Trời ơi, tốc độ này chẳng phải là nhanh quá sao?
Cửa hàng áo cưới nằm ở vùng trung tâm tấc đất tấc vàng của thành phố, kiến trúc cổ xưa nhưng dưới bàn tay thiết kế khéo léo của kiến trúc sư lại mang đến không ít cảm giác mộng mơ.
Nói là chọn, nhưng thật ra là đi thử.
Ba người vừa vào bên trong cửa hàng đã có người ra đón tiếp, đưa vào phòng khách quý ở tầng hai.
Bộ áo cưới kia đặt ở bên trong.
Váy dài chạm đất, từng lớp vải trắng xếp chồng lên nhau, Tống Thanh đi thử, phần eo không vừa lắm, lập tức có người mang đi, bảo là đưa đi sửa lại, ngày mai sẽ đưa đến.
Đổi lại thì trang phục phù dâu cần phải chọn, hai người bàn bạc hồi lâu, quyết định chọn chiếc váy dài đính đá, vạt váy dài đến mắt cá chân, tránh không nổi bật hơn cô dâu.
Lúc hai người đang thử váy thì Tống Thanh ngồi ở trên ghế sofa bên ngoài, vì Trịnh Thâm không ở đây nên cô ấy phun ra hết: “Các cậu biết không, Trịnh Thâm kia thật sự không phải người, thật là quá đáng sợ! Không phải tớ chỉ uống rượu hơi nhiều, nhầm anh ta thành bạn trai cũ mà ngủ một giấc thôi sao? Vậy mà tên khốn kia lại cứ quấn lấy tớ…”
Chu Phán Phán vừa hít vào một hơi, vừa cố gắng kéo khóa lên, nghe vậy thì bỉ ổi cười một tiếng, hỏi: “Cậu nói thật xem, phương diện kia của anh ta thế nào?”
Đường Quỳ cũng cảm thấy hứng thú, chống lỗ tai lên nghe.
Hai cô gái chưa biết mùi đời, đến bây giờ vẫn còn chưa từng có mối tình đầu, đối với chuyện này trước giờ vẫn chỉ biết từ trong sách vở, rốt cuộc bây giờ cũng có người từng trải, đương nhiên là vô cùng tò mò.
Tống Thanh kìm nén hồi lâu, rặn mãi mới tìm ra mấy chữ để hình dung: “Máy móc tốt!”
Chu Phán Phán òa lên một tiếng.
Đường Quỳ tò mò hỏi: “Cảm giác như thế nào?”
“Ừm… Rất là khó nói… Này này này, bây giờ không phải lúc nói chuyện này, tên khốn kia cứ y như kẹo mè xửng vậy, dính vào rồi là không gỡ ra được! Còn nữa, Quỳ Quỳ à, người anh họ kia của Trịnh Thâm, mặc dù tớ chưa từng gặp nhưng đoán chừng là tính tình cũng giống anh ta thôi, cậu phải suy nghĩ cho cẩn thận –”
Tiếng nói của Tống Thanh bỗng nhiên ngưng bặt.
Vừa đúng lúc Đường Quỳ đã mặc đồ xong xuôi, kéo rèm ra, từ góc độ của cô, vừa khéo nhìn thấy hai người đang đẩy cửa đi vào.
Trịnh Thâm với vẻ mặt bực dọc, còn có Giang Trúc với vẻ mặt nghiêm túc.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai người đều sửng sốt.
Đường Quỳ thốt ra tiếng: “Giang tiên sinh.”
Trịnh Thâm đi tới, nhìn Tống Thanh, thấp giọng nói: “Về nhà sẽ xử lý em sau!”, sau đó quay sang nhìn Giang Trúc với biểu cảm đã hòa nhã hơn, cười nói: “Thì ra anh và Đường tiểu thư quen nhau sao?”
“Ừm.” Giang Trúc cẩn thận quan sát Đường Quỳ, cười nói: “Em mặc bộ này trông rất đẹp.”
“Cảm ơn.”
“Nếu có quen biết thì tốt rồi.” Trịnh Thâm ngồi trên ghế sofa, Tống Thanh theo bản năng dịch người sang một bên, bị anh ta túm trở lại, nắm lấy thắt lưng: “Em vốn còn định giới thiệu cho hai người làm quen, nhưng nhìn thế này thì hình như em làm chuyện thừa thãi rồi.”
Nghe tiếng xôn xao ở bên ngoài, Chu Phán Phán rốt cuộc cũng kéo được khóa kéo lên, thò đầu ra ngó nghiêng. Cô nàng nhìn đi nhìn lại hai người vừa mới đến, đi tới bên cạnh Đường Quỳ, kéo tay cô một cái: “Thật khéo quá ~”
Cô nàng cố ý kéo dài âm cuối, nháy mắt với Đường Quỳ mấy cái.
Đường Quỳ khụ một tiếng, nhớ lại lời dặn dò của mẹ mình, chủ động đáp lời: “Có phải gần đây anh bận rộn lắm không?”
“Ừm.” Giang Trúc gật đầu, giải thích: “Gần đây nhiều ca cấp cứu, không cách nào có thời gian đến chỗ em được…”
Trịnh Thâm hứng thú dỏng tai lên lắng nghe.
“Hôm qua em có làm thử bánh ngọt chà bông rong biển, ăn rất ngon.” Đường Quỳ cười nói: “Ngày mai em sẽ làm thêm một ít, nếu có thời gian thì anh tới lấy. Dạo này trẻ con rất thích ăn mấy thứ này, chắc cháu anh cũng thích.”