Chương 37: Bánh chuối (2)

Giáo sư Trịnh đã giới thiệu đến cô ấy: “Quỳ Quỳ à, đây là chị họ của Giang Trúc, chị ruột của Trịnh Thâm, tên là Trịnh Ngọc.”

Đường Quỳ chào: “Chào chị họ!”

Trịnh Ngọc cũng cười với cô, nụ cười xinh đẹp nhưng lại có chút lạnh lùng, giống như có cơn gió mùa đông vừa thổi qua.

Cô ấy chào một tiếng: “Chào em dâu!”

Mọi người xung quanh đều cười rộ lên, Giang Trúc đưa bánh ngọt lên: “Được rồi, Quỳ Quỳ da mặt mỏng, đừng trêu cô ấy nữa. Mau mời thọ tinh thổi nến chia bánh ngọt đi thôi!”

Bánh ngọt này cũng là do Đường Quỳ làm, vì biết người có tuổi ăn nhiều đồ ngọt thì sẽ mau ngấy, cho nên cô cố ý chọn hoa quả làm thành phần chính, mỗi một lát hoa quả đều được chọn lọc kĩ lưỡng, xếp thành ba tầng, gọn gàng đẹp mắt. Không sợ không đẹp, chỉ sợ không hợp ý.

Giống như thái độ làm người của cô, không giành bậc nhất, nhưng cũng không lạc ở phía sau.

Hôm nay Đường Quỳ cũng gặp được ba của Giang Trúc, hoàn toàn khác với Giang Trúc, ngoại hình của ông chỉ tầm tầm bậc trung, có hơi gầy, nhưng đôi mắt lại khiến cô liên tưởng đến loài chim ưng, lúc nhìn người ta chằm chằm luôn mang theo chút ý tứ uy hϊếp.

Giang Trúc nhỏ giọng nói với Đường Quỳ: “Lúc còn trẻ ba anh có tòng quân, mặc dù tính tình không tốt lắm, nhưng là người chân thành.”

Mấy vấn đề nhỏ mà Chu Phán Phán từng tính trước không hề xảy ra, ít nhất thì nhìn tình hình trước mắt này, có vẻ như những người đang ngồi đây đều hài lòng với Đường Quỳ.

Chỗ ngồi của Đường Quỳ được sắp xếp ngay bên cạnh Giang Trúc, phía bên phải là giáo sư Trịnh, ở đối diện phía xa xa là Trịnh Ngọc. Hình như hôm nay tâm tình của Trịnh Ngọc không được tốt lắm, mặc dù không thấy rõ sắc mặt của cô ấy, nhưng nhìn cô ấy liên tục uống hết ly này đến ly khác như vậy, có lẽ là có chuyện gì phiền lòng.

Cơm ăn được một nửa thì Giang Trúc bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại, đi ra ngoài nói mấy câu. Một lát sau, anh mang theo sắc mặt nghiêm trọng đẩy cửa đi vào.

Anh nhỏ giọng nói với giáo sư Trịnh: “Mẹ, bên chỗ bệnh viện có bệnh nhân, mấy người Tiểu Vương không dám –”

Giáo sư Trịnh hiểu ý, vỗ vỗ tay anh: “Chuyện này quan trọng hơn, con cứ đi trước đi. Đừng lo, lát nữa mẹ sẽ đưa Quỳ Quỳ về, có được không?”

Câu cuối cùng là hỏi Đường Quỳ.

Đường Quỳ sao có thể ngăn cản anh, cười cười với anh, nhẹ giọng nói: “Anh cứ đi đi, bao giờ có thời gian thì nhắn tin cho em.”

Giang Trúc nhìn cô một cái, đến nói với ba Giang một tiếng, sau đó xoay người rời đi.

Trịnh Ngọc giơ ly rượu lên, uống được một nửa, ánh mắt thoáng nhìn thấy bóng dáng Giang Trúc rời đi, coi như không có việc gì đặt ly rượu xuống bàn. Mẹ cô ấy ngồi bên cạnh nhắc nhở: “Biết con thích uống rượu rồi, nhưng mà hôm nay đừng có uống nhiều quá, đây là sinh nhật của cô con, đừng có gây ra chuyện gì để người ta cười chê.”

Trịnh Ngọc đáp lại một tiếng, mãi cho đến khi ăn xong, quả thật không hề đυ.ng đến ly rượu nữa.

Giáo sư Trịnh vốn chuẩn bị đưa Đường Quỳ về, nhưng Đường Quỳ một mực từ chối, bảo rằng tự mình gọi xe cũng được. Trịnh Ngọc ở bên cạnh nhìn không nổi nữa, nói: “Chị có chút ấn tượng với nhà của em, hình như là chúng ta tiện đường đấy. Chi bằng em ngồi xe của chị đi, cũng thuận tiện mà.”

Cứ như thế, cô và Trịnh Ngọc ngồi cùng với nhau.

Người lái xe là mẹ của Trịnh Ngọc, bà chăm sóc nhan sắc rất tốt, cũng là một người có vẻ ngoài phúc hậu và nụ cười hiền lành. Trên đường về, Trịnh Ngọc hình như uống hơi nhiều rượu nên đau đầu, nằm mê man giống như đã ngủ.

Hai người cũng chỉ nói với nhau mấy câu, mãi tới khi cô chuẩn bị xuống xe, Trịnh Ngọc mới đột nhiên hỏi một câu: “Em họ chị đã từng dạy em sao?”

Đường Quỳ gật gật đầu.

Trịnh Ngọc lộ ra một nụ cười không rõ hàm ý, không nói thêm cái gì nữa, chỉ vẫy vẫy tay với cô, nâng cửa kính xe lên, sau đó thì rời đi.

Đường Quỳ không hiểu ý của cô ấy lắm.

Đoán chừng hiện giờ Giang Trúc vẫn đang làm việc nên cô cố nén lòng hiếu kỳ xuống, định bụng đợi đến lúc nào Giang Trúc rảnh rỗi gửi tin nhắn cho cô thì hỏi anh sau.

Nhưng mà mãi tới giữa trưa ngày hôm sau, Đường Quỳ vẫn không nhận được tin nhắn của Giang Trúc.