Chương 34: Sữa đậu nành bỏ hộp (1)

Bình thường công việc của Giang Trúc cũng rất bận rộn, thỉnh thoảng sẽ có vài ca phẫu thuật, nếu như có chút thời gian rảnh thì sẽ cùng cô ăn trưa hoặc ăn tối, những lúc bận rộn thì có khi phải đứng mấy tiếng liên tục, bắp chân đau nhức, dường như đến cả cơ chân cũng chẳng còn là của mình nữa, rời khỏi bàn mổ, đi về phòng nghỉ, chẳng nghĩ đến việc gì khác nữa, chỉ muốn nằm xuống giường mà ngủ một giấc.

Nhưng mà anh không thể nghỉ ngơi.

Thời gian trước, giáo sư Triệu của khoa tim mạch bị đau chân, phải ở nhà tĩnh dưỡng, trụ cột bớt đi một người, nếu như gặp ca phẫu thuật nào quan trọng thì lại phải nhờ đến Giang Trúc và hai vị bác sĩ khác đứng mổ.

“Thứ tư tuần này là sinh nhật của mẹ anh.” Giang Trúc giảm âm lượng của radio trong xe xuống, nói: “Bà hy vọng em có thể đến nhà, cùng ăn bữa cơm tối.”

“Em sẽ đến!” Đường Quỳ đặt lọ sữa đậu nành sang bên cạnh, hỏi: “Anh nói xem nên mang theo thứ gì?”

Đây cũng coi như ra mắt phụ huynh.

Mặc dù trước kia cô đã gặp giáo sư Trịnh rất nhiều lần, nhưng lúc đó đều là lấy thân phận của học trò, còn lấy thân phận con dâu tương lai tới nhà gặp mặt thì đây vẫn là lần đầu tiên.

“Mang theo chút hoa quả đi!” Giang Trúc cười: “Thật ra chỉ cần người tới là được, mấy thứ kia không có cũng không sao.”

Đường Quỳ coi như không nghe thấy câu sau.

Hai người vẫn chưa quen thuộc với nhau lắm, nói là người yêu thì chi bằng nói là một đôi bạn thân. Hôm qua Đường Quỳ cự tuyệt, Giang Trúc vẫn còn nhớ rõ, cho nên cũng không có hành động gì khác.

Anh không đi vào mà chỉ đứng ngoài cửa, nhìn bóng dáng cao gầy của Đường Quỳ đi vào trong nhà. Hôm nay cô mặc một chiếc áo lông dài màu vàng nhạt, trông lại càng lộ rõ dáng vẻ xinh xắn. Chỉ mới nhìn một lát mà trong đầu anh đã toàn là hình bóng cô.

Quay trở lại xe, anh cũng không đi ngay mà mở nắp chiếc hộp thủy tinh ra, bên cạnh đặt thêm một chiếc thìa nhỏ, nghiêng nghiêng thìa xuống xúc một miếng, không nhiều không ít, sữa đậu nành, đến lớp bánh ngọt, bơ, tất cả đều được xúc lên.

Giang Trúc cho vào miệng.

Mặn.

Điều này làm cho anh hơi ngẩn ra.

Sữa đậu nành vốn hơi mặn, nhưng đến đầu lưỡi thì lại có vị trái cây, kết hợp với vị ngọt của bơ, hòa quyện lại thành một hương vị kỳ lạ, không hề khiến người ta có cảm giác ngấy.

Ngay cả người thích ăn ngọt như anh cũng không hề thấy phản cảm.

Người mà anh nhìn trúng, thật đúng là khéo tay.

***

Giữa trưa ngày hôm sau, Đường Quỳ đang chuẩn bị đi ăn trưa thì trong cửa hàng lại đón một vị khách không mời mà tới.

Bạch Nam.

Anh ta vẫn gầy như vậy, diện mạo cũng không khác lắm so với lúc còn đi học, vẫn trắng trẻo như xưa. Anh ta chỉ đến đây một mình, lúc chào hỏi Đường Quỳ thì có phần xấu hổ: “… Đã lâu không gặp.”

Đường Quỳ cười nhắc nhở anh ta: “Hai tuần trước chúng ta vừa mới gặp nhau.”

Họp lớp cấp ba, anh ta đến đón Vương Đại Vân.

Bạch Nam lại càng lúng túng.

Anh ta đưa mắt nhìn quanh, cố gắng tìm một chủ đề để nói chuyện. Vắt óc nghĩ hết nửa ngày cũng không nhớ nổi những lời đã chuẩn bị kĩ càng từ trước đó, rặn mãi mới ra một câu tán thưởng: “Cửa hàng này của em… thật là đẹp.”

“Cảm ơn.”

Đường Quỳ đối đãi với anh ta cũng không khác gì những bạn học cũ khác, nhưng thái độ của cô càng như vậy thì càng khiến Bạch Nam dè dặt.