- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Áo Blouse Trắng Và Bánh Đậu Ngọt [Mỹ Thực]
- Chương 10: Trà sữa (2)
Áo Blouse Trắng Và Bánh Đậu Ngọt [Mỹ Thực]
Chương 10: Trà sữa (2)
Giang Trúc từ trên bục giảng đi xuống, vóc dáng của anh cao, trên người lại mặc chiếc áo blouse trắng, vừa đi vừa cởi găng tay, anh đi đến trước mặt Đường Quỳ, thấp giọng nói: “Ngẩng mặt lên.”
Anh rất cao, Đường Quỳ đứng chỉ mới đến ngực anh. Cô không ngẩng mặt lên, Giang Trúc sẽ không thể nào thấy rõ vết thương trên mặt cô.
Đường Quỳ đi cà nhắc, cố gắng ngẩng mặt lên cho anh xem vết thương vừa rồi.
Giang Trúc nhìn miệng vết thương, thuận tay lấy bông băng từ trong tủ đồ thí nghiệm, vặn mở lọ cồn i-ốt, chấm một cái rồi cẩn thận rửa miệng vết thương cho cô.
Vừa rồi lúc bị con thỏ đạp lên, Đường Quỳ không hề có cảm giác đau, đến lúc cô bạn cùng nhóm kêu lên cô mới thấy đôi má nóng rát, nhưng cũng không đến mức không chịu nổi, bây giờ bông băng lau nhẹ qua miệng vết thương, cho dù không dùng sức mấy nhưng cô cũng bất giác thấy đau đớn.
Chất lỏng bốc hơi làm giảm bớt nhiệt độ, ngược lại miệng vết thương cũng không còn đau như vừa rồi nữa.
“Đi đến bệnh viện một chuyến, thí nghiệm thì để buổi tối làm bù.” Giang Trúc nghiêm túc nói: “Bây giờ em cần tiêm vaccine phòng dại.”
“Không cần thiết đâu –“
“Cần!” Giang Trúc ngắt lời cô, giọng nói cương quyết: “Là một bác sĩ tương lai, cẩn thận là tố chất cơ bản nhất.”
Là bệnh viện trực thuộc đại học y S nên bệnh viện Trung y nằm ngay bên cạnh trường, Giang Trúc gọi điện thoại kêu một học trưởng đưa Đường Quỳ đi, còn chính mình thì ở lại tiếp tục dạy học.
Về thí nghiệm chưa kịp hoàn thành, Giang Trúc cho cô và cô bạn cùng nhóm nợ, bao giờ có thời gian rảnh thì đi làm bù.
Từ đó về sau, trong giờ thí nghiệm của Giang Trúc có thêm một yêu cầu cứng nhắc – tất cả đều phải mang khẩu trang y tế.
Lúc nhắc tới việc này, ánh mắt Giang Trúc trở nên hiền hòa dịu dàng hơn hẳn, anh cười một cái, hơi nghiêng người về phía trước, hai tay đè lên nhau: “Không ngờ rằng đối tượng xem mắt lại là sinh viên của mình trước đây.”
Đường Quỳ cũng vô cùng lúng túng gật gật đầu.
Chuyện này đúng là rất xấu hổ.
Sớm biết vậy thì trước khi tới đây nên nhìn qua ảnh chụp một cái, hoặc là nghe mẹ nói cho hết câu… Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận. Ngày hôm qua cô qua loa cho xong chuyện, cho nên bây giờ mới lâm vào tình cảnh khó xử thế này.
“Nói ra thì đúng là em để lại ấn tượng rất sâu sắc đối với tôi.” Giang Trúc cầm tách cà phê, uống một ngụm: “Sau đó mỗi tiết thí nghiệm em đều rất to gan, tay không hề run rẩy, làm rất chắc chắn.”
Đường Quỳ lại rất khiêm tốn: “Là thầy Giang dạy tốt ạ.”
“Bây giờ không cần gọi tôi là thầy nữa, cứ kêu là Giang Trúc đi.”
Đường Quỳ vẫn luôn nhìn chăm chú bàn tay Giang Trúc, lúc anh nói chuyện, Đường Quỳ cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, chỉ dõi theo bàn tay thon dài sạch sẽ với những móng tay cắt gọn kia.
Chỗ cổ tay lộ ra một đoạn cổ tay áo trong sạch sẽ phẳng phiu, cả người anh từ đầu đến chân dường như đều không có chút xíu dơ bẩn nào, tất cả đều cẩn thận tỉ mỉ.
“Không không không.” Đường Quỳ vội vàng trả lời: “Một ngày làm thầy –“
Bỗng nhiên cô có cảm giác lời này không đúng lắm, cô cố gắng nuốt nửa câu còn lại xuống, hết sức cung kính: “Nếu gọi thẳng tên như vậy có phải là không tôn trọng thầy cho lắm không ạ?”
“…”
Giang Trúc hít sâu rồi thở dài, bỗng nhiên gọi tên cô một cách rõ ràng: “Đường Quỳ.”
“Vâng?”
“Tôi hiện giờ không còn dạy ở đại học y S, em bây giờ cũng không còn là sinh viên của tôi.” Giang Trúc vuốt vuốt tách cà phê, nhiệt độ truyền qua thành chén đến lòng bàn tay anh, vô cùng ấm áp, giống hệt như người trước mắt.
Anh chọn từ ngữ: “Buổi gặp mặt hôm nay cũng không phải là thầy trò trao đổi nội dung tình hình gần đây hay là hỏi han chuyện học hành, mà là hai người độc thân xác nhận xem có thích hợp làm đối tượng kết hôn hay không.”
Đường Quỳ ngẩn ra.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Áo Blouse Trắng Và Bánh Đậu Ngọt [Mỹ Thực]
- Chương 10: Trà sữa (2)