Chương 4: Bánh tẩm vừng (1)

“Tại sao đi vệ sinh lại lâu thế? Không biết còn tưởng rằng cậu bị rơi xuống bồn cầu luôn rồi đấy.”

Chu Phán Phán rướn nửa người ra, giữ chặt lấy tay cô: “Ở trong kia Khương Linh càng nói càng vô lý, cô ta khoe khoang cái gì chứ, thật là…”

“Chẳng mấy khi chúng ta mới họp lớp một lần, cứ để cô ta nói đi, dù sao cậu cũng đâu có mất lạng thịt nào.” Đường Quỳ thật sự không để tâm, mỉm cười: “Vừa rồi mẹ tớ gọi điện thoại đến nên mới đi lâu như thế.”

Chu Phán Phán bĩu môi: “Cậu cũng hiền quá, vừa nãy cả đống người ngồi ở đó, có ai là không biết Khương Linh chẳng qua chỉ đang cố ý nói cho cậu nghe. Tiếc là cô ta nghĩ nhiều rồi, Đường đại tiểu thư của chúng ta ấy à, căn bản là không vừa mắt với Bạch Nam, chỉ có mấy kẻ kiến thức hạn hẹp như bọn họ mới coi anh ta như của báu.”

“Vào thôi!” Đường Quỳ kéo tay Chu Phán Phán, chẳng hề để bụng: “Đừng nói chuyện này nữa.”

Hai người quay lại phòng bao, ngồi xuống lần nữa, thi thoảng lại có vài bạn học nam lúc trước đi tới hỏi han, quanh đi quẩn lại cũng không tránh được chủ đề công việc gần đây. Lúc Đường Quỳ bị hỏi thì chỉ trả lời ngắn gọn: “Bán bánh ngọt.”

“Không phải chứ Đường Quỳ?”

Người hỏi còn chưa lên tiếng, Khương Linh đã cao giọng: “Đường Quỳ, tớ nhớ rõ năm đó cậu thi đỗ Đại học y S mà, tại sao bây giờ lại lưu lạc đến nỗi phải đi bán bánh ngọt rồi?”

“Là do kiến thức chuyên ngành của tớ không tốt.” Đường Quỳ vô ý đổ tội cho trường cũ, cười trả lời: “Làm bánh cũng là sở thích của tớ, đâu có ai quy định sau khi tốt nghiệp thì phải tìm việc đúng chuyên ngành đâu, phải không?”

“Đúng vậy!” Một anh chàng ngồi bên cạnh cũng kể khổ: “Bây giờ làm bác sĩ đúng là rất mệt, nếu không phải không thể tìm được việc khác thì tớ cũng muốn đổi việc.”

Nói này nói nọ, chủ đề nhanh chóng bị lái sang hướng khác. Tiếc là Khương Linh kia không biết có phải do ngứa miệng không mà không chịu buông tha cho Đường Quỳ, lại hỏi: “Đường Quỳ à, không biết đến lúc nào thì có thể uống rượu mừng của cậu?”

Đường Quỳ nghiêm mặt: “Tạm thời tớ vẫn chưa có ý định kết hôn.”

Lúc đó, thậm chí Đường Quỳ còn cho rằng Khương Linh đã bị mẹ mình mua chuộc, hết nói con gái nhà này gả cho ai, con gái nhà kia gả cho người thế nào, quay một vòng lại cười tít mắt hỏi tới cô.

Có ông trời làm chứng, nói ra cũng không sợ bị người ta chê cười, đến giờ Đường Quỳ còn chưa được nếm trải mùi vị của mối tình đầu, vẫn còn vẹn nguyên không sứt mẻ.

Cô vừa nói ra lời này, Vương Đại Vân ngồi bên cạnh chậm rãi nâng ly rượu lên, trên mặt hiện ra ý cười khó hiểu. Cô ta tiện tay đặt chiếc ly sang một bên, nhìn cô với ánh mắt sâu xa: “Vậy tức là bây giờ Đường Quỳ vẫn còn độc thân sao?”

Vẻ mặt Khương Linh đầy ẩn ý, ánh mắt dính chặt trên người Đường Quỳ: “Chắc không phải là vẫn còn nhớ –”

“Mấy người nói hươu nói vượn cái gì vậy?” Chu Phán Phán lên tiếng trước khi Đường Quỳ kịp mở miệng: “Đường Quỳ người ta đã có bạn trai lâu rồi, chẳng qua là không nói ra mà thôi. Vừa cao to vừa đẹp trai, lại còn chu đáo nữa.”

Đường Quỳ lặng lẽ nhéo Chu Phán Phán một cái, Chu Phán Phán vỗ vỗ tay cô.

Từ lúc còn đi học, Chu Phán Phán và Khương Linh đã chẳng ưa gì nhau, bây giờ thấy cô ta oán hận Đường Quỳ, Chu Phán Phán quyết dùng hết sức trả lại nỗi oán giận này: “Ngày nào cũng cầu hôn Đường Quỳ, nhưng mà Đường Quỳ không đồng ý, nói rằng không muốn kết hôn sớm như vậy. Nếu đổi lại là người khác thì chắc hẳn đã khoe khoang khắp nơi rồi.”

Vẻ tươi cười trên mặt Vương Đại Vân lập tức tắt ngấm, cô ta cầm lấy chai đồ uống, rót cho mình một ly. Mái tóc rủ xuống, che khuất nửa khuôn mặt cô ta, không cách nào nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt.

Khương Linh lầm bầm lầu bầu, không nghe ra chữ gì.

Thời gian còn lại, Khương Linh không nhắc đến chuyện này nữa, bỏ sang chỗ khác không nói chuyện. Trái lại thì Đường Quỳ lại nói chuyện với mấy người bạn cũ khác rất vui vẻ. Thoáng cái đã chín giờ tối, mọi người đã ăn uống no nê, vẫn lưu luyến không rời kéo nhau đi xuống bên dưới.