Chương 6: Bánh tẩm vừng (3)

“Cậu đấy!” Chu Phán Phán chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đưa tay chọc chọc lên đầu cô: “Nhìn cái bộ dạng không để ý đến cái gì của cậu này, còn bao lâu nữa thì cậu đắc đạo thành tiên hả Đường trưởng lão?”

“Cái hơi sức này của cậu mà lớn thêm chút nữa thì cũng sắp lên Tây Thiên luôn rồi đấy!” Đường Quỳ cười tít mắt: “Thôi, không nói đến chuyện này nữa. Hai ngày nữa có một bộ phim mới, có Từ Cẩn tham gia đấy… Cậu có muốn rủ thêm Tống Thanh rồi ba chúng ta cùng đi xem không?”

Chu Phán Phán đáp chắc nịch: “Muốn!”

Tiễn Chu Phán Phán xong, cũng chỉ thêm một đoạn nữa là về đến nhà. Có lẽ là vì đã khuya nên lúc này trên đường lại thông suốt.

Nhà họ Đường ở ngoại ô, là một căn biệt thự nhỏ có ba tầng, phía sau là một cái hồ tự nhiên, vào mùa hè có thể nhìn thấy những con chim nước mỏ dài, hiện giờ là mùa đông, mặt hồ đã đóng thành băng, hai hàng lau sậy bên bờ hồ đã khô vàng, nhìn rất hiu quạnh.

Mẹ Đường còn chưa ngủ, đang ngồi đan một chiếc khăn quàng cổ màu xám nhạt. Đường Cách gọi “dì” một tiếng, mẹ Đường đặt cuộn len sang một bên, cười nói: “Vừa rồi mẹ mới nấu một nồi canh hạt sen, vẫn đang ninh trong bếp, nếu hai đứa uống thì tự đi lấy nhé.”

Đường Cách đáp lại một tiếng, đặt áo khoác sang một bên, nới cà vạt, đi vào phòng bếp. Đường Quỳ đang muốn lên lầu thì bị mẹ Đường gọi lại: “Nào, đi tới bên này.”

Mẹ Đường dịch người sang một bên, chừa ra cho cô một chỗ trống vừa phải, Đường Quỳ ngồi xuống bên cạnh bà, lần mò sợi len: “Mẹ đang đan cho ba sao?”

Mẹ Đường “ừm” một tiếng, nhìn từ trên xuống dưới một lượt: “Ngày mai con đừng có đến cửa hàng bánh ngọt, buổi sáng mẹ sẽ đưa con đi mua quần áo, giữa trưa còn phải gặp mặt Giang tiên sinh.”

Lúc này Đường Quỳ mới nhớ tới cuộc gọi kia, không tỏ ý phản đối: “Quần áo thì không phải mua đâu ạ, con vẫn đang còn rất nhiều. Bên phía cửa hàng bánh ngọt thì con vẫn phải qua xem thử, dù sao cũng chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, cũng không tốn nhiều thời gian.”

“Cái gì gọi là chỉ là một bữa cơm hả?” Mẹ Đường không vừa ý: “Ăn cơm xong, nếu thấy người ta thuận mắt thì không thể cùng đi xem một bộ phim hoặc đi dạo một lát sao? Cái cửa hàng kia của con quan trọng hay là chuyện kết hôn quan trọng?”

Đường Quỳ sờ sờ mũi: “Cửa hàng quan trọng.”

Mẹ Đường chĩa tay vào gáy cô.

“Cho dù thế nào thì ngày mai cũng phải nói chuyện đàng hoàng với Giang tiên sinh đấy, à, ở đây mẹ còn có ảnh chụp của Giang tiên sinh, con xem –”

Nói xong, mẹ Đường liền mò mẫm mở điện thoại ra, Đường Quỳ đứng lên: “Thôi mà, không cần đâu, con tin tưởng ánh mắt của dì Liễu mà. Mẹ, con hơi mệt, đi ngủ trước đây ạ.”

“– Con nhóc chết tiệt!”

Ngày hôm sau, tuyết đã ngừng rơi, Đường Quỳ dậy từ sớm, ngồi xe của Đường Cách đến cửa hàng.

May mà mẹ Đường không có thói quen dậy sớm, nếu không thì cô đã chẳng thể ra khỏi cửa.

Cửa hàng bánh ngọt không lớn lắm, chỉ có hai gian, gọi là Tố Hướng Nhật Quỳ*, biển hiệu được làm từ gỗ. Đi vào bên trong cửa hàng, bên cạnh tường là một loạt bàn gỗ nhỏ, phía dưới sàn có trải thảm màu nâu với hoa văn phức tạp. Trên quầy là một chậu trầu bà tươi tốt, buông xuống những tán lá xanh to đùng và dài ngoằng.

* Tố Hướng Nhật Quỳ có nghĩa là bông hoa hướng dương; chữ “Quỳ” lấy trong tên Đường Quỳ, có nghĩa là bông hoa nở rộ