Chương 2

Trong lòng vừa mắng cẩu thái phó xong, quay đầu nhìn lại đã thấy cẩu thái phó đương triều đang mặc quan phục màu trắng viền bạc đứng bên cửa sổ, trong tay còn xách theo bánh đậu đỏ y tự tay làm mà ta đã thèm thật lâu.

Mí mắt ta giật giật.

Đệch.

Đến chỗ ta chơi mạt chược đó à?

3.

Tại sao đã có đích nữ phủ quốc công ra mặt chống lưng cho nhưng tiểu hoàng tử vẫn tiếp tục bị người trong cung không chút nể nang gì ức h i ế p?

Tất nhiên cái gì cũng có nguyên do của nó cả, làm đích nữ phủ quốc công, cha mẹ ta tương thân tương ái. Cả họ chỉ có một nữ nhi là ta, đương nhiên là nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Cũng không dùng tam tòng tứ đức trói buộc ta, mà là vắt hết óc, lôi hết những gì đã học được trong cả cuộc đời này ra để dạy cho ta, cái gì là văn học, võ học, nhân tâm học.

Ta từ nhỏ đã biết nhìn người, ai có sự kiên định trong mắt, ai có niềm tin trong mắt, có đôi khi, người bị ức h i ế p càng tàn nhẫn thì địa vị khi xoay người đứng lên sẽ càng cao.

Tỷ như cẩu hoàng đế năm đó bị đánh gần chếc, tỷ như Cố thái sư năm đó bị mưu hại diệt môn.

Hầu như những chiếc lưới ta giăng đều bắt được cá lớn.

Chỉ có điều, những con cá này, lại ở trong cùng một cái ao.

Đó là điều mà cha mẹ ta đã không dạy cho ta.

Nhưng không sao!

Không để ý đến lửa giận đang cháy phừng phừng trong mắt Cẩu hoàng đế, ta nhẹ nhàng tiếp nhận hộp điểm tâm trong tay Chu thái phó: "Hạ triều rồi mà vẫn không thấy thầy tới uống rượu mừng của Kiều Kiều, Kiều Kiều còn tưởng rằng thầy không bao giờ muốn gặp lại con nữa chứ."

Thần sắc Chu Lạc Hành nhàn nhạt, thu hồi bàn tay bị bỏng của mình: "Đi ngang qua thôi."

Đôi bàn tay cầm bút vẽ núi sông kia từng dắt tay ta, cùng ta ngắm cảnh thiên hạ thái bình thịnh thế. Người từ trước đến nay luôn tôn quý này, trước khi gặp ta, chưa từng động đến thứ gì khác ngoài cây bút. Nhưng bây giờ lại tình nguyện rửa tay làm canh thang cho ta. Chỉ vì năm đó từng có người hạ độc vào thức ăn của ta, khiến ta sốt cao không hạ.

Sau đó một ngày ba bữa của ta đều do một tay y ôm đồm.

Chu Lạc Hành cũng là người duy nhất trong số họ không rơi vào cảnh nghèo túng. Từ khi sinh ra đã là con trai trưởng của Nhϊếp Chính Vương quyền thế ngập trời. Là thiên chi kiêu tử danh môn quý tộc điển hình. Lại vì ta mà trở thành một phản tộc, phế truất thái tử, ủng hộ tân đế, chỉ vì không để cho nhà ta bị tiên đế có ý đồ xấu ngo ngoe lật đổ.

Thế là Mục gia ta càng thêm uy quyền, mà Chu gia của y vừa ngã xuống nửa ngày cũng đã đông sơn tái khởi - - ngày Chu Lạc Hành bị xóa tên khỏi hộ khẩu gia tộc, y đã đổi tên.

Vốn là Chu Hành nhưng giờ lại có thêm chữ nhỏ của ta, biến thành Chu Lạc Hành.

Đương gia Chu gia hiện giờ, cũng chính là y, người mà tiên đế từng chỉ hôn cho ta.

Mối quan hệ vị hôn phu thê cũ không giúp ta được thiên vị hơn các trò khác trong lớp học của y, thậm chí, y còn đòi hỏi và khắt khe với ta hơn.

Nhưng trong lén lút, vẫn không tránh khỏi việc tán tỉnh nhau.

Tuy nhiên, mọi chuyện đều đã kết thúc kể từ lúc y sẵn sàng từ bỏ hôn ước, ủng hộ tân đế. Từ thời khắc đó, y không thể thành thân với ta được nữa.

Ta nhìn sắc trời tối đen, tặc lưỡi: "Kìa thầy, từ phủ Thái Phó đến phủ tướng quân, hình như cũng không tiện đường cho lắm."

Chỉ sợ là vừa hạ triều, quần áo còn chưa kịp thay đã vội vào bếp hấp bánh đậu đỏ cho ta.

Ta nhiệt tình nói: "Thầy đến sao không ra kia uống chén rượu mừng mà lại đứng ở đây?"

Chu Lạc Hành dừng một chút, lại nói: "Đi ngang qua.

「…」

Vừa hay đi ngang qua phủ của ta, đi ngang qua sân của ta, đi ngang qua bên cửa sổ của ta.

Thấy y không thẳng thắn thành khẩn, ta cũng không muốn nấn ná thêm lâu, đưa tay định đóng cửa sổ.

Chu Lạc Hành lại chớp mắt, như bâng quơ đặt tay mình lên bệ cửa sổ.

「???」

Hành động đóng cửa sổ của ta buộc phải bị gián đoạn.

Chu Lạc Hành giật giật ngón tay chưa băng bó: "Đau."

4

Lúc Chu Lạc Hành được ta mời vào trong phòng, nhìn thấy Cố Đĩnh, y nói một câu: "Thật trùng hợp."

Cố Đĩnh cười như một con cáo già: "Chu thái phó cũng tới đây tản bộ à?"

Cẩu hoàng đế thấy không có ai để ý đến hắn, càng tức giận hơn: "Làm càn, trong mắt các ngươi là không có trẫm..."

Ta vội ra vẻ kinh ngạc ngắt lời: "Cái gì, bệ hạ cũng ở đây sao? Ta phải bảo nha hoàn báo cho mọi người trong phủ ra yết kiến ngài mới được, chứ sao lại không biết lễ nghĩa thế này."

Thế là Cẩu hoàng đế nghiến răng nghiến lợi nuốt những lời còn lại vào bụng.

Dù sao ý tứ của ta cũng rất rõ ràng, ngươi muốn lấy thân phận của mình ra để lên mặt với những người khác trong phủ của ta, phải thừa nhận mình lẻn vào phòng vợ của thần tử, làm việc trái với đạo đức.

Ngụ ý chính là, nếu muốn thể diện thì đừng có xồn xồn.

Cẩu hoàng đế hừ lạnh một tiếng, vẫn nhấc đầu ngón chân cao quý của hắn bước vào phòng tân hôn của ta.

Ta cười tủm tỉm đóng cửa lại.

Cẩu hoàng đế châm chọc mỉa mai: "Cố Khanh mới lịch sự tao nhã làm sao, tản bộ đến phủ Yến tướng quân thì cũng thôi đi, lại còn tốt bụng đến mức ngay cả thê tử mới cưới của Yến tướng quân mà khanh cũng ôm đồm chăm sóc."

Không khí đang rất hòa bình vui vẻ, sao tên Cẩu hoàng đế này lại khơi chuyện nữa rồi?

Cố Đĩnh mỉm cười hỏi ngược lại: "Cảm tạ bệ hạ đã khen ngợi, đây cũng là việc thần phải làm, nhưng thật ra bệ hạ này, đêm khuya xuất cung chắc phải có chuyện quân mật gì quan trọng chăng?"

Ngụ ý: Ra quân lệnh nghiêm trọng đến mức để tân lang xuất chinh ngay trong ngày thành thân, bản thân mình lại nhàn hạ thoải mái đến thăm khuê phòng vợ người ta?

Trong khi Cẩu hoàng đế và Cố Đĩnh đang nói xiên nói xỏ nhau, Chu Lạc Hành lại chớp chớp mắt, tiếp tục duỗi tay ra: "Kiều Kiều, đau quá."

Trước đây y chưa từng đối với ta như vậy, trước đây y lạnh nhạt, cao ngạo, xa cách, mọi thứ trên đời đều là phù du, không ai xứng đáng để y dừng chân nhìn lại.

Để y trợ giúp nhà ta xoay chuyển tình thế, ta gần như tự đưa mình vào thế cờ.

Khổ nhục kế - ta quỳ gối trước cửa nơi y hạ triều sẽ đi ngang qua, cầu xin Thái hậu suốt ba tháng trời chỉ để được gặp y một lần, mùa đông lạnh thấu xương, đó cũng là căn nguyên của căn bệnh không thể quỳ gối của ta.

Mỹ nhân kế - sân phủ chúng ta được ngăn cách bởi một bức tường, ta giả vờ trèo lên cây dưới chân tường, muốn hái được dược liệu ở chỗ cao nhất, lại trượt chân rơi xuống hồ nước của phủ Nhϊếp Chính vương, lúc ấy ta từng nghĩ "Mỹ nhân rơi xuống nước, còn không bắt được ngươi sao?". Vậy mà y lại chẳng thèm liếc nhìn ta lấy một cái, chỉ sai người mời ta về phủ.

Đến thời điểm quan trọng nhất, Thái tử đã buộc tội phụ thân ta, cả nhà ta bị lưu đày, lúc bấy giờ ta mới nắm bắt được cơ hội.

Tín vật Chu Lạc Hành đính hôn với ta, bị đích nữ phủ Trần tướng quân (nàng này vốn đã không ưa ta) đánh xe ngựa đạp lên.

Để tránh cặp ngọc bội trăng tròn duy nhất trên thế gian kia bị nghiền nát, ta đã lăn xuống từ trên xe ngựa, bò qua từng bước một, lấy tay bảo vệ khối ngọc kia.

Lúc xe ngựa nghiền qua ngón tay ta, ta nghe thấy tiếng xương cốt mình nứt ra, cùng với tiếng kêu "Chu tiểu vương gia" đầy hoảng sợ.

Sau đó, chủ nhân của một khối ngọc bội khác cúi người, nhặt lên khối ngọc bội còn nguyên vẹn trong vũng m á u.

Y ôm ta từ đường Trường Kinh đến phủ Nhϊếp Chính vương, nuôi ta ăn ngon mặc ấm suốt ba tháng, chuyện đầu tiên ta biết được sau khi tỉnh dậy chính là, một ngày sau khi đích nữ phủ Trần tướng quân làm nhục ta, Trần gia đã bị xét nhà.

Cũng chính là, ngày hôm sau, y kiên quyết nổi loạn phản vương phủ, ủng hộ lập cẩu hoàng đế, trở thành thân phong đế sư.

Thái hậu từng bắt ta quỳ ba tháng bị y giam lỏng trong cung, bây giờ ngày nào cũng ăn chay niệm Phật, không quỳ đủ sáu canh giờ thì không thể đứng dậy.

Việc đầu tiên y làm sau khi hạ triều chính là tự mình đến phường Đậu Trai xếp hàng, không sử dụng bất kỳ đặc quyền nào mà đích thân đứng chờ để được mua bánh đậu đỏ cho ta.

Chẳng qua lãng phí ba tháng.

Sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên ta nói khi nhìn thấy y, chính là: "Đau quá."

Hôm nay nghe y dùng tình cũ để thu hút sự chú ý của ta, thật ra lại làm ta có chút cảm khái.

Ta thở dài, lấy hòm thuốc ra bôi thuốc cho y.

Cẩu hoàng đế quay đầu lại, tức giận đến mức dậm chân: "Mục Kiều Kiều, ngươi có biết xấu hổ không?"

Cố Đĩnh như có điều suy nghĩ, chậm rãi ngồi xuống, vân vê miếng bánh đậu đỏ.

Nhìn thấy Chu Lạc Hành muốn ngăn nhưng lại không ngăn, ta nghi hoặc ngẩng đầu lên.

Sắc mặt Cố Đĩnh tái nhợt, ôm cổ họng nói không nên lời.

Ta:???

Chu Lạc Hành, ngươi không chiếm được nên hủy diệt?

Mệt ta còn ngồi nửa ngày nhớ lại chuyện yêu hận tình thù của hai ta, vậy mà ngươi lại hạ độc ta?!

Chu Lạc Hành cũng giật mình, nhưng ngay sau đó, Cố Đĩnh lại nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang bôi thuốc cho Chu Lạc Hành của ta: "Kiều Kiều, chỉ lo ghen tuông, ngay cả chuyện mình bị dị ứng đậu đỏ mà ta cũng quên."

Ờ ha, ta nhớ ra rồi.

Thằng nhãi Cố Đĩnh này bị dị ứng với đậu đỏ, trước kia vì muốn biết tại sao ta lại thích ăn bánh đậu đỏ đến thế, gã cắn thử một miếng, một miếng nhỏ đó lại đã có thể làm cho gã suýt chút nữa chếc vì ngạt thở, thở không ra hơi.

Chậc.

Tranh giành tình cảm gì chứ, phu quân chính quy của ta còn chưa chếc đâu.

Các ngươi có thể chờ hắn chếc trận rồi hẵng đến được không?

Cố Đĩnh thấy ta không có phản ứng, ghé sát lại gần: "Muốn Kiều Kiều trị cho ta như trước vậy."

Cẩu hoàng đế:???

Chu Lạc Hành khẽ nhíu mày.

Cố Đĩnh, tốt lắm.

Lần đầu tiên gã bị ngạt thở, ta sợ chổng vó, vội dùng miệng để độ khí cho gã.

Đây là muốn ta công khai địa vị của chính cung ở trước mặt những con cá khác sao?

Nhưng thấy phản ứng của gã không giống làm bộ, ta không nghi ngờ gì, vội cúi đầu độ khí cho gã.

Chu Lạc Hành bình tĩnh nói: "Ngày hôm trước, ta mời Cố tể tướng đến dự tiệc xuân, hôm đó Cố tể tướng uống hết rượu đậu đỏ trên bàn, cũng không thấy bị dị ứng gì."

Cẩu hoàng đế xây xẩm mặt mày.

Ta chợt buông tay ra.

Ha hả?

Đám cẩu nam nhân này giở trò tâm cơ trước mặt ta đấy à?

(....)