- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Áo Blouse Trắng Và Bánh Đậu Ngọt [Mỹ Thực]
- Chương 39: Bánh bơ nhạt (2)
Áo Blouse Trắng Và Bánh Đậu Ngọt [Mỹ Thực]
Chương 39: Bánh bơ nhạt (2)
Tại cổng bệnh viện, người vừa nãy đang ngồi dưới đất gào khóc, trong tay giơ tấm băng rôn, thậm chí bọn họ còn chuẩn bị cả tiền giấy, quăng loạn lên trên không, gió thổi qua, chỗ nào cũng có tiền giấy.
Có một tờ rơi xuống bên cạnh chân Đường Quỳ, giấy vàng thô ráp, cắt thành hình đồng tiền, cô nhớ rõ khi còn bé, người ta đi viếng mộ thì sẽ đốt thứ này, về sau mới dần bị “kim nguyên bảo” in ấn đẹp đẽ sặc sỡ thay thế.
Bảo vệ ở cổng bệnh viện không phải là vô dụng, thấy thế thì lập tức xuất hiện đuổi đám người kia, nhưng cũng chẳng được ích lợi gì. Người đàn ông kia càng khóc dữ dội hơn, cả người đã bổ nhào đến, ôm lấy chân người bảo vệ, vừa khóc vừa kêu to: “Gϊếŧ người! Cái bệnh viện lòng dạ hiểm độc này, hại chết con trai tôi rồi lại còn muốn đến gϊếŧ tôi!”
Người đàn ông kia cũng đã lớn tuổi, tóc đã bạc trắng nửa mái đầu, gầy trơ cả xương, nhưng lúc này lại chỉ ra sức gào khóc. Bảo vệ nào dám động đến ông ta, chỉ sợ không cẩn thận thì ông ta lại bị gì đó, cho nên nhất thời chân tay luống cuống.
Hai bên giằng co nhau chừng năm phút thì xe cảnh sát xuất hiện.
Đường Quỳ không rảnh để ý đến tình hình hỗn loạn trước mắt, vừa rồi cô chạy vội chạy vàng đến đây, hơi thở dồn dập còn chưa kịp trở lại bình thường.
Đám người bên cạnh suy đoán đủ loại chuyện, có người nói là bác sĩ truyền nhầm dịch dẫn đến tử vong, có người nói là bệnh nhân bị tai nạn xe cộ, vì không được đưa đến kịp thời nên tử vong… Đủ kiểu suy đoán cái gì cũng có, Đường Quỳ lấy di động ra, vội vàng gửi cho Giang Trúc một tin: “Hiện giờ anh đang ở trong bệnh viện sao?”
Cảnh sát đi đến, nhanh chóng sơ tán đám người đứng vây xem. Dù sao cũng là bệnh viện top đầu của tỉnh, việc này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình trạng cấp cứu bệnh nhân, còn có hai chiếc xe cấp cứu đỗ bên cạnh cổng, đèn cấp cứu đang không ngừng nhấp nháy. Chỉ cần có một chút sai lầm thì sẽ mất một mạng người, sao có thể để cho bọn họ tùy ý gây chuyện như vậy?
Đường Quỳ đến cổng phía tây của bệnh viện.
Phía bên này vẫn còn có thể ra vào bình thường, không có người gây chuyện, cũng không có quần chúng vây xem.
Vì chuyện học hành nên trước đây Đường Quỳ cũng đã tới đây không ít lần, loáng thoáng có chút ấn tượng về bố cục đại khái ở đây. Do không nhớ rõ nên cô đi đến đại sảnh xem bản đồ.
Cô thuận lợi đi đến văn phòng khoa Tim mạch, gõ gõ cửa, chẳng mấy chốc đã lộ ra một gương mặt gầy gò.
Là một khuôn mặt quen thuộc, Đặng Lâm.
Ban đầu, Đặng Lâm chỉ mở cửa he hé, sau khi thấy rõ là Đường Quỳ thì mới mở rộng cả cánh cửa: “Em vào đi!”
Giọng nói hơi khàn.
Bên trong không có ai, Đường Quỳ đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ có một mình Đặng Lâm, trên bàn có mấy hộp thuốc vứt bừa bãi, một hộp đã mở ra, bên cạnh có nửa cốc nước thuốc màu nâu, nhưng đã không còn bốc hơi nóng lên nữa.
“Lão Giang về nhà trước rồi.” Khóe môi Đặng Lâm giật giật, sắc mặt ảm đạm: “Nếu em tới tìm anh ấy, vậy –”
“Xảy ra chuyện gì sao?” Đường Quỳ nhìn anh ta, hỏi: “Vừa rồi em nhìn thấy có người gây chuyện bên ngoài cổng bệnh viện.”
Lúc nói câu này, Đường Quỳ nhìn chằm chằm vào mắt Đặng Lâm.
Trong lòng cô vẫn mang chút tâm lý ăn may.
Đặng Lâm buồn bực vò tóc, gật gật đầu, sau đó nói: “Hôm qua có tiếp nhận một bệnh nhân, không cứu chữa được.”
Cả trái tim Đường Quỳ rơi bịch xuống.
Khó trách…
Đường Quỳ không biết sau đó mình còn nói gì với anh ta nữa, cảm xúc của Đặng Lâm cũng không được ổn định, càng nói lại càng lộn xộn.
“… Vốn dĩ hôm qua là ngày nghỉ của anh ấy, phẫu thuật đáng lẽ do anh làm, nhưng tối qua anh phát sốt, Giang Trúc nói như vậy không được, nói là để cho anh ấy mổ chính… Ai mà ngờ được…”
Cô ra khỏi phòng, Đặng Lâm nói với cô, lúc người nhà của bệnh nhân kia kích động thì đã đánh Giang Trúc mấy quyền.
Giang Trúc cũng không tránh, tầm tám giờ thì có người gọi điện thoại cho giáo sư Trịnh, bà đã đến đưa anh về nhà rồi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Áo Blouse Trắng Và Bánh Đậu Ngọt [Mỹ Thực]
- Chương 39: Bánh bơ nhạt (2)