si, hắn cuồng, một người không nên yêu, không nên si, không nên cuồng. Y tên Diệp Quân Nam, là minh chủ võ lâm của bạch đạo.
Tư Nam, Tư Nam…. Cái tên đã làm ta cỡ nào vui sướиɠ, nay như một căn độc châm cắm mãi trong lòng, đau đớn không thôi. Lúc hắn gọi ta như thế, ánh mắt thâm tình, nhưng ánh mắt ấy không phải nhìn ta mà xuyên qua ta nhìn một bóng hình khác, một bóng hình vĩnh viễn không phải là ta. Nhưng hắn có biết, cái tên ấy hắn vì tư niệm, mà đặt, lại vô tình đổi lấy tâm ta.
Hắn nói hắn mua ta tốn nhiều tiền như vậy liệu ta có lên vì hắn làm gì để báo đáp không. Lòng ta lạnh đi, ta biết hắn muốn ta làm gì. Nhưng ta có thể nói không sao? Ta rũ mắt nhu thuận gật đầu. Hắn cười lớn ôm ta vào trong lòng, đi vào trong nội thất.
Sáng sớm hôm sau, ta theo cổng phụ, trèo lên chiếc xe ngựa đã đợi sẵn. Theo lời hắn, theo sắp xếp của hắn, thành nam sủng của Diệp Quân Nam. Ta không biết hắn làm thế nào nhưng ta thật sự đã vào Diệp phủ, thành nam sủng của nam nhân thứ hai trong đời ta.
Khi nhìn thấy Diệp Quân Nam, ta đã biết tại sao hắn lại mê luyến y đến vậy. Nếu dung mạo của ta là dạng yêu mị kinh diễm, thì dung mạo của y thiên về ôn nhu nhã nhặn, trong trẻo thẳng tắp như một cây trúc. Trông y như một thế gia công tử hơn là một minh chủ võ lâm thần công cái thế. Ta ác độc nghĩ, không biết nếu hắn biết người hắn luôn tâm tâm niệm niệm lại ôm ta thì sao nhỉ?
Ta ngày ngày ở bên Diệp Quân Nam, đầu gối tay ấp ngọt ngọt mật mật, sau lưng y thì truyền tin cho hắn. Y đối với ta tốt lắm, luôn ôn nhu, hắn nói hắn thương ta yêu ta. Ta trong lòng cười nhạt, tự nhủ nếu y thật sự biết ta là ai sẽ tiếp tục thương ta, yêu ta sao? Ta cứ thế ác độc nghĩ, cố tình bỏ quên một góc mềm mại trong lòng.
Nhờ có ta làm gian tế, ma giáo đánh đâu thẳng đó, bạch đạo co cụm phòng thủ. Người bên cạnh y nói ta là gian tế, y không tin gạt đi, ta đứng nhìn lòng một mảnh mê man…
Cuối cùng ma giáo tấn công vào Diệp phủ, tử thương vô số.
Trong đao quang kiếm ảnh, ta lặng ngồi trong phòng, y lao đến kéo ta chạy, nhưng vừa ra cửa a đã thấy hắn chờ sẵn. Hắn ngạo nghễ cười nói ra thân phận của ta, ta tiêu sái dứt tay y đến bên hắn. Ta quay đầu nhìn thấy trong đôi mắt vẫn ôn nhu nhìn ta, giờ là một mảng thâm không thấy đáy, không một tình tự nào hiện lên trong con ngươi như mực ấy. Nhìn vào đôi mắt ấy ta sững người. Đột nhiên ta nhận ra y đã biết tất cả từ đầu.
Y nhìn ta cười khẽ, nhìn hắn nói “ Hảo, lần này ta thua ngươi, nhưng ta sẽ không cho ngươi thứ ngươi muốn”. Nói rồi y rút kiếm, không chờ ta và hắn hoàn hồn, một đường sáng bạc đẹp như mộng ảo vẽ lên. Đến khi cả ta và hắn chạy đến y đã nắm trong vũng máu. Hắn ôm y điên cuồng gào thét. Nhưng vô ích, sinh mạng của y vẫn từ từ tiêu tán. Ta nhìn hai người ôm nhau thành một khối trước mắt, tâm không hiểu sao đau đến không thở nổi. Ta không biết tâm ta đau vì hắn… Hay là vì... y
Ta nhìn thanh kiếm nhuốm máu trước mắt, cả cuộc đời ta như một tấm gương hiện ra trước mắt. Bao năm bao tháng cái ta nhớ rõ nhất lại là ánh mắt thông suốt trước lúc chết của y. Hảo, hắn không yêu ta, y đã không còn vậy ta còn tồn tại vì cái gì. Yêu yêu hận hận, giờ nhìn lại, chỉ muốn buông tay.
Tình cảm với hắn ta đã để lại tâm ta cho hắn, còn y ta sẽ cho y mệnh của ta. Một nhát kiếm, không hiểu sao ta thấy như trùng điệp, như đã từng đau như thế, tuyệt vọng như thế.
Lần thứ hai mở mắt ra, ta lại nhìn thấy nụ cười từ bi của phật tổ. Nước mắt tuôn rơi, ta đã nhớ lại, kí ức trùng điệp, ta đã gặp được người ta yêu, một kiếp ta trốn hắn, còn một kiếp, ta đem tình cảm của hắn giày xéo dưới chân. Ta đã biết, hắn mà ta luôn tìm kiếm tâm tâm niệm niệm chính là người đã vì ta mà chết – Diệp Quân Nam.
Ta nguyện buông ngàn vạn năm tu hành chỉ cầu phật tổ cho ta đầu thai lần nữa, phật tổ nhìn ta mắng “ si nhi”. Nhưng vẫn cho ta đoá sen cuối cùng để ta đầu thai.
Ta chỉ còn một kiếp này ta không muốn bỏ lỡ hắn lần nữa, vì thế ta lén đổ mạnh bà trà xuống vong xuyên, cứ thế ôm đoá sen vàng, mang theo ký ức về người ta yêu, đầu thai chuyển kiếp…