Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Áo Blouse Trắng Và Bánh Đậu Ngọt [Mỹ Thực]

Chương 19: Bánh crepe xoài (3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô bạn đó kích động gửi tin lên nhóm lớp, còn đăng mấy tấm ảnh chụp trộm Giang Trúc, anh mặc áo blouse trắng, càng làm nổi bật lên khí chất cấm dục trên người anh. Cho dù là chụp từ góc độ nào thì anh vẫn đẹp trai đến mức khiến cả người lẫn thần đều phẫn nộ.

Giữa một đống tin các kiểu như “Cậu thật là may mắn” hay “Đã qua nhiều năm mà phong độ năm đó của thầy Giang vẫn không hề giảm”, có người tốt bụng nhắc nhở: “Các cậu cũng đừng có quên, năm đó sau khi điểm thi được công bố, có bao nhiêu người hận thầy ấy đến nghiến răng nghiến lợi.”

Hạ Mân bị vẻ ngoài làm cho mờ mắt, vui vẻ đáp lại: “Tớ mặc kệ, chỉ cần lúc nào cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của thầy Giang, mắng tớ thế nào tớ cũng không sợ.”

Chỉ một ngày sau đó.

Hạ Mân gửi lên một icon khóc lóc: “Tại sao bây giờ thầy Giang lại hung dữ như vậy chứ, ôi công việc này tớ không giữ nổi nữa rồi!”

Không ít bạn học an ủi cô ấy, đại khái là Hạ Mân bị mắng đến mức sụp đổ, nhanh chóng gõ chữ kể lể: “Hôm nay tớ chỉ lấy nhầm chỉ phẫu thuật, vậy mà thầy ấy liền hỏi tớ có phải là sinh viên thực tập không! Tớ đã đi làm cả một năm rồi mà thầy ấy còn vũ nhục tớ như vậy!”

“Một bác sĩ khác an ủi tớ rằng bình thường bác sĩ Giang không như vậy… Chắc chắn là thầy ấy nhằm vào tớ! (khóc lớn)”

“Từ khi được sắp xếp vào làm việc dưới tay thầy ấy, ngoại trừ đối với người bệnh ra, tớ chưa thấy thầy ấy cười với người nào khác!”



Người trong nhóm nhao nhao an ủi cô ấy, thậm chí ngay cả mấy lời như “Thầy Giang hung dữ với cậu như vậy chắc chắn là đặt kỳ vọng cao đối với cậu thôi” mà cũng lôi ra để nói.

Đường Quỳ nhìn di động ngẩn người.

Thật ra cô cảm thấy con người thầy Giang rất được, ít nhất trong mấy buổi tối anh kiên trì đi qua cửa hàng mua bánh ngọt, trông anh cũng chẳng hề có vẻ hung dữ chút nào.

Cô có lòng nhắc nhở một câu: “Trẻ con ăn nhiều đồ ngọt như vậy sẽ béo phì, cũng không tốt cho sức khỏe, nên chú ý một chút.”

Sau khi nói xong lại thấy mình nói mấy lời này đúng là thừa thãi.

Giang Trúc chắc chắn còn biết rõ hơn cô.

Giang Trúc nghe vậy cũng chỉ cười cười: “Cảm ơn em đã nhắc nhở, chỉ là anh họ tôi cũng thích ăn, cho nên mới liên tục bảo tôi mua cho thằng cháu.”

Lúc đó Đường Quỳ mới yên tâm.

Căn bản là mỗi ngày Giang Trúc đều mua rất nhiều bánh ngọt, mỗi lần đều mua mấy hộp liền, lượng đường hấp thu vào cơ thể quả thật là quá cao.

Chớp mắt đã là thứ sáu, Đường Quỳ đã báo tin trước cho Giang Trúc: “Tối mai em sẽ đóng cửa sớm, nếu cần mua bánh ngọt hay điểm tâm gì thì mong anh qua sớm một chút.”

“A…” Giang Trúc xách hộp giấy, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Đường Quỳ xấu hổ cười cười: “… Đi xem mắt.”

Giang Trúc quơ quơ hộp giấy, cười với cô, ánh mắt giống như đang nhìn cô, lại giống như đang nhìn chằm chằm vào tấm áp phích dán sau lưng cô, nói như thể không có việc gì: “Vậy thì chúc mừng em trước, chúc em sớm gặp được người thích hợp.”

Địa điểm xem mắt lần này là ở một nhà hàng kiểu tây, hoàn cảnh thanh nhã, đồ ăn không đến nỗi nhưng cũng không hợp khẩu vị của Đường Quỳ lắm. Cô cảm thấy thịt bò chín bảy phần vẫn còn tanh mùi máu, không đủ vệ sinh – đây là căn bệnh chung của người học y, cảm thấy ăn một miếng cũng giống như đang ăn một đống trứng ký sinh trùng.

May mà cà chua nhồi nướng cũng không tệ lắm, Đường Quỳ ăn rất vừa ý, nói chuyện với đối phương mấy câu, hai bên cũng hài lòng với nhau, cùng trao đổi phương thức liên lạc.

Nhưng cái cảm giác hài lòng này kéo dài chưa đầy nửa tiếng.

Một cô gái mang theo cặp mắt đỏ bừng đột nhiên lao xồng xộc về phía hai người với khí thế như muốn gϊếŧ người, một tay xách anh chàng kia đứng lên khỏi chỗ ngồi: “Chuyện của chúng ta còn chưa nói rõ ràng, sao anh có thể đi xem mắt người khác?”
« Chương TrướcChương Tiếp »