Chương 8: Bánh tart trứng (2)

Nói chuyện phiếm mấy câu, thấy sắp trễ thời gian hẹn gặp mặt, Đường Cách mới đưa Đường Quỳ ra khỏi nhà, khiến cho cô cảm thấy ngoài ý muốn chính là Diệp Thời Ngôn cũng yên lặng đi theo phía sau.

“Cậu đi theo làm gì?” Đường Cách kinh ngạc hỏi.

Đường Quỳ vốn định ngồi ở hàng ghế sau, nhưng nhìn thấy Diệp Thời Ngôn thì không nói lời nào, nhanh chóng mở cửa xe đằng trước, cúi đầu ngồi vào ghế phụ lái.

“Đi kiểm định giúp em gái.”

Diệp Thời Ngôn nói rất tự nhiên, anh ta ngồi cũng chẳng đàng hoàng, xiêu xiêu vẹo vẹo hệt như người không có xương sống.

Đường Cách từ chối cho ý kiến, khởi động xe. Đường Quỳ nhìn vào gương chiếu hậu, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt đào hoa kia, như thể chỉ cần một cái liếc mắt là có thể nhìn đến tận sâu trong lòng cô. Đường Quỳ dời tầm mắt, lấy di động ra.

Trong nhóm Wechat của lớp đại học rất náo nhiệt, cô lướt lên xem mấy tin nhắn cũ, thì ra là trong lớp của cô có một bạn nữ được điều đến bệnh viện Trung y của tỉnh, đây là bệnh viện trực thuộc trường đại học y S, trình độ chữa bệnh có thể xếp trong top 5 toàn tỉnh. Lúc trước trong lớp có không ít bạn học đến đây thực tập, nhưng cuối cùng cũng chỉ có hai người được ở lại.

Cô động đậy ngón tay, gõ ra hai chữ “chúc mừng”, nghĩ nghĩ, lại xóa sạch từng chữ.

Đường Quỳ nhìn di động ngẩn người.

Cô cũng đã từng khát khao được đến làm việc ở bệnh viện Trung y của tỉnh.

Các tin nhắn mới của cuộc trò chuyện vẫn không ngừng hiện ra, trước khi màn hình di động tối đi, cô gái vừa mới đến bệnh viện Trung y gửi đến một tin: “Mấy cậu có biết không, tớ đã gặp được thầy Giang Trúc ở bệnh viện Trung y rồi!!!!!!”

Giang Trúc?

Cái tên này hơi lạ, Đường Quỳ nghĩ mãi vẫn không nhớ nổi thầy này dạy môn gì.

Chẳng lẽ là thầy giáo hướng dẫn thực tập?

Cô nghĩ mãi không ra, quyết định thôi không nghĩ nữa. Cô cũng chẳng muốn đi hồi tưởng lại mấy chuyện trước kia. Bàn tay phải bắt đầu run lên, sợ Đường Cách phát hiện ra cô có gì kỳ lạ, Đường Quỳ lặng lẽ dùng tay trái bóp bàn tay phải.

Trên cánh tay truyền đến cảm giác đau nhói, khiến cho cô miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Phía sau truyền đến tiếng quần áo cọ xát vào ghế ngồi.

“Đến rồi!” Đường Cách đậu xe sang một bên, hỏi: “Có cần anh đưa em vào không?”

“Không cần!” Đường Quỳ cười từ chối: “Em cũng đâu phải là trẻ con nữa.”

“Được rồi, bao giờ muốn về nhà thì nhớ gọi cho anh.”

Đường Quỳ cố gắng để không nhìn đến vẻ mặt của Diệp Thời Ngôn, vẫy tay tạm biệt với anh ta.

Giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã quá thời gian hẹn một phút rồi.

Đến muộn cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.

Đường Quỳ chỉnh đốn quần áo, cất bước tiến vào bên trong.

Tầng hai, bàn số 43.

Đây là do mẹ Đường nói cho cô biết.

Tiệm cà phê được trang hoàng hết sức đơn giản, chủ tiệm là một người đàn ông trung niên hơi gầy, mang một cặp kính lão.

Tất cả mấy cái bàn nhỏ trên tầng hai đều được ngăn cách nhau bởi mấy chậu cây xanh, Đường Quỳ nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông mặc một cái áo khoác lông cừu màu đen, tóc được chải rất cẩn thận.

Không hiểu tại sao lại thấy rất quen.

Đường Quỳ bước lên trước vài bước, lúc này mới nhớ ra mẹ Đường quên nói cho cô biết tên của người đàn ông này, cô nghĩ nghĩ, thử thăm dò: “Giang tiên sinh?”

Người đàn ông đó quay đầu lại, khuôn mặt kia hiện ra rõ ràng trước mắt Đường Quỳ, ánh mắt sâu thẳm, màu mắt hơi nhạt, sống mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt đẹp, đã từng được đám con gái trong ký túc xá lén lút nhận xét là “đẹp y như Ngô Ngạn Tổ”.

Năm đó, lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt này, Đường Quỳ cũng giống như bạn cùng phòng, cất tiếng cảm thán từ tận đáy lòng: “Đẹp trai quá!”

Sau khi trải qua hai tiết, lúc Đường Quỳ lại nhìn khuôn mặt này thì cũng giống như các bạn cùng lớp, trong lòng đầy sợ hãi – môn này sợ là tạch mất!

Trên thực tế, môn Sinh lý học của học kỳ đó, trong khoa của bọn cô có đến hai phần ba là bị tạch, mà Đường Quỳ lại thuộc một phần ba còn lại, may mắn đủ điểm qua môn.

Khuôn mặt này cũng trở thành ác mộng trong khoa của bọn cô.