Chu Phán Phán hạnh phúc “oa” một tiếng, mấy người xung quanh đều quay đầu sang nhìn, cô nàng nhìn loanh quanh, xấu hổ cười cười, giữ chặt tay Đường Quỳ, hạ giọng: “Có phải kiếp trước cậu đã giải cứu cả Hệ Ngân Hà không?”
Cô nàng hưng phấn đến mức tay cũng run lên: “Cảm giác như ở trong mơ vậy, Quỳ Quỳ, cậu nói xem, sao lại khéo như vậy?”
“Khéo khéo khéo.” Đường Quỳ lấy đũa cho cô nàng, lại rót nước nóng ra, đưa tới: “Còn không mau ăn tối đi? Nào, ăn thử một chút.”
Bà chủ làm thịt xào rong biển rất tuyệt, là món Chu Phán Phán thích nhất, nếu là bình thường thì Chu Phán Phán đã sớm ăn sạch rồi, nhưng hôm nay tâm tình kích động nên tạm thời dẹp sở thích của dạ dày sang một bên. Cô nàng ăn một thìa, lại hỏi: “Này, lần này cậu xuống tay sớm một chút, đừng để cho con cá lớn này chạy thoát!”
“Đó là thầy của tớ đấy!” Đường Quỳ dở khóc dở cười: “Không dám có ý nghĩ không an phận.”
“Cắt!” Chu Phán Phán không cho là đúng: “Cậu cũng đã có việc làm rồi, đâu còn học ở trong trường nữa… Bỏ qua mối quan hệ này, hai người đều còn độc thân, theo tớ thấy thì rất xứng đôi.”
Nói tới đây, Chu Phán Phán đột nhiên sực nhớ ra: “Đúng rồi, Đường Quỳ, lúc Giang Trúc còn dạy bọn cậu, có phải là có một người bạn gái không?”
“Hử?” Đường Quỳ tỏ vẻ không biết: “Tớ không rõ lắm.”
Đường Quỳ quả thật không rõ lắm, lúc đó cô vẫn một lòng một dạ dõi theo Diệp Thời Ngôn, ấn tượng duy nhất của cô về Giang Trúc chỉ đơn giản là một người có vẻ ngoài tuấn tú, là một giáo viên cực kỳ nghiêm khắc.
Những chuyện khác thì làm sao mà biết được.
Lúc trước Lâm sàng có ba lớp, lúc học lý thuyết thì học chung trong một giảng đường lớn, trong những tiết khác thì có thể có người xin nghỉ hoặc là lén lút bỏ học, trong giảng đường chẳng ít chỗ trống, chỉ riêng tiết của Giang Trúc là mọi người chen chúc khắp cả giảng đường.
Tất cả đều là nữ sinh ngành khác nghe danh mà tìm đến.
Chỉ cần là tiết lý thuyết của anh, Chu Phán Phán đều đi theo Đường Quỳ tới học ké, vừa cảm thán anh quá đẹp trai vừa điên cuồng chụp ảnh.
Chu Phán Phán là sinh viên ngành Anh văn, không chỉ học ké một kỳ Sinh lý học mà còn ngắm Giang Trúc cả một kỳ đó.
Theo lời nói của Chu Phán Phán lúc đó thì là: không chiếm được thì nhìn cho đã mắt cũng tốt.
Trên thực tế, là một trường đại học tổng hợp, Đại học A không hề thiếu nam sinh, chỉ tiếc chất lượng đều không cao lắm. Sinh viên ngành y rất vất vả, hằng ngày không phải đang tự học thì là đang trên đường đến phòng tự học, đột nhiên rơi xuống một người đàn ông cả bề ngoài lẫn khí chất đều tuyệt hảo như vậy, đương nhiên một kẻ coi trọng bề ngoài như Chu Phán Phán sẽ mò đến tận hang.
Nhưng mà cô nàng cũng chỉ dám quan sát từ xa mà thôi, chưa từng dám chủ động nói lời nào.
Cởi bỏ vỏ bọc tùy tiện bên ngoài của Chu Phán Phán, thật ra bên trong vẫn ẩn giấu một trái tim thiếu nữ mềm mại nhút nhát.
Cứ quan sát như vậy, Chu Phán Phán phát hiện ra bạn gái của Giang Trúc.
Đó là một cô gái trẻ có vóc dáng cao gầy, lần đầu tiên nhìn thấy là ở bãi đỗ xe của giáo viên ở bên ngoài khu nhà học. Giang Trúc xuống xe trước, cửa bên kia cũng mở ra, cô gái kia đi một đôi giày cao gót tám phân, mặc một chiếc váy ngắn màu đen, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.
Có thể nói là cực phẩm.
Nhắc tới đây, Đường Quỳ mới nhớ ra là hình như có chuyện như vậy thật, nhưng cũng không thèm để ý: “Nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi, đợi lát nữa cháo lạnh thì ăn không ngon.”
“Chỉ biết ăn cháo thôi!” Chu Phán Phán chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cả một cục vàng lớn như vậy rơi xuống trước mặt cậu mà cậu lại chê, nhìn cũng không thèm nhìn, cứ như không có việc gì ấy.”
Đường Quỳ chậm rãi ăn cháo: “Có muốn thêm vài cái bánh bao nữa không? Từng này đã đủ cho cậu ăn chưa?”
“Vậy thì gọi thêm nữa đi.”
Đường Quỳ vẫy tay: “Bà chủ, phiền bà lấy thêm hai cái bánh bao nữa ạ, nhân nấm hương thịt gà.”
Nói dứt lời thì quay đầu lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt đang nhìn chằm chằm của Chu Phán Phán. Hiếm khi thấy cô nàng nghiêm túc như vậy, Đường Quỳ sờ sờ mặt: “Sao lại nhìn tớ như thế?”
“Quỳ Quỳ.” Chu Phán Phán gọi tên cô, giọng nói càng đè thấp hơn: “Bây giờ cậu vẫn còn nhớ Diệp Thời Ngôn sao?”
“Không có.”
Đường Quỳ trả lời dứt khoát, cô cười rộ lên, lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt bên má: “Tớ đã không còn thích anh ta từ lâu rồi.”
Lời này là sự thật.