Người đàn ông kia nhìn Tống Thanh, đôi mắt cũng cong như vầng trăng khuyết. Lúc Đường Quỳ đã trở lại bình thường, anh ta ngồi xuống ngay sát bên cạnh Tống Thanh, hỏi: “Không biết nên xưng hô thế nào?”
“Đường Quỳ.” Đường Quỳ nói: “Đường trong nhà Đường, Quỳ trong bông hoa.”
Không biết anh ta móc từ đâu ra một tấm thiệp mừng, ngoáy ngoáy viết lên mấy chữ, đưa cho Đường Quỳ: “Ba ngày sau là hôn lễ của tôi và A Thanh, mong rằng Đường tiểu thư có thể tới tham dự.”
Đường Quỳ cảm thấy thế giới quan của mình sắp sụp đổ đến nơi: “Gấp gáp như vậy sao? Lúc trước không hề nghe chút tin tức nào cả…”
Nói xong, cô nhận lấy tấm thiệp kia – nói cho đúng thì là thiệp mời đám cưới, chữ viết trên thiệp như rồng bay phượng múa, đẹp thì có đẹp, nhưng mà không được rõ ràng lắm.
À…, thì ra người đàn ông trước mặt tên là Trịnh Thâm.
“Không gấp không gấp!” Trịnh Thâm hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tôi đã nhờ người xem rồi, đó là ngày tốt ngàn năm có một.”
Mặt Tống Thanh sắp nhăn thành quả mướp đắng luôn rồi.
Đang nói chuyện thì bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa, Tống Thanh vội vàng ra mở cửa, Chu Phán Phán hưng phấn thò đầu vào: “A, Quỳ Quỳ cũng đến rồi sao, Tống Thanh cậu –”
Cô nàng còn chưa nói hết câu thì đã thấy Trịnh Thâm, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời kinh hãi đến mức không thốt nên lời.
Mãi một lúc lâu sau mới nói được một câu.
“Cậu ở chung với anh chàng này hả?”
Trịnh Thâm hỏi rõ tên Chu Phán Phán, lại viết một tấm thiệp mời đưa tới. Đương nhiên Chu Phán Phán cũng kích động không kém gì Đường Quỳ, sau khi nhận thiệp mời thì cẩn thận nhìn một lúc lâu, sau đó thì thầm: “Quỳ Quỳ à, cậu xem Tống Thanh người ta kìa, im ỉm chưa nói tiếng nào đã chuẩn bị kết hôn, cậu nhìn lại cậu đi, đã đi xem mắt bao nhiêu lần rồi…”
Trịnh Thâm mở miệng: “Đường Quỳ cũng vội muốn kết hôn sao? Tôi có một người anh họ, đến nay vẫn còn chưa kết hôn, vừa hay gần đây cũng đang đi xem mắt, chi bằng…”
Tống Thanh đứng lên, xoa xoa tay: “Ôi, hôm nay tớ hơi mệt, cũng còn chuyện khác phải làm, bao giờ chúng ta có thời gian thì nói chuyện sau có được không? À… Hôn lễ của tớ, hy vọng các cậu có thể tới dự, làm phù dâu của tớ, có được không?”
“Tớ thì không thành vấn đề.” Đường Quỳ gật gật đầu, nhẹ nhàng ôm cô ấy một cái, thấp giọng nói bên tai cô ấy: “Có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho tớ.”
Tống Thanh đờ đờ đẫn đẫn gật đầu.
Chu Phán Phán cũng thấy bầu không khí có gì đó không đúng, nhìn chằm chằm Trịnh Thâm một hồi, anh ta mỉm cười hiền lành.
Chu Phán Phán bóp bả vai Tống Thanh, hỏi: “Anh ta ép cậu sao?”
Tống Thanh gãi gãi tóc, nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không phải như vậy… Ừm, chuyện này để nói sau.”
Tống Thanh nhìn có vẻ thật sự rất mệt mỏi, vành mắt cũng đen đến mức con ngươi như muốn rớt ra ngoài đến nơi, nhưng có thể thấy được tinh thần vẫn rất tốt. Đường Quỳ và Chu Phán Phán nói chuyện phiếm với cô ấy một lát, sau khi xác nhận Trịnh Thâm thật sự không làm ra chuyện xấu xa độc ác gì thì mới ra về.
Ra đến cửa, Chu Phán Phán vẫn có vẻ chưa thể tin được: “Quỳ Quỳ, cậu cấu tớ một cái.”
Đường Quỳ nhéo mu bàn tay cô nàng một cái.
Chu Phán Phán hét lên một tiếng, phồng má thổi thổi. Thổi cả một lúc lâu, cô nàng lại bắt đầu ủ rũ mặt mày: “Ôi, cậu xem, chớp mắt một cái mà Tống Thanh chuẩn bị kết hôn rồi, cậu cũng đã có thầy Giang –”
Đường Quỳ bật cười: “Bát tự còn chưa xem đâu, còn nữa, đã mấy ngày rồi bọn tớ chẳng liên lạc gì.”
Chu Phán Phán vẫn cứ lảm nhảm: “Ôi, thật là bất công quá…”
Chẳng bao lâu sau, Tống Thanh gọi điện đến, nói là muốn nhờ Đường Quỳ và Chu Phán Phán đi chọn áo cưới với cô ấy.
Đường Quỳ và Chu Phán Phán trừng mắt nhìn nhau.