- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ảo Giác
- Chương 1: Tạm biệt
Ảo Giác
Chương 1: Tạm biệt
“Người này mình nhất định là đã gặp.”
Tương Đang Khải tự nhủ.
Vậy mà nhớ lại những người gần đây gặp mặt qua
một lần, thậm chí bao gồm văn phòng lầu dưới mới chuyển đến, Tương Đang Khải vẫn không tìm được người này trong trí nhớ.
Tương Đang Khải mang theo một nhóm người
sau lưng, cùng người trước mắt dẫn cả đội vào phòng họp. Hàng chục người đi vào phòng, nhưng một thanh âm lộn xộn cũng không có. Trong lòng Tương Đang Khải bội phục người nọ quản lý rất tốt, nhìn lại cấp dưới của mình một chút – không phải là há miệng nhìn người nọ, mà là há miệng nhìn bí thư của người nọ, anh chỉ hận không thể tự mình đi tới chùi nước miếng cho bọn họ.
Cái này mà đòi nói chuyện làm ăn, còn không đem mình bẫy chết!
Tương Đang Khải bất đắc dĩ trợ giúp, người nọ lại đang nhìn mình chằm chằm, cười: “Giám đốc Tương, có thể bắt đầu chưa?”
“Có thể có thể.” Tương Đang Khải đáp ứng một câu, Tiểu Ngô thức tỉnh mở máy chiếu, chuẩn bị giải thích.
Tương Đang Khải gật đầu với người nọ một cái, người nọ lại cười với anh.
Hưng phấn say mê, càng thêm xác định suy đoán của mình: “Mình nhất định là biết người này!”
Mấy chủ quản của Hoa Sen thay nhau đi lên giảng giải ý tưởng quảng cáo tuyên truyền của họ, chỉ sợ là máy bay nhỏ cũng thổi thành máy bay chiến đấu, huống gì chỉ là cải tiến chức năng điện thoại. Tương Đang Khải thấy người nọ cười càng ngày càng hài lòng, phỏng đoán quảng cáo này tám chín phần được chấp nhận.
Mặt nhìn nghiêng của người này thật quen thuộc. Tương Đang Khải mơ mơ màng màng nhìn sống mũi hắn, đường cong đôi môi, đường nét màu da trong bóng tối càng tinh tế hơn.
Trước mắt chợt sáng, thì ra giảng giải xong rồi, Tương Đang Khải vội vàng đứng lên hỏi: “Tổng giám đốc Nhạc có hài lòng không?”
“Ừ, bất kể là lý thuyết hay phương diện kỹ thuật đều rất tốt, tôi cảm thấy không tệ.” Người nọ gật đầu.
Cấp dưới của Tương Đang Khải dù là người mê gái, thời khắc mấu chốt vẫn thật sắc sảo, bí thư Tiểu Ngô đã nhanh nhẹn dâng hợp đồng lên, rồi đưa bút thép cho Nhạc Liên Thành.
Nhạc Liên Thành lúc nhận lấy bút thép dừng một chút, Tương Đang Khải cho là hắn không thích bút thép kia, liền giải thích: “Thật ngại quá, Nhạc tổng, đây là bút thép của tôi, bởi vì dùng cái này lúc thi tốt nghiệp trung học được thủ khoa, cho nên có việc lớn luôn dùng bút này ký tên, sẽ có may mắn.”
Nhạc Liên Thành ngớ người, cười, sảng khoái ký tên: “Tôi có được vinh dự cùng ăn bữa tối với
giám đốc Tương không?”
“Nói gì vậy, tổng giám đốc
Nhạc tự mình mời mới là vinh dự của tôi.” Tương Đang Khải âm thầm nghĩ tốt, trên mặt lại nói chuyện làm ăn
như bình thường vậy, chẳng qua là nở nụ cười vui vẻ khi thành công, hợp tình hợp lý.
Bữa tối ở một nhà hàng tư nhân sang trọng, bởi vì món ăn đặc sắc, giá tiền lại cao, cho nên rất ít người. Tương Đang Khải ăn mấy món thanh đạm nhưng đầy chất dinh dưỡng. Hừ hừ, thời khắc mấu chốt, mình vẫn nên ăn thức ăn giản dị mà dinh dưỡng, nếu không một lát nữa không có thể lực, tai ương vẫn là mình.
Vừa thầm vui vẻ cho Nhạc Liên Thành rót rượu Fila 89, vừa nói: “Tổng giám đốc Nhạc là lần đầu đến Thượng Hải sao?”
Ánh mắt đen nhánh của Nhạc Liên Thành quét qua quét lại mấy vòng, uống một hớp ly rượu đỏ trong tay: “Không phải, tôi học cấp 3 ở Thượng Hải, ở ba năm, sau đó mới sang nước Mỹ…”
“Hả?” Tương Đang Khải sửng sốt một chút, “Tổng giám đốc Nhạc học cấp ba ở…”
“Thực nghiệm Nhất Trung.” Ánh mắt Nhạc Liên Thành vẫn nhìn chằm chằm vào anh, dường như muốn từ trên mặt anh tìm ra đầu mối gì để xử lý. Xử lý? Anh làm sao lại nghĩ như vậy? Nhưng mà, trước khi bữa ăn bắt đầu, Nhạc Liên Thành vẫn nhìn mình đầy suy nghĩ. Thật là kỳ quái. Nhưng thực nghiệm Nhất Trung? Mình cũng học cấp ba ở nơi này, nói như vậy, là bạn học sao.
“Tôi
cũng học cấp ba ở Thực nghiệm Nhất Trung, tổng giám đốc Nhạc học khoá nào?”
“Tôi là khóa 08, giám đốc Tương thì sao?”
“Tôi cũng vậy! Lại một lần nữa, thật quá hữu duyên, mau tới uống một chén! Ha ha!”
Không sai, chính là như vậy! Ở trong trường có quan hệ, trước hàn huyên một chút chuyện sinh hoạt ở Thực nghiệm Nhất Trung, sau đó đổi đề tài. Mình chỉ cần nghênh hợp hứng thú trò chuyện với hắn, rồi chuốc hắn say, lát nữa mang về nhà, con mồi này liền sa bẫy.
Tương Đang Khải vừa chống đầu vừa nói “nhớ khi đó giáo vụ trong trường đơn giản là người ngu ngốc”, cùng “khi đó lớp anh có người nào người nào?”, đối thoại ngu ngốc trong dáng vẻ hứng thú giả vờ, vừa dùng ánh mắt gần như mê luyến lần lượt quan sát nét mặt Nhạc Liên Thành. Không biết là lớn lên đẹp trai giống người nào, lại luôn cảm thấy dáng dấp hắn nhìn quen mắt, cảm giác anh đã sớm gặp người nọ lại tới.
Hừ, mình thật là bị mê ngủ! Hắn khẳng định rất quen mắt, cùng học một trường, học cùng ba năm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chính là không có giao tiếp, khẳng định cũng sẽ nhìn quen mắt! Thiệt là, cái này có gì rối rắm. Tương Đang Khải cười thầm thần kinh mình không vững. Tiếng chuông vang lên xa xa. Mười một giờ… hừ hừ, cô bé Lọ Lem kia, nàng cũng mau hiện nguyên hình, con mồi của ta, ngươi cũng…
Thành công đưa cô bé quàng khăn đỏ trở về
hang sói — Căn hộ có quầy bar, kết hợp với hương vị Tương Đang Khải, cảm tình tuyệt đối là tăng lên!
“Giám đốc Nhạc, anh ngồi trước ở đây, tôi đến phòng rửa tay.”
An bài cô bé quàng khăn đỏ ở quầy bar, Tương Đang Khải nói xong từ cuối liền thoáng nhìn “phiên bản đầy đủ” của cô bé quàng khăn đỏ, đến phòng rửa tay.
Đối diện với gương mặt đẹp trai trong gương phòng tắm mà tự mãn, Tương Đang Khải dạt dào suy nghĩ chút nữa phải làm thế nào, hoàn toàn không ý thức được một người đã đứng sau lưng.
“Tổng giám đốc Nhạc?”
“Tiểu Đang, giả bộ lâu như vậy, không mệt sao?” Hoàn toàn bất đồng với bộ âu phục hồi nãy, cởi tây trang áo khoác, cà vạt ra, người Nhạc Liên Thành đơn giản thay đổi. Bởi vì làm việc cả một ngày, tóc có chút rối loạn, rơi ở bên trán, cũng không để cho người khác thấy cẩu thả. Ngược lại có được thần sắc lười biếng, bất cẩn, nhưng hết sức nguy hiểm của ma cà rồng. Áo hơi mở rộng để lộ đường cong của cổ, sắc da tiểu mạch trên người đàn ông tuổi này có nét thành thục hấp dẫn, Tương Đang Khải âm thầm nuốt nước miếng.
“Cái gì?” Nhớ tới câu hỏi kỳ quái vừa rồi không thấm vào đầu óc, Tương Đang Khải ngẩng đầu dưới cái bóng của hắn.
“Còn giả bộ hử, vậy thì tôi chịu khó giúp cậu nhớ lại một cái.”
Tương Đang Khải còn không kịp phản ứng, eo liền bị siết lấy mà hung hăng hôn, miệng đã uống nhiều rượu vừa nóng vừa nhạy cảm, Nhạc Liên Thành phảng phất đã từng hôn anh vô số lần, nhạy cảm và chính xác, không mang chút thương tiếc mà liếʍ rồi lại cắn. Tương Đang Khải ngay cả đáp lại cũng quên, chỉ ngơ ngác để mặc hắn hôn, đại não trống không.
Chẳng lẽ trước kia… không thể nào, thân là người có trí nhớ hơn vạn người, mỗi người đã gặp qua anh cũng sẽ nhớ rõ ràng, không thể nào lại quên một mình người kia, lại còn có kỹ thuật tốt như vậy…
“Khốn kiếp, âm thầm đi Mỹ, có biết tôi nhớ cậu rất nhiều hay không…”
Tiếng tình nhân nỉ non vọng về bên tai, Tương Đang Khải mặc cho Nhạc Liên Thành ôm mình vào phòng ngủ. Câu rên trên miệng “ông đây không có đi Mỹ” cũng bị Nhạc Liên Thành nhai bể nát xuống bụng mình.
Gương mặt góc cạnh của Nhạc Liên Thành rõ ràng đang ở phía trên, anh vùi mình trong chăn mềm mại, lại bị Nhạc Liên Thành hôn sâu, vấn đề
“tôi có phải đã gặp qua cậu ở nơi nào?”
lại bị hôn trở về trong bụng.
Kịch bản không phải là như vậy! Phải là mình đẩy ngã hắn rồi ăn sạch sành sanh mà, làm sao biến thành như này! Thời điểm bị tiến vào, Tương Đang Khải ở trong lòng rống giận, các người đã học qua tình tiết cô bé quàng khăn đỏ thượng được chú sói con chưa???
Rất nhanh liền bị Nhạc Liên Thành phát hiện anh giãy dụa lung tung, ngừng động tác cắn răng: “Lại đang muốn cái gì?”
Vì vậy Tương Đang Khải nhanh chóng ở trong lòng rỗi rãi bảo muốn cái này muốn cái kia…
Bị Nhạc Liên Thành nuốt sạch không phải là việc Tương Đang Khải có thể nghĩ tới, tỉnh dậy chỉ cảm thấy thắt lưng đau chân rút gân, vừa bị đấm yêu vừa bị Nhạc Liên Thành kéo dậy ăn cơm. Nhìn một bàn bữa sáng lớn Trung Tây kết hợp ngon lành ở nơi này, Tương Đang Khải quyết định bỏ qua cho hắn.
Đáng tiếc Nhạc Liên Thành tựa hồ cũng không có ý này, hai giờ sau khi ăn sáng, Tương Đang Khải ngay cả tin tức buổi sáng còn chưa kịp đọc liền lần nữa bị áp vào trong chăn. Lần này anh biết phản kháng, dùng sức đẩy nụ hôn ướŧ áŧ ấm áp của Nhạc Liên Thành ra, nói: “Lời cậu nói ngày hôm qua, là có ý gì?”
“Hử, cậu còn nhớ rõ sao, tôi cho là cậu quên rồi.” Nhạc Liên Thành nhẹ nhàng chọc chọc ngón tay, âm hiểm cười: “Tôi hạn cho cậu nhớ ra hết chuyện lúc trước ngay bây giờ, nếu không… tôi không dám đảm bảo giám đốc Tương cậu có thể tham gia tiệc rượu ăn mừng tối mai.”
Tương Đang Khải hết ý kiến.
Tiệc rượu ăn mừng, anh làm sao có thể không tham gia?! Thân là người tận tâm tận lực với nghề nghiệp, anh đành phải đáp ứng. Nhưng mà, rốt cuộc muốn anh nhớ đến cái gì nhỉ?
Nhạc Liên Thành tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của anh, hài lòng cười: “Không bằng tôi cho cậu gợi ý, lúc cậu học lớp mười đã tham gia một chương trình cứu vớt tội phạm vị thành niên trên ti vi…”
“Hả? Tôi vì sao không biết?! Chương trình ti vi gì?!”
Lần này đến phiên Nhạc Liên Thành hết ý kiến.
“Đừng giả bộ, Tiểu Đang.” Nhạc Liên Thành bi ai, nhưng mà hắn thấy biểu lộ trên mặt Tương Đang Khải cũng không phải là nói dối, chính chính xác xác là mờ mịt.
Chẳng lẽ mình nhận nhầm?
Nhạc Liên Thành cau mày suy tư… không thể nào, sớm đã để mắt đến người này, vết bớt trên cổ sẽ không gạt người, còn đỏ tươi bắt mắt như vậy, làm sao không phải là cậu ta đây.
Tương Đang Khải nhìn Nhạc Liên Thành từ trên người mình leo xuống, bắt đầu mặc quần áo vào. Bộ dạng luôn mặc tây trang này giống như ông chồng bị bà xã đuổi ra khỏi nhà, vì vậy sinh ra một chút đồng tình với hắn, bò xuống giường lấy cho hắn một bộ đồ thường ngày giản dị từ trong hộc.
Nhạc Liên Thành quần áo chỉnh tề cuối cùng an phận một chút, lười biếng nằm vật xuống giường đệm dài, đầu tựa vào cánh tay không biết đang suy nghĩ gì. Lúc này trong mi mắt hắn một chút công kích cũng không có, trắng đen rõ ràng, con ngươi thuỷ mặc như điêu khắc vùi lấp trong hốc mắt hẹp dài.
…
“Lúc này, hắn chính xác là một tiểu thụ.”
Tương Đang Khải lặng lẽ dùng giọng nói văn nhân dân quốc tự mâu thuẫn mà tổng kết, đứng trước gương mặc áo sơ mi vào.
Ánh mắt “nguỵ tiểu thụ” trên giường đột nhiên sáng lên, một khắc đã ngồi dậy, ánh mắt lấp lánh: “Tiểu Đang, tôi tới giúp cậu cài nút áo.”
Còn chưa kịp cự tuyệt, Nhạc Liên Thành đã sờ đến cổ anh, mập mờ vẽ vòng cung. Tương Đang Khải cứng một cái, ngày hôm qua người này cũng là theo đường vòng cung như vậy hôn trên cổ anh, phảng phất như dã thú ngửi mùi máu thơm ngon trên cổ con thú của mình, dáng vẻ say mê khiến nửa người anh tê dại.
Tay từ từ trượt xuống, một nút một nút tỉ mỉ gài cúc áo sơ mi, thỉnh thoảng nâng đầu lên ngắm một cái, gương mặt trong gương đã sớm đỏ bừng, đôi mắt ướŧ áŧ. Thời gian phảng phất như không tồn tại, Tương Đang Khải chỉ nghe bên tai truyền tới hô hấp nhẹ nhàng của Nhạc Liên Thành. Theo hô hấp còn mang một mùi thơm. Ngày hôm qua chính là mùi thơm lẫm liệt
như vậy, rõ ràng là đối với người ngoài ngạo khí ngàn dặm, lẫn vào mồ hôi lại dần dần thấm đến người mình, để cho anh cơ hồ muốn phát điên lên.
Tương Đang Khải chỉ sợ lập tức ngất trước gương, không thể làm gì khác hơn là liều mạng cắn răng đứng vững. Thật vất vả đè trái tim đang loạn nhảy xuống, động tác kế tiếp của Nhạc Liên Thành cơ hồ khiến anh phải khóc.
Ngón tay thon dài đưa đến hạ thân, thật thấp xẹt qua qυầи ɭóŧ, mang theo run rẩy không kiềm chế được, nhiệt độ quen thuộc từ từ dâng lên, Tương Đang Khải cơ hồ muốn nghênh đón, ma sát dịu dàng lại chợt rời đi. Tương Đang Khải thiếu chút nữa đè lại tay của hắn, cả người run lên.
“Cậu làm gì thế…” Sau khi nói xong Tương Đang Khải cơ hồ muốn gϊếŧ mình, thanh âm yếu ớt này thật sự không giống hỏi, mình nghe cũng đỏ mặt.
“Không có gì, giúp cậu nhét áo sơ mi vào trong quần mà.” Nhạc Liên Thành cho anh một ánh mắt gian tà “thế nào”, lùi người tránh ra.
Nhạc Liên Thành mặc áo khoác vào, kéo lên cổ ngửi một cái, chợt ngẩng đầu cười: “Tiểu Đang, áo quần cậu thơm quá, là mùi thơm cơ thể sao?” Dứt lời giống như con mèo, cho anh một nụ cười meo meo quen thuộc.
Tương Đang Khải đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Nhạc Liên Thành ở trước mặt lắc lư cánh tay nhỏ dài: “Đừng xem, tôi đẹp trai vậy sao, muốn nhìn lâu như vậy?”
“Là cậu bốc mùi đi!” Tương Đang Khải đẩy tay của hắn, giận: “Mau cút trở về nhà của cậu!”
“Hì hì, tiệc rượu buổi tối…” Nửa câu đầu còn cười đùa, nửa câu sau lại trở nên trầm thấp mập mờ. Tương Đang Khải bây giờ nghe thanh âm người này cũng sẽ lập tức nóng lên.
Thầm mắng mình mấy câu, Tương Đang Khải đẩy hắn ra khỏi cửa.
Nhạc Liên Thành lái xe thể thao rời đi nhanh chóng, hoàn toàn không nghe được, Tương Đang Khải sắc mặt lạnh lùng từ hộc tủ đựng rượu lấy ra một chiếc điện thoại di động có dáng vẻ hết sức cổ quái:
“Biên số 0049, xe mục tiêu đã rời cứ điểm, dự tính sẽ đến Lake View Masion, số 156. Xe cửa bắc Quốc An đường số bốn chuẩn bị.”
“Biên số 0074, tới cứ điểm cầm băng và máy ghi âm.”
“Biên số 0056, liên lạc cục trưởng Lâm, ba mươi phút sau tôi đến.”
Bố trí xong xuôi hết thảy đâu vào đấy, người trước mắt đã không phải là anh giám đốc xấu hổ nho nhỏ, một tia tinh tế bắt buộc cùng thần sắc hưng phấn hiện lên trên mặt Tương Đang Khải.
Nhạc Liên Thành, tám năm, cậu cuối cùng cũng mắc câu.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ảo Giác
- Chương 1: Tạm biệt