Chương 31: Bánh crepe (3)

Đường Quỳ không chịu thổ lộ tâm sự với bất kỳ ai.

Đường Quỳ tiễn Giang Trúc, bên ngoài trăng rất sáng, mặc dù dự báo thời tiết nói rằng ngày mai sẽ có tuyết nhỏ, nhưng lúc này vầng trăng trên bầu trời vẫn tỏa ánh sáng bàng bạc.

“Em đã nghĩ kĩ chưa?”

Đang đi từ từ thì Giang Trúc bỗng nhiên ném ra một câu như vậy.

Đường Quỳ ngẩng đầu lên nhìn anh.

Giang Trúc vẫn không dừng bước, chỉ ngửa mặt lên ngắm trăng: “Anh đã hơn ba mươi tuổi rồi, công việc khá bận rộn, nếu như có ca cấp cứu thì có lẽ sẽ không lo chuyện trong nhà được.”

Đường Quỳ rốt cuộc cũng hiểu ra anh đang nói chuyện gì.

Người này, từ lúc bắt đầu xem mắt cho đến bây giờ đều vạch ra mục đích rất rõ ràng — chính là kết hôn.

Bây giờ anh nói ra những lời này với cô, chỉ sợ cũng không có mấy phần là do thích cô. Dù sao thì cũng mới ở cạnh nhau được mấy ngày, lấy đâu ra tình cảm sâu sắc.

Nếu như nói là vừa gặp đã yêu… Đường Quỳ không tin, nói như thế thì cô thà tin rằng Giang Trúc cảm thấy cô là một đối tượng thích hợp để kết hôn.

Vừa nghĩ đến đây, Đường Quỳ cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

“Vậy chúng ta cứ tạm thời thử ở cạnh nhau một thời gian xem sao?” Đường Quỳ nói: “Tốt nhất là chúng ta đặt ra một thời hạn đi, một tháng? Trước hết chúng ta cứ qua lại với danh nghĩa người yêu một tháng xem sao, nếu đến lúc đó cảm thấy phù hợp thì hẵng bàn đến chuyện kết hôn.”

Giang Trúc dừng bước, suy nghĩ một chút: “Được!”

“Vậy một tháng này phải phiền anh rồi.” Đường Quỳ duỗi tay về phía anh, mỉm cười: “Em giới thiệu lại bản thân một lần nữa vậy, bắt đầu từ ngày mai, em chính là bạn gái của anh, Đường Quỳ.”

Giang Trúc cầm tay cô: “Xin chào Đường Quỳ, anh là bạn trai của em, Giang Trúc.”

— Mặc dù hơi chệch ra khỏi tưởng tượng ban đầu của anh, nhưng mà cũng không đáng lo lắm, như thế này cũng coi như là đi đúng quỹ đạo rồi.

Ngay sau khi chính thức cùng Giang Trúc trở thành người yêu, hai người cùng đến tham dự hôn lễ của Tống Thanh.

Nói là cùng đến cũng không chính xác lắm, Đường Quỳ làm phù dâu cho Tống Thanh, đã cùng Chu Phán Phán đến nhà trọ của Tống Thanh từ sớm rồi. Cuộc hôn nhân này quá vội vàng, ba mẹ cô ấy cũng chỉ vừa mới chạy tới hôm qua, vừa đến nơi đã mắng cô ấy một trận.

Không biết Trịnh Thâm thuyết phục được ba mẹ cô ấy như thế nào, hôn lễ vẫn tiến hành bình thường, chỉ là nhìn vẻ mặt của ba Tống Thanh không được tốt lắm.

Nghĩ lại cũng phải, con gái mà mình bỏ công bỏ sức ra nuôi nấng, không biết từ đâu đột nhiên có một con heo rừng nhảy ra tóm mất, chỉ tóm thôi còn chưa tính, lại còn nhổ tận gốc kéo đi!

Bạn nói xem có tức không cơ chứ!

Thợ trang điểm cũng là do Trịnh Thâm hẹn trước, chủ yếu phụ trách trang điểm cho Tống Thanh. Đường Quỳ cùng Chu Phán Phán thay váy xong, cũng không cần đến thợ làm tóc, tự vạch ra một lọn tóc ở bên tai rồi tết lại, sau đó quấn ra đằng sau, dùng một cái kẹp nhỏ hình đóa hoa màu tím để cố định lại, đơn giản mà thanh nhã, cũng không đến mức át hết sự nổi bật của cô dâu.

Đường Quỳ thích nghiên cứu mấy cách tết tóc nhỏ nhặt này, tự làm cho mình xong, thấy Chu Phán Phán vẫn trưng ra vẻ mặt đau khổ, phần tóc bên phải rối tung lên thì cười lắc đầu, đi đến tết lại cho cô nàng.

Đây là một hôn lễ kiểu tây, sau khi trang điểm xong xuôi thì sẽ lập tức đến nhà thờ. Nhà thờ này là do người Đức để lại từ ngày trước, về sau đã trải qua nhiều lần tu sửa, nằm cách xa nội thành, xung quanh đều là cây cối xanh um, không ít người thích đến đó để cử hành hôn lễ.

Giữa những cánh hoa bay phấp phới, Đường Quỳ nhìn thấy Giang Trúc đang đứng yên lặng ở cách đó không xa, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ quái dị.

Đây… cứ như thể là hai người họ đang kết hôn vậy.