- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ảo Giác
- Chương 7: Ảo giác
Ảo Giác
Chương 7: Ảo giác
Buổi tối ở Thái Đỉnh Đường ăn cơm, Nhạc Liên Thành sắc mặt không tốt lắm, Tương Đang Khải có chút bận tâm hỏi hắn: “Là buổi sáng thức dậy quá sớm, không thoải mái sao? Mau ăn một chút cháo cua, trở về ngủ đi.” Dứt lời sờ sờ trán hắn.
“Có một chút nóng, bất quá không nghiêm trọng, như vậy, chút nữa đừng xem phim, đến nhà tôi đi, cho cậu
uống chút thuốc.” Tương Đang Khải múc cháo từ tô ra, vừa thổi thổi vừa đưa đến bên miệng Nhạc Liên Thành.
Nhạc Liên Thành đang nhìn mặt anh
có chút ngẩn người, khi cháo đến bên mép, mới lăng lăng hé miệng, ăn rồi, lại trở về dáng vẻ mất hồn.
“Thế nào? Đầu hỏng nữa rồi?” Tương Đang Khải gắp món ăn bỏ vào chén hắn, nói: “Ăn, mau ăn, chút nữa đừng xem phim nữa.”
“Không, muốn xem.” Nhạc Liên Thành nói chắc như đinh đóng cột, Tương Đang Khải cũng cười, “Cậu
sao cứ như nhất định muốn xem phim này!”
“Nói về tình đầu… hôm nay chúng ta kỷ niệm chín năm yêu thương, ăn mừng một cái, thật dài thật lâu.” Nhạc Liên Thành cơ hồ đã tiêu hao toàn bộ khí lực của mình, mới nói ra lời như vật. Thật dài thật lâu, hắn có thể sống qua tháng sau sao, hắn thật sự không biết. Hắn có chút tự giễu, muốn xem Tương Đang Khải còn để cho hắn sống bao nhiêu ngày.
“Được rồi được rồi,” Tương Đang Khải cười, vùi đầu ăn, “Hôm nay mệt chết tôi, hai ngày không có đi làm, văn kiện chất cao như vậy!” dứt lời bày ra một đống động tác trẻ con, hướng về Nhạc Liên Thành.
Nhạc Liên Thành than thở, “Tôi còn không phải cùng một dạng sao, cổ phiếu lại giảm.”
“Hả?” Tương Đang Khải lo lắng, “Nghiêm trọng lắm sao?”
“Không có, cũng không có sao?” Nhạc Liên Thành rũ mi mắt, hàm hồ trả lời.
Tất cả cổ phiếu hôm nay cũng đóng cửa. Hắn bây giờ cơ hồ là người không có đồng nào.
Trong rạp chiếu phim tất cả đều là tình nhân, bởi vì hôm nay chiếu “Cô gái chúng ta cùng theo đuổi năm ấy.” (1)
Trong bóng tối, Nhạc Liên Thành nắm tay Tương Đang Khải ở trước ngực không ngừng vuốt ve: “Cậu
lúc nhỏ, có phải còn hư hơn so với Kha Cảnh Đằng không?”
(Diễn viên đóng phim hai người đang xem)
“Không có đi…” Tương Đang Khải có chút chột dạ nheo mắt, đầu nhích lại gần bờ vai Nhạc Liên Thành.
Cuối cùng màn hình dần dần mơ hồ khép lại, chỉ để lại một bó hoa hồng, để lại thϊếp mời hôn lễ như tuyết trắng trên bàn. Phía trên dòng chữ thanh tú, nhẹ viết:
“Tân hôn vui vẻ, thanh xuân của tôi.”
Tay Nhạc Liên Thành một mảnh ướŧ áŧ, hắn ngẩng đầu, thì ra Tương Đang Khải đang khóc.
Hắn hỏi: “Cậu
khóc cái gì, thật giống con gái!”
“Vậy cậu
khóc cái gì?”
Nhạc Liên Thành dùng mu bàn tay lau mắt, thì ra cũng đã ướŧ áŧ rồi.
Hai người liền lúng túng nhìn chằm chằm đôi mắt đẫm lệ, nhìn nhau, bỗng nhiên lại cười.
Bọn họ cũng không biết, trong lòng mỗi người, đều hiện lên ký ức trong sơn khu
nho nhỏ diễn vở kịch
“hoàng tử ếch”. Tương Đang Khải giả trang công chúa hôn con ếch đồ chơi, con ếch bị Nhạc Liên Thành vất qua một bên, chợt nâng lên ôm lấy Tương Đang Khải mà hôn.
“Công chúa à công chúa, tôi yêu người như thế!” Nhạc Liên Thành cười hì hì ôm hông Tương Đang Khải, thấp giọng ghé vào lỗ tai anh
nói:
“Tiểu Đang, tôi thật sự thích cậu.”
“Tôi cũng vậy.”
Hôn lễ, lời thề, một lời nói ra.
Bất quá, bây giờ đã không còn.
Vô dụng.
Buổi tối, Tương Đang Khải nằm dưới người Nhạc Liên Thành, ôm bờ vai của hắn, thừa nhận hắn mang theo nhiệt độ của người bệnh chung đυ.ng, một trận hoảng hốt. Nhạc Liên Thành không biết vì sao sinh bệnh.
Còn như thế nào, liều mạng ôm Tương Đang Khải, cơ hồ muốn đem thân thể anh
thu vào thân thể nóng bỏng của mình.
Sau khi chuyển động một vài cái, Nhạc Liên Thành đột nhiên rút ra, nhéo đầu v* Tương Đang Khải, hốc mắt đỏ lên đem chỗ kia nhét vào miệng của anh, hung hăng đυ.ng mấy cái, thư sướиɠ bắn ra.
Tương Đang Khải quay người liều mạng ho khan, nằm ở mép giường cơ hồ muốn nôn ra. Nhạc Liên Thành ngay cả động tác xoa bóp sống lưng cho anh
cũng không có, chẳng qua là ngơ ngác quỳ gối tại chỗ, cúi đầu, nước mắt một giọt một giọt rơi xuống trên giường.
Tương Đang Khải rốt cục hít thở thông, quay đầu lại phát hiện Nhạc Liên Thành đã ngủ thϊếp đi, nằm ở trên giường, co người ôm siết mình lại, một dòng nước mắt thật dài…
Anh
vì vậy chống cơ thể xanh tím ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo.
Từng cái từng cái, ăn mặc rất nghiêm túc.
Hôm nay là ngày cuối cùng ở cùng một chỗ với Nhạc Liên Thành…
Còn hai ngày nữa…
Cuối cùng, cục trưởng phía trên ra lệnh, để cho Tờ An mở tiệc rượu, mời Nhạc Liên Thành tham gia. Hắn đã đem tất cả khách mời đổi thành người của mình, chỉ chờ Nhạc Liên Thành rơi vào lưới. Về phần Tương Đang Khải, cục trưởng đã chuẩn bị một vé máy bay đến một trấn nhỏ vắng vẻ ở châu Âu. Nhạc Liên Thành vừa rơi xuống lưới, máy bay liền cất cánh.
Anh
cười, ngồi ở mép giường, che miệng, cả người run lên, nước mắt thấm ướt bàn tay…
Nhạc Liên Thành nằm ở sau lưng anh, nhìn sống lưng trước mặt run rẩy. Ở trong phòng tối, tất cả ánh sáng đều bị cắn nuốt. Nhưng vì Tương Đang Khải trắng, mỗi một đường cong đều rõ ràng như vậy, rõ ràng đến mức Nhạc Liên Thành không dám nhìn tới. Trên sống lưng anh
có một dấu đạn nhạt, nhạt đến cơ hồ không thấy được. Đó là lần trước bị thương lưu lại.
Nhạc Liên Thành vốn tưởng là Tương Đang Khải yêu hắn nên muốn chứng minh, nhưng bây giờ xem ra, ngay cả tính chân thật của dấu đạn, hắn đều phải hoài nghi.
Hắn cảm thấy cơ hồ giống như đang nằm mơ. Tối hôm qua, bọn họ vẫn còn gặp nhau trong thôn, ôm nhau mà ngủ. Thế nào hôm nay lại trở nên như vậy? Nhạc Liên Thành không nói được rốt cuộc đây là lỗi của người nào.
Vì vậy hắn không thể làm gì khác hơn là giương ánh mắt đã đầy lệ.
Bên ngoài trời mưa.
Ngô Sâm đóng cửa sổ lại, cơ hồ không dám nhìn mặt Nhạc Liên Thành.
Mưa sa quá đột nhiên, cho nên hồ sơ trên bàn bị ướt một góc. Hồ sơ ở phía trên, giống như vết sẹo trong lòng Nhạc Liên Thành, nếu như vạch trần tới, liền biết là đầm đìa máu tươi.
Nhạc Liên Thành đem tay vuốt ve hồ sơ ghi mấy chữ “Tương Đang Khải”, phảng phất là lúc mùa đông, hắn vuốt ve ngực Tương Đang Khải, mượn nhiệt khí của mình làm cho anh
ấm áp.
Lấy ra một con dao rọc giấy, từ từ mở hồ sơ.
Nhạc Liên Thành cơ hồ đã mất cảm giác, đem tập giấy kia rút ra.
“Tương Đang Khải, sinh năm 1984, đội trưởng đội hành động đặc biệt Thượng Hải thuộc cục công an. Năm 2004 tốt nghiệp Đại học Công an Nhân dân Trung Quốc, hạng
nhất cuộc thi súng ống bính luận tranh tài, hạng nhất thiện xạ tranh tài, người sắt hạng ba đệ nhất được trúng tuyển vì…”
Nhạc Liên Thành nhìn một hồi, thần sắc bình tĩnh đem giấy bỏ trở về.
Thì ra thật sự là như vậy.
Hắn hết thảy không thiết thực suy đoán, hắn suy đoán Tương Đang Khải này cũng không phải Tương Đang Khải của mình. Người kia
có lẽ là dùng Tiểu Đang trong lòng hắn, chỉnh dung thành bộ dáng của Tiểu Đang, chỉ vì để cho hắn rơi lưới.
Nhưng mà, Tương Đang Khải này chính là Tiểu Đang của hắn.
Trên bàn để hai vé máy bay, đến một tiểu đảo ở Thái Bình Dương. Hắn ban đầu nghe Tương Đang Khải nói sau này muốn đi nơi đó kết hôn, vì vậy hắn mua một tiểu đảo.
Hắn cho là…
Hắn còn tưởng rằng… mình có cơ hội mang Tương Đang Khải đi…
Hắn quả nhiên còn quá ngây thơ sao?
Nhạc Liên Thành đứng phía trước gương, thắt cà vạt, lật xoay, kéo dài, buộc chặt, động tác ưu nhã giống như quý tộc trẻ tuổi châu Âu. Hắn dường như không phải đi tiệc rượu, mà là đến lễ kết hôn của mình.
Ngô Sâm đứng bên cạnh, nói: “Liên Thành, cậu
còn chưa muốn đi sao, tôi cuối cùng vẫn cảm thấy có chút nguy hiểm.”
“Không có chuyện gì đâu, Sâm thúc,” Nhạc Liên Thành mặc bộ tây trang, “Tôi đến thăm Tiểu Đang một chút. Thời gian tiệc rượu không lâu, tôi một lát nữa
sẽ trở lại.”
Một lát nữa
sẽ trở lại…
Xe thể thao dừng phía dưới căn hộ, mấy chiếc xe trong kính chiếu hậu tựa như u linh đột ngột biến mất, tức giận trong lòng Nhạc Liên Thành liền dâng lên.
“Tiểu Đang, ở nhà sao?”
“Ở nhà, thế nào?”
“Tôi muốn cậu, đang ở dưới lầu nhà cậu.”
“Ừ? Cậu không phải sẽ là…”
“Tôi muốn cậu.”
“Thật là, vậy
lên đây đi, tôi ở đây.”
Tương Đang Khải lộ ra nửa cái đầu, kinh ngạc nhìn Nhạc Liên Thành ướt đẫm đứng ở cửa, cau mày: “Cảm mạo không có tốt, cứ như vậy chơi đùa…”
Cả người chợt bị nhào đến đè trên tường, hung hăng hôn lên.
Thân nhiệt liều mạng cùng ngây ngô tuyệt vọng quấn quýt, Tương Đang Khải chưa kịp đáp lại hắn, liền bị lột sạch đặt trên giường. Nhạc Liên Thành dùng sức vuốt ve mỗi một tấc da thịt trên người anh, tựa hồ muốn đem anh
khắc sâu, tới khi trên người anh hiện lên dấu vết huyết sắc. Nhạc Liên Thành dùng sức cắn xé thân thể Tương Đang Khải, từ cổ họng hắn phát ra thanh âm tựa như dã thú.
Nhạc Liên Thành ánh mắt đỏ bừng, hắn thậm chí còn không kịp bôi trơn, thô lỗ
lấy tay khuếch trương mấy cái, liền chợt thọc đi vào. Hông của Tương Đang Khải nảy lên, chợt liều mạng giằng co: “Nhạc Liên Thành, cậu
buông ra!”
Nhìn người
bên dưới điên cuồng giãy giụa, Nhạc Liên Thành ánh mắt mất tiêu cự, đưa tay che đi đối mắt anh, miệng của anh, không để cho anh
phát ra tiếng mắng chửi.
“Nhạc Liên Thành!” Tương Đang Khải giơ chân muốn đá hắn, bị hắn hung hăng đè lại, ngược lại càng vào sâu hơn.
“Nhạc Liên Thành, cậu
cút ngay!”
Gương mặt người trước mắt, cùng gương mặt người trong trí nhớ hướng về hắn hợp lại cùng nhau, đôi môi một lời gào thét đầy thù hận. Nhạc Liên Thành lo lắng bịt miệng anh, nhưng anh
mãnh liệt trốn ra.
“Tiểu Đang, đừng nhìn tôi như vậy…”
Hắn run rẩy đôi môi cầu khẩn, chợt đưa tay bóp cổ Tương Đang Khải.
Người bên dưới giãy giụa, tựa hồ cách hắn rất xa, hắn chẳng qua là để mặc mình điên cuồng, tựa hồ là không quan hệ tới chính mình, mạnh mẽ bóp cổ Tương Đang Khải, cho đến khi động tác giãy giụa bớt hẳn, hắn mới chợt buông ra.
Trên cổ trắng nõn của Tương Đang Khải hiện rõ ràng một vết bầm, Nhạc Liên Thành chợt không dám nhìn nữa, từ trên giường lảo đảo bò dậy, run rẩy mặc quần áo vào.
Qua rất lâu sau, cánh cửa đóng lại rất nhẹ.
Chạng vạng tối.
Tiết trời mùa mưa, dĩ nhiên là sẽ mưa. Nước mưa theo màn chống nắng nghiêng đổ xuống, ở ngoài cửa sổ dệt một tầng thuỷ quang. Bên ngoài trời đất một màu, xám xịt ướŧ áŧ, trong phòng lại không khỏi khô ráo. Dường như là một đường thoát nước, chỉ còn lại bể cá khổng lồ khô khốc.
Tương Đang Khải mở đèn đầu giường, trên giường xốc xếch không chịu nổi. Bên cạnh giường có điểm thấp xuống, tựa như đã có người ngủ cả một đời, dẫn ra một bóng ma. Tương Đang Khải theo phiến lõm kia vuốt ve đi xuống — hơi thở người kia đã sớm tan biến hết rồi, ngay cả nhiệt độ cũng tiêu tán sạch sẽ.
Tương Đang Khải từ trên giường bò dậy, trên người đau đến không chịu nổi, nhưng người đã được làm sạch. Anh
chống giường, tay càng run dữ dội hơn, ánh mắt không tiêu cự nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa bên ngoài ngày càng dữ dội rơi, đối diện quán rượu Lệ gia, biển hiệu màu bạc đã sáng lên, hàng chục ánh đèn nhanh chóng lay động, chia ra đầy trời ngân quang.
Tương Đang Khải chợt nhớ tới cái gì, từ bọc gối lấy ra một tấm hình, hai thiếu niên chen trước ống kính, cười rất vui vẻ. Tấm hình này nhiều năm anh đều
một mực mang theo. Anh
từ từ sờ lên gương mặt tươi cười của hai người —
Cho dù là bạo ngược như anh
cùng với Nhạc Liên Thành, nụ cười thời niên thiếu tất cả đều khả ái, Tương Đang Khải hoảng hoảng hốt hốt nghĩ, chỉ cần trẻ tuổi, biểu lộ gì cũng thật hạnh phúc.
Anh
bỗng nhiên lại cười một cái, mơ hồ, cùng vết bầm trên cổ, lộ ra nụ cười kia thê thảm vô cùng.
7:00
Lại qua một canh giờ, Nhạc Liên Thành có thể đã lọt lưới. Chức vụ có thể tăng một bậc, còn có nửa năm nghỉ phép chờ anh. Ẩn núp tám năm, cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi.
“Tích tắc, tích tắc…”
Thời gian dường như rơi vào hư vô, không cách gì lưu chảy được.
7:20
Tương Đang Khải từ trên giường bò dậy, luống cuống tay chân mặc quần áo lao ra cửa.
Bốn mươi phút, cũng có thể lái đến Westin.
Hi vọng sẽ không quá muộn.
—————
Chú thích:
(1) Cô gái chúng ta cùng theo đuổi năm ấy: Phim You’re the apple of my eyes, là một bộ phim Trung Quốc rất hay. Có lẽ bộ phim này cũng đã quen thuộc với mọi người.
Lúc edit chương này, ta lại nghe bài hát Those years, OST của phim, cảm thấy thật muốn khóc.
Tặng mọi người một đoạn lyric và bài hát.
Cơn mưa bỏ lại những năm tháng ấy
Tình yêu bỏ lại những năm tháng ấy
Rất muốn ôm lấy em
Ôm lấy dũng khí đã trôi xa
Từng ước mơ chinh phục cả thế giới
Nhưng cuối cùng quay đầu lại mới nhận ra
Thế gian này, từng mảnh, từng mảnh đều là em
Cơn mưa bỏ lại những năm tháng ấy
Tình yêu bỏ lại những năm tháng ấy
Rất muốn nói với em
Rằng anh chưa từng lãng quên…
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ảo Giác
- Chương 7: Ảo giác