Giang Trúc có một đôi mắt rất đẹp, lúc nhìn người ta thì lại càng chuyên chú. Trong lúc Đường Quỳ nói chuyện, Giang Trúc nhìn cô không chớp mắt, Đường Quỳ không dám nhìn thẳng, đành phải nghiêng mắt sang một bên, nhìn lêи đỉиɦ đầu anh.
“Xem ra em thật sự là khách quen nhỉ?” Giang Trúc loáng thoáng có ý cười: “Sen hồ xào tái là cái gì?”
“Có củ sen, đậu Hà Lan, ngô, cải dầu.” Đường Quỳ nói: “Ăn rất ngon.”
Giang Trúc dời mắt, nhìn nhìn bát cháo của Đường Quỳ rồi đứng lên.
Bà chủ đang ở chỗ quầy tính tiền, mấy bàn xung quanh đang ăn uống vô cùng náo nhiệt, tiếng nói chuyện ầm ĩ vang lên không ngừng, Giang Trúc đi tới đó.
Đường Quỳ hít sâu, ăn một thìa cháo.
Vẫn không thể nào bình tĩnh được.
Chu Phán Phán và mắt kính gọng vàng rốt cuộc cũng trở lại, trong tay cầm một cái bình trà nhỏ bằng thủy tinh, bên trong không hề có lá trà nào.
Giang Trúc tự mình đi lấy thìa và đũa trở về, rửa qua bằng nước nóng một lượt, tạm thời không có chỗ để xuống nên phải cầm ở trong tay.
Chu Phán Phán nói: “Bọn anh học y đúng là đều mắc bệnh thích sạch sẽ nhỉ!”
Mắt kính gọng vàng vừa rồi đã nói chuyện với cô nàng một lúc nên cười tít mắt tiếp lời: “Cũng không hẳn vậy, tại lúc trước ngày nào cũng quan sát vi khuẩn và vi sinh vật nên cho dù không thích sạch sẽ cũng sẽ bị ép cho thành như vậy.”
Lúc nói chuyện, anh ta nhìn Đường Quỳ: “Anh cũng là sinh viên Đại học y A, nhưng học trước em hai khóa.”
Đường Quỳ nói: “Chào học trưởng.”
“Không cần vậy đâu.” Mắt kính gọng vàng nháy mắt mấy cái trêu chọc: “Nói không chừng một thời gian nữa anh còn phải gọi em một tiếng chị dâu.”
Đường Quỳ bất an dịch người.
“Đặng Lâm.” Giang Trúc gọi tên anh ta, giọng nói nhàn nhạt, biểu cảm cũng không rõ vui giận: “Đừng nói bậy!”
Đặng Lâm chỉ nhìn Giang Trúc cười cười.
Bữa cơm này, Đường Quỳ ăn mà như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
May mà hai người Giang Trúc và Đặng Lâm còn phải quay lại bệnh viện trực đêm, chào hỏi một tiếng rồi rời đi. Sau khi tạm biệt họ, Chu Phán Phán theo Đường Quỳ trở lại tiệm bánh ngọt, cười đến toét cả miệng: “Cậu biết không, Quỳ Quỳ, Đặng Lâm nói là từ sau khi anh ta đến bệnh viện Trung y vẫn chưa từng thấy Giang Trúc có bạn gái!”
Đường Quỳ đang nướng mấy cái bánh cookie, bỏ mấy hạt nho khô, việt quất khô các loại vào trong khuôn, cũng không ngẩng đầu lên: “Anh ấy là thầy của tớ.”
“Tư tưởng phong kiến.”
Chu Phán Phán lẩm bẩm một câu, không nhận được sự chú ý của bạn tốt nên tâm tình bát quái cũng giảm bớt, hỏi: “Chủ nhật tuần này cậu có thời gian không?”
“Cậu muốn đi đâu chơi?”
“Lâu rồi bọn mình không gặp Tống Thanh, có muốn gọi điện thoại kêu cậu ấy đi coi phim không?” Chu Phán Phán nói: “Tớ thật không hiểu nổi, bây giờ giáo viên cấp hai cũng bận như thế sao?”
“Bây giờ áp lực của học sinh trung học cũng rất lớn.” Đường Quỳ đóng lò nướng, vặn thời gian, phủi phủi tay: “Con trai nhà dì họ của tớ học cấp hai, ngày nào cũng phải làm bài tập tới mười một giờ.”
Chu Phán Phán tỏ vẻ đồng tình: “Thật đáng thương.”
Lúc Chu Phán Phán chuẩn bị ra về, Đường Quỳ đưa cho cô nàng hai hộp bánh cookie hạt khô. Chu Phán Phán rất thích ăn đồ ngọt, đồng ý lần sau xem phim sẽ trả tiền vé.
Chu Phán Phán vừa mới ra khỏi cửa được một lát thì đã sắp tám rưỡi, Đường Quỳ lau mấy cái bàn, chờ Đường Cách đến đón.
Nhưng người đến đón lại là Diệp Thời Ngôn.
Diệp Thời Ngôn mặc một cái áo bành tô lông cừu màu đen khiến khuôn mặt trắng nõn của anh ta càng thêm nổi bật. Tay anh ta cũng rất trắng, trắng đến mức có thể nhìn thấy rõ những mạch máu màu xanh nổi lên bên trên.
“Hôm nay anh trai em có buổi tiệc xã giao, không thoát thân được nên nhờ anh đến đưa em về nhà.” Diệp Thời Ngôn cúi đầu ngắm nghía cái chìa khóa: “Đi thôi!”
“Không cần đâu!” Đường Quỳ từ chối theo bản năng: “Lát nữa em tự gọi taxi về là được.”
Diệp Thời Ngôn hơi nhíu mày, tiến lên trước mấy bước, từ trên cao nhìn xuống Đường Quỳ.