Chương 35: Sữa đậu nành bỏ hộp (2)

“Chuyện đó, cuối tuần này anh kết hôn…” Bạch Nam lấy ra một tấm thiệp mời: “Em có muốn tới dự không?”

Anh ta nhìn cô với ánh mắt vừa mong chờ lại vừa có phần bi thương, nhỏ giọng thì thào: “Anh hy vọng em có thể tới dự, dù sao em cũng là…”

Mấy từ sau đó, anh ta không nói ra miệng.

Thiệp mời đám cưới là dạng thiệp mừng, phía trên in nổi một bó hoa bách hợp, dán thêm mấy chữ tiếng Anh.

Happy Marriage.

Đường Quỳ nói: “Chuyện năm đó thật sự chỉ là hiểu lầm, lúc đó người tôi thầm mến không phải là anh.”

“Anh biết…” Ánh mắt Bạch Nam đầy bi thương, nhìn lên tấm thiệp mời: “Anh biết em nói như vậy là vì muốn trong lòng anh dễ chịu hơn, nhưng mà Quỳ Quỳ –”

Anh ta thử gọi tên thân mật của cô, tiến lên một bước muốn nắm lấy tay Đường Quỳ, có vẻ như rất kích động.

Đường Quỳ hoảng sợ, lui về sau mấy bước, nhìn anh ta đầy cảnh giác, sắc mặt trầm xuống, gọi tên anh ta: “Bạch tiên sinh, mong anh nhớ rằng anh sắp kết hôn với người khác rồi.”

Bạch Nam yên lặng một lát, đặt thiệp mời lên bàn, sau đó xoay người, mất hồn mất vía rời đi.

Nhìn bóng dáng anh ta dần biến mất ngoài cánh cửa, tay giống như vừa bị phỏng, Đường Quỳ vội vàng vứt tấm thiệp mời kia vào thùng rác.

Bạch Nam và Vương Đại Vân đều mắc chung một bệnh, đó là bị ảo tưởng hơi nặng, trong đầu lúc nào cũng có thể tưởng tượng ra mọi chuyện rất đặc sắc.

Chuyện này nói ra cũng chỉ là một đoạn hiểu lầm, nhưng nói như thế nào thì cũng chẳng có ai nghe cô giải thích, ngược lại còn cho rằng cô như vậy là vì thẹn thùng.

Năm đó cô vẫn còn ôm trái tim thiếu nữ đối với Diệp Thời Ngôn, gần đến sinh nhật của Diệp Thời Ngôn, cô vụиɠ ŧяộʍ đi vào cửa hàng nhỏ bên đường mua một ít nguyên vật liệu, muốn tự tay thêu cho anh ta một cái khăn tay.

Quà tuy nhỏ nhưng Đường Quỳ thật sự đã dồn hết tấm lòng của mình để chuẩn bị.

Màu sắc và hoa văn không phức tạp lắm, ở một góc là một đám dây leo quấn lấy nhau, mấy bông hoa li ti vươn mình ra nở rộ. Đường Quỳ thêu xong mấy thứ này thì bỗng dưng nổi lên ý nghĩ muốn thêu tên của anh ta lên đó.

Nhưng kỹ thuật của cô không tốt lắm, lại cảm thấy thêu cả ba chữ thì quá chen chúc, mà nếu chỉ có một chữ thì lại có vẻ hơi mập mờ, đắn đo hồi lâu, cô quyết định thêu lên hai chữ Thời Ngôn ở phía trên đám dây leo, nhìn sẽ có vẻ xinh xắn lung linh.

Kết quả là vừa mới thêu được một nửa chữ, kim chỉ vẫn còn cắm ở trên khăn, bị cô vô tình kẹp vào cặp sách mang đi học, lại bị Khương Linh nhìn thấy.

Khương Linh là một kẻ miệng rộng, chưa đầy một ngày, gần như tất cả con gái trong lớp đều biết chuyện cô thêu khăn lụa tặng cho người ta. Khương Linh còn thêm mắm thêm muối, nói rằng chiếc khăn lụa kia là thêu cho Bạch Nam.

* Chữ ‘Thời’ (时) gồm bộ ‘nhật’ (日) và bộ ‘thốn’ (寸), chữ ‘bạch’ (白) hơn bộ ‘nhật’ một nét.

Đường Quỳ có giải thích, nhưng không nói ra tên tuổi của Diệp Thời Ngôn – bọn họ đều không biết anh ta, cho dù cô có nói ra thì cũng sẽ bị cho là đang nói dối. Chẳng mấy chốc nữa sẽ thi đại học, Đường Quỳ cũng không giải thích rõ nữa.

Dù sao thì tốt nghiệp xong cũng sẽ chẳng liên quan gì đến nhau nữa, cứ để mặc bọn họ muốn nói gì thì nói đi.

Nào ngờ chuyện này lại truyền tới tai Bạch Nam, về sau mỗi lần nhìn thấy Đường Quỳ, anh ta đều đỏ mặt, hoặc là cúi đầu nhìn đường, hoặc là giả bộ ngắm trời, đọc sách, nhìn vách tường, nói tóm lại là không dám nhìn cô.

Vốn dĩ việc này sẽ dần phai nhạt đi sau khi tốt nghiệp, ai ngờ hiếm hoi lắm bạn học cũ mới tụ họp được một lần, chuyện này lại bị lôi ra. Càng khiến cho Đường Quỳ cạn lời chính là lại có người coi chuyện này là thật.

Hơn nữa là không chỉ có một người.

Bởi vì buổi tối cùng ngày, cô nhận được điện thoại của Vương Đại Vân.

Nói đúng ra thì là cảnh cáo..