Chương 14: Bánh vừng đen (1)

Thích Diệp Thời Ngôn chẳng qua là do tâm lý bất ổn tuổi dậy thì, chỉ là tính tình cô trầm lặng, thầm thích một lần là kéo dài cả mấy năm. Chừng hai năm trước, biến cố xảy ra đã nhổ tận gốc chút cảm xúc thiếu nữ kia. Bây giờ cứ nhìn thấy Diệp Thời Ngôn, ngoại trừ sợ hãi ra thì cô cũng chỉ thấy chán ghét.

“Vậy thì tốt…” Chu Phán Phán thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nhắc nhở: “Tớ đã nói với cậu lâu rồi, lòng dạ Diệp Thời Ngôn quá sâu, không thích hợp với người như cậu.”

Về vụ tai nạn xe hai năm trước, Đường Quỳ không nói rõ tình huống thật sự cho người khác nghe, ngay cả Chu Phán Phán cũng bị cô giấu diếm.

Sau khi nghe được câu trả lời kiên định của Đường Quỳ, Chu Phán Phán thở phào nhẹ nhõm, ngả người ra phía sau, ngay cả cái ghế mây cũng lung lay mấy cái.

Thấy Đường Quỳ không muốn nhắc đến chuyện này, Chu Phán Phán cũng đổi đề tài, không nói đến Diệp Thời Ngôn nữa, giọng nói cũng trở nên thoải mái hơn hẳn: “Nếu Giang Trúc vẫn còn đi xem mắt thì chứng tỏ là bây giờ anh ấy vẫn còn độc thân. Quỳ Quỳ, cậu phải nắm chắc lấy cơ hội này đấy! Hãy biến giấc mộng vô vọng của tớ trở thành hiện thực đi!”

Đang nói thì điện thoại trên mặt bàn lại vang lên báo có tin nhắn mới, Đường Quỳ cầm lên, tiện tay mở ra xem.

【 Giang Trúc: Thật ngại quá, vừa rồi có ca cấp cứu. 】

Bàn tay cầm di động khựng lại một hồi.

Lúc này Đường Quỳ mới nhớ ra, lúc giữa buổi cô có gửi cho anh một cái icon.

Thì ra là vừa đưa cô về nhà xong thì lập tức đi thẳng đến bệnh viện làm việc.

Đường Quỳ nghĩ nghĩ, gõ lên màn hình, đáp lại anh một câu.

“Giang tiên sinh vất vả rồi.”

Lại cảm thấy hơi gượng gạo, nhìn thế nào cũng có cảm giác giống người ta nói: “Các đồng chí vất vả rồi.” Đường Quỳ lại mở icon ra, lướt trái lướt phải, chọn đi chọn lại, muốn gửi lại cho anh một cái icon tung hoa, nào ngờ Chu Phán Phán lại thò đầu ra nhìn, sau khi thấy rõ người đang nói chuyện với cô là Giang Trúc thì kích động cầm lấy cổ tay cô: “Nhanh, câu-dẫn anh ấy!”

Khéo thế nào, lôi lôi kéo kéo như vậy, tay Đường Quỳ run lên, chạm vào một icon bên cạnh, gửi đi.

Cái bánh bao trắng trắng, đứng tựa vào tảng đá, ngón tay ngoắc ngoắc, bên cạnh là hai chữ cái nhỏ.

“Muốn không?”

Đường Quỳ nhanh chóng xóa tin nhắn đi, cầu nguyện vừa rồi anh chưa kịp nhìn đến, lại gửi đến một icon tung hoa vô hại với cả người lẫn vật.

Thuận tiện thêm vào một câu: “Ngại quá, tay run bấm nhầm.”

Lần này tin trả lời đến rất nhanh.

【 Giang Trúc: Ừm. 】

Thật đúng là có nề nếp, cho dù chỉ nhắn một chữ mà cũng quy quy củ củ thêm một dấu chấm câu.

Chu Phán Phán ở bên cạnh che miệng, cười khanh khách: “Nếu như cậu mà không xóa tin nhắn kia thì nói không chừng từ bây giờ đến lúc trời tối là có thể mở ra cánh cửa bước sang một thế giới mới rồi đấy.”

Đường Quỳ cất di động: “Tớ không muốn mở.”

Chu Phán Phán nhìn cái bộ dạng dầu muối đều không ngấm này của cô, lắc đầu, cuối cùng chuyển hết tâm tình vào đồ ăn.

“Vậy sau này cậu phải làm sao đây? Còn phải tiếp tục đi xem mắt sao?” Chu Phán Phán hỏi: “Năm nay cậu mới 23, sao dì Đường lại cứ gấp gáp như vậy?”

“Ai mà biết được!” Đường Quỳ thở dài: “Mẹ tớ cứ lo tớ không gả đi được.”

Lúc còn học trung học, mẹ Đường vẫn vừa nhắc nhở vừa cảnh cáo rằng tuyệt đối không được yêu sớm, tận cho đến học đại học mẹ Đường vẫn còn nói bóng nói gió rằng tốt nhất đừng có yêu đương gì cả.

Đến lúc đi làm, Đường Quỳ tự mình mở một cửa hàng bánh ngọt, mỗi ngày là một đường thẳng giữa hai điểm, thỉnh thoảng thì đi dạo phố với Chu Phán Phán hoặc Tống Thanh, cuộc sống còn quy luật hơn cả người già.

Đường Quỳ cũng cực kỳ bất đắc dĩ.

Cho tới trước lần này, cô đã qua hai lần xem mắt rồi.

Có lẽ là do ăn ở nên chỉ có hai lần xem mắt đã đủ thay đổi hoàn toàn nhận thức của cô.