Chương 15: Bánh vừng đen (2)

Người đầu tiên là một anh chàng mang trên người dáng vẻ u buồn, đối với tiền tài cũng u buồn hệt như thế. Vì vậy nên Đường Quỳ không chỉ thanh toán toàn bộ tiền cơm hôm xem mắt mà còn giúp anh ta thanh toán luôn cả tiền xe đến chỗ hẹn.

Lúc đối phương uyển chuyển tỏ vẻ thưởng thức cô, Đường Quỳ phải mất hai ngày mới khiến anh ta hiểu rõ rằng cô không hề có tí ti cảm giác nào với anh ta chứ không phải là đang tỏ vẻ thẹn thùng.

Đối tượng xem mắt thứ hai là một người say mê học thuật, địa điểm hẹn gặp cũng là thư viện. Lúc Đường Quỳ không trả lời rõ ràng được thế nào gọi là biến dạng song sinh, đối phương bày tỏ không có tiếng nói chung với cô.

Tính như vậy thì Giang Trúc coi như là người bình thường nhất trong số các đối tượng xem mắt của cô.

Chỉ tiếc lại là thầy giáo trước kia của cô.

“Cậu không thích hợp với việc xem mắt.” Chu Phán Phán nói ra một câu gãi đúng chỗ ngứa: “Hoặc là nói cậu xung khắc với việc xem mắt, cho nên chưa gặp được người đáng tin một chút, đây là vận may mà không phải ai cũng có được.”

Đường Quỳ gật gật đầu, thở dài: “Nhưng nếu tớ không đi thì mẹ tớ lại khó chịu.”

Mẹ Đường đối phó với Đường Quỳ cũng chỉ có một chiêu.

Khóc.

Không nói câu nào, chỉ yên lặng rơi nước mắt.

Dùng chiêu này với Đường Quỳ một trăm lần thì có tác dụng cả một trăm lần.

“Vừa có tài vừa có diện mạo thì đã có người yêu lâu rồi, cần gì phải đi xem mắt? À… Quỳ Quỳ, tớ không phải nói cậu.” Chu Phán Phán thở dài: “Cậu nói xem, lúc học đại học cũng đâu có thiếu nam sinh theo đuổi cậu, nhưng cậu không vừa mắt ai cả, bây giờ thì lại phải đi xem mắt… Thật là, tớ cũng không biết nên nói gì. Này, cậu thực sự không định cân nhắc Giang Trúc sao? Qua thôn này thì sẽ không còn nhà trọ khác đâu.”

Đường Quỳ dừng đũa lại, nghĩ nghĩ.

Vẻ ngoài của Giang Trúc thì không cần phải nói, dù sao cũng từng hót hòn họt ở Đại học y S, lại nói đến chiều cao, xem ra là cao hơn cô khoảng trên dưới 20 cm, đúng là chiều cao mà mẹ Đường ưng ý. Nếu nói về nhân phẩm… cũng không tệ lắm nhỉ?

Từ buổi xem mắt vừa rồi mà nói thì là một người vừa ôn hòa lại có lễ nghĩa.

Chỉ tiếc…

Đường Quỳ lắc đầu: “Không được, tớ vừa nhìn thấy Giang Trúc là đã căng thẳng, cứ có cảm giác một giây sau là thầy ấy sẽ bảo tớ trả lời một câu hỏi nào đó.”

Chu Phán Phán bỗng nhiên mở to hai mắt, hơi lúng túng đứng lên, làm cho Đường Quỳ cũng giật mình theo.

Câu nói sau đó khiến Đường Quỳ không khỏi phải nheo mắt.

“Chào thầy Giang ạ!”

Đường Quỳ nơm nớp lo sợ quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc của Giang Trúc, hiện giờ anh vẫn mặc bộ quần áo lúc xem mắt hồi trưa.

Vẫn sạch sẽ như vậy.

Đường Quỳ cũng đứng lên chào một tiếng: “Thầy Giang!”

Bên cạnh anh còn có một chàng trai đeo mắt kính gọng vàng, nghe vậy thì đỡ mắt kính nhìn Giang Trúc, lại nhìn Đường Quỳ: “Sinh viên của anh?”

Giang Trúc “ừ” một tiếng, hạ mí mắt nhìn cô: “Thật khéo, em cũng đến ăn cơm tối sao?”

Không biết anh có nghe được câu vừa rồi không, trong lòng Đường Quỳ lo sợ bất an, Chu Phán Phán kịp phản ứng trước, bày ra khuôn mặt tươi cười: “Thầy Giang vừa mới tan làm ạ? Vừa hay, cùng ngồi một bàn đi ạ.”

Nói xong, cô nàng nhanh tay nhanh chân đẩy đẩy bát đũa trước mặt mình, kéo cái bàn ra.

Đang giờ cơm tối nên người trong quán cũng nhiều, lúc này đúng là không tìm thấy chỗ trống nào khác nữa.

“Cảm ơn!”

Giang Trúc nói cảm ơn, tự nhiên đi đến bên cạnh Đường Quỳ, kéo ghế ra rồi ngồi xuống. Đường Quỳ bất giác ngồi thẳng lên, chân cũng quy củ khép lại vào nhau.

“Thầy… muốn ăn gì ạ?” Đường Quỳ hỏi.

“Tôi chưa từng đến chỗ này.” Giang Trúc lên tiếng: “Em giới thiệu mấy món đi.”

Mắt kính gọng vàng đứng lên: “Em đi lấy chút nước ấm, lão Giang à, cứ gọi cho em giống của anh là được.”

Chu Phán Phán nhìn Giang Trúc, dứt khoát kiên quyết lựa chọn tạo cơ hội cho bạn tốt của mình: “Tôi đi với anh.”

Đột nhiên hai người kia đi hết, chỉ còn Đường Quỳ và Giang Trúc ngồi song song với nhau. Đường Quỳ run rẩy mở miệng: “Anh có thích ăn cay không ạ?”

Giang Trúc lắc đầu: “Không thích.”

“Nếu không thích ăn cay thì gọi mấy món thanh đạm như mầm đậu hoặc sen hồ xào tái, nếu thích mặn một chút thì ăn bánh ngó sen rán, tôm rang, sườn xào tỏi… À…”

Càng nói càng hăng, Đường Quỳ cũng không biết chính mình đang nói cái gì nữa.