Chương 33: Bánh nhân trứng (2)

Nói chuyện với nhau một lát, cô dâu chú rể cũng đã kính rượu đến bàn này rồi. Tống Thanh đã thay áo cưới, mặc một chiếc sườn xám được thêu rất cầu kỳ, kiểu tóc cũng đã thay đổi. Trên mặt cô ấy toát lên vẻ thẹn thùng và hạnh phúc của một cô dâu mới, Trịnh Thâm thì nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô ấy.

Kính rượu đến bàn này, cô giáo Trịnh uống rượu xong thì vỗ vỗ bả vai Giang Trúc, nói đầy hàm ý: “Không biết ngày này năm sau đã có thể uống rượu mừng của con chưa.”

Giang Trúc cười trấn an bà: “Mẹ, cũng không cần thời gian dài như vậy đâu.”

Cô giáo Trịnh cười tít mắt nhìn Đường Quỳ, gò má Đường Quỳ đỏ ửng lên, chỉ thấy trên mặt nóng bừng, giống như có ai đốt lửa bên cạnh vậy.

Giang Trúc uống không nhiều rượu lắm, dù sao thì vẫn còn phải lái xe, ngoại trừ kính rượu với cặp vợ chồng son kia thì không hề uống thêm ngụm nào.

Đến khi ăn cơm xong thì chút hơi rượu này cũng đã tan gần hết.

Đường Quỳ và Chu Phán Phán đương nhiên sẽ do anh đưa về. Anh tiễn Chu Phán Phán xuống xe trước, sau đó thì lái đến nhà họ Đường. Lúc dừng xe, Đường Quỳ vừa cởi dây an toàn ra thì nghe được tiếng anh gọi tên cô một cách khẽ khàng giữa bóng đêm.

“Đường Quỳ.”

Giọng nói rất rõ ràng và trong trẻo, Đường Quỳ bị tiếng kêu này làm cho tim cũng mềm đi.

“Vâng?”

“Hình như trên mặt em bị dính cái gì đó.”

Giang Trúc nói, anh mở đèn xe, ánh đèn không sáng lắm mà là màu vàng cam trông có phần mập mờ, anh nghiêng người sang, vươn tay ra, giống như muốn gỡ xuống giúp cô.

Đường Quỳ nhìn anh.

Trong xe rất yên tĩnh, im ắng đến mức có thể nghe rõ cả tiếng hít thở.

Lúc tay chạm đến má cô, Giang Trúc bỗng nhiên nghiêng người, giống như muốn hôn lên mặt cô.

Mùi rượu nhàn nhạt truyền đến.

Anh càng lúc càng sát lại gần, ngay lúc sắp chạm được đến nơi thì Đường Quỳ bỗng nhiên mở to hai mắt, theo bản năng cúi đầu xuống, đẩy anh ra.

Phút chốc lại trở nên yên tĩnh.

“Thật xin lỗi, em…” Đường Quỳ ấp úng: “Em vẫn còn chưa kịp thích ứng.”

Quá nhanh, tiến triển như vậy là quá nhanh rồi. Hơn nữa, sự tiếp cận vừa rồi của anh bất giác khiến cô nhớ lại một hình ảnh không tốt.

“Không, đáng lẽ nên là anh xin lỗi mới phải, xin lỗi em, hôm nay anh uống hơi nhiều rượu.” Giang Trúc vỗ vỗ trán: “Hôm nay anh đã đường đột quá rồi, thật xin lỗi. Ừm, vậy… ngủ ngon.”

Đường Quỳ mở cửa xe ra, bước xuống, vẫy vẫy tay với anh: “Ngủ ngon.”

Cô biết rõ, không phải do uống nhiều rượu.

Rõ ràng là mới chỉ uống có một ly.

Lách cách.

Khuấy lòng đỏ trứng trong bát cho đều, lại rắc thêm đường trắng, Đường Quỳ buộc toàn bộ tóc ra đằng sau, hết sức chuyên chú đánh trứng.

Dầu thực vật hòa chung với lòng đỏ trứng, màu vàng cam đã nhạt bớt đi, lần lượt bỏ thêm sữa đậu nành, bột mì.

Đồng hồ treo tường chỉ đến tám giờ đúng, chậm rãi tích tắc tích tắc từng tiếng một.

Cô hẹn Giang Trúc lúc chín giờ.

Trong cửa hàng đã không còn khách, mọi thứ đều đã thu dọn sạch sẽ, ngoài cửa treo tấm biển tạm dừng buôn bán, bên ngoài cánh cửa thủy tinh thỉnh thoảng sẽ có một cặp tình nhân đi ngang qua, cười cười nói nói, âm thanh không lọt được vào bên trong cửa hàng.

Đường Quỳ đang làm sữa đậu nành bỏ hộp.

Hôm qua cự tuyệt Giang Trúc nên trong lòng cô cảm thấy áy náy, vì vậy mới đặc biệt làm một chút đồ ngọt để đưa cho anh.

Lúc chuyên tâm làm việc, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, đến lúc Đường Quỳ cho sữa đậu nành vào hộp, rải thêm chút hoa quả lên phía trên thì Giang Trúc cũng đẩy cửa đi vào.

Sắc mặt của anh vốn dĩ không tốt lắm, nhưng lúc nhìn thấy cô thì vẫn lộ ra vẻ tươi cười: “Thật ngại quá, chắc em đợi lâu rồi phải không?”

Đường Quỳ lắc đầu: “Anh tới vừa đúng lúc.”

Còn không phải là vừa đúng lúc sao, cô vừa làm xong thì anh cũng vừa tới nơi.

Từ sau khi xác định quan hệ, nhiệm vụ đưa đón Đường Quỳ đi làm vốn là của Đường Cách đã được trịnh trọng chuyển sang tay Giang Trúc.