Chương 47: Hạnh nhân bóc vỏ

Lá gan của Đường Quỳ không hề nhỏ, dù sao thì lúc học trung học cô và bạn cùng phòng cũng đã từng xem qua mười bộ phim kinh dị đáng sợ nhất trong và ngoài nước. Nhưng mà xem phim ma là một chuyện, có người thủ thỉ kể chuyện ngay bên tai lại là một chuyện khác.

— Năm đó, cả một đoàn người tự xưng là xem phim kinh dị không thấy sợ, hiên ngang hùng dũng kéo nhau đi nhà ma, cả một đám đều khóc như sói tru chạy ra ngoài.

Trong đó có một người bạn cùng phòng ôm lấy đùi Đường Quỳ, vừa run rẩy vừa la hét như bệnh nhân tâm thần.

Vừa rồi giọng nói của Giang Trúc âm âm u u, lại thêm tiếng gió thổi lá cây xào xạc, đầu óc Đường Quỳ nóng lên, chỉ nghĩ đến chuyện ôm lấy người trước mắt, khẩn cầu anh đừng có kể tiếp nữa.

Nghe anh nói như vậy, cô mới biết vừa rồi là anh cố ý trêu chọc cô. Đường Quỳ thẹn quá hóa giận, chỉ hận không thể đánh cho anh mấy cái, giãy ra khỏi vòng ôm của anh, giận dỗi nhìn anh.

Giang Trúc thấy cái biểu cảm đó của cô thì vô cùng hứng thú, trong mắt đầy ý cười. Anh ôm lấy mặt cô, cảm giác mềm mại đến khó có thể tin được. Anh thử nhéo một cái, Đường Quỳ vươn tay ra gạt tay anh xuống, oán giận: “Đau lắm…”

Giang Trúc đột nhiên hiểu ra, tại sao mấy anh chàng nam sinh lại thích trêu chọc con gái.

Anh cố kìm lại ý nghĩ muốn tiếp tục, một trận gió lạnh từ mặt hồ thổi tới, khiến cho anh tỉnh táo hơn không ít.

Đường Quỳ đã thoát ra khỏi vòng ôm của anh, cắn môi, đứng cách anh một bước: “Buổi tối đừng có nói với em mấy chuyện này, gan của em không lớn lắm đâu…”

“Anh ở bên cạnh em đây mà, em sợ cái gì?”

Giang Trúc giữ chặt tay cô, chậm rãi bước về phía trước. Vừa rồi đôi nam nữ kia đã rời đi, chỗ này đã nhất thời trở nên yên tĩnh hẳn.

Chỉ là không biết anh chàng đáng thương kia có vì chuyện hôm nay mà để lại bóng ma trong lòng không.

Vòng qua hồ nước nhỏ, hai người gặp phải bảo vệ trường đang đi tuần tra. Người bảo vệ kia vậy mà vẫn nhận ra Giang Trúc, cười khà khà chào hỏi với anh: “Sao hôm nay thầy Giang lại có thời gian rảnh về trường chơi thế này? Ôi, đây là bạn gái của thầy Giang sao? Thật là xinh đẹp, đúng là trai tài gái sắc!”

Giang Trúc cười, nói chuyện phiếm với anh ta mấy câu, trước khi đi còn không quên nhắc nhở anh ta: “Anh Chung, vừa nãy anh lại uống nhiều rượu rồi, nên hạn chế một chút.”

Anh Chung cười cười, chẳng hề để ý: “Chỉ là vừa nãy bạn bè gặp gỡ, uống hơi nhiều một chút mà thôi, không có vấn đề gì đâu.”

Đợi anh ta đi xa, Đường Quỳ tò mò hỏi: “Sao anh biết vừa nãy anh ta uống nhiều rượu? Bởi vì mặt anh ta đỏ sao?”

Anh Chung vừa rồi đúng là mang một khuôn mặt đỏ ửng, trước mắt hơi sưng, giống như người thường xuyên uống rượu.

Giang Trúc kiên nhẫn giải thích với cô: “Cũng không phải, có đôi người bẩm sinh máu đã lưu thông tốt, nhiều mao mạch, bình thường cũng dễ đỏ mặt — vừa rồi lúc anh Chung đi ngang qua người, em không ngửi được mùi rượu trên người anh ấy sao?”

Đường Quỳ lắc đầu.

Giang Trúc nắm tay cô: “Có đôi lúc, nhìn khuôn mặt người ta cũng có thể nhìn thấy một số dấu hiệu bệnh tật, nhưng mà không thể chắc chắn được, chỉ là suy đoán mà thôi. Muốn có kết luận chính xác thì vẫn phải làm kiểm tra.”

Nói tới đây, anh đưa ra ví dụ: “Chẳng hạn như Tần Thạc mà lúc nãy chúng ta vừa gặp, sắc môi hắn ta tím tái, đôi má lại đỏ một cách bất thường, anh chỉ có thể nói rằng có thể hắn có vấn đề gì đó về tim mạch, nhưng mà có thể hắn có thật, cũng có thể hắn không có, đây chỉ là phỏng đoán mà thôi.”

Nói tới đây, anh hỏi Đường Quỳ: “Giáo viên chưa từng nói qua về điều này sao?”

“Có lẽ là đã từng nói rồi…” Đường Quỳ hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Thật ra em nghe giảng cũng không được nghiêm túc cho lắm…”

Hai người đi một vòng, mãi đến lúc Đường Cách phát hiện ra em gái đã mất tích, gọi tới mấy cú liên tục thì Giang Trúc mới chuẩn bị đưa Đường Quỳ về.

Giang Trúc vừa rời đi, phía sau đã có một chiếc xe chạy tới, đèn xe chói mắt, tốc độ rất nhanh, dừng ở ngay trước mặt Đường Quỳ.

Mắt Đường Quỳ bị đèn xe chiếu vào, theo bản năng đưa tay ra che lại, ngón tay đặt ở trên trán, cô híp híp mắt, nhìn thấy Diệp Thời Ngôn với sắc mặt tái nhợt từ trên xe bước xuống.

Cô theo bản năng lùi về phía sau một bước.

“Em không cần sợ!” Diệp Thời Ngôn nói vội, giọng nói có phần run rẩy: “Anh không muốn làm em bị thương… Anh chỉ muốn nói cho em biết một chuyện, Quỳ Quỳ.”

Đường Quỳ vẫn nhìn anh ta đầy cảnh giác, chỉ cần anh ta tiến thêm bước nữa, cô sẽ không nể nang gì mà nâng túi xách trên tay lên đánh vào mặt anh ta.

Diệp Thời Ngôn dừng lại, cách cô hai bước chân.

“Sau này anh sẽ không dây dưa vướng mắc với em nữa.” Diệp Thời Ngôn lộ ra một nụ cười yếu ớt, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định, cực kỳ giống dáng vẻ trước đây của anh ta.

Đường Quỳ nhìn khuôn mặt anh ta lúc này, không khỏi có chút hoảng hốt, Diệp Thời Ngôn đứng trước mặt cô hoàn toàn giống hệt như người con trai vừa tốt tính lại vừa kiên nhẫn trong giấc mộng thời niên thiếu của cô.

Diệp Thời Ngôn nói: “Hôm nay anh đột nhiên tỉnh ngộ ra — thật xin lỗi, Quỳ Quỳ. Không chỉ vì đoạn video trước kia, mà còn vì mấy hôm nay anh không biết xấu hổ gì mà cứ dây dưa với em.”

Anh ta nhìn Đường Quỳ, giống như thể sau này sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, muốn khắc sâu khuôn mặt và dáng vẻ của cô vào trong lòng: “Chúc em hạnh phúc, còn nữa, đến lúc kết hôn đừng quên gửi thiệp mời cho anh đấy!”

Còn chưa đợi Đường Quỳ kịp trả lời, hoặc cũng có thể là sợ nghe được câu trả lời của cô, Diệp Thời Ngôn hốt hoảng xoay người, mở cửa xe, ngồi xuống.

Ngọn đèn chiếu sáng rực, Đường Quỳ vẫn đứng thẳng tắp, Diệp Thời Ngôn không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt cô.

Anh ta không đành lòng nhìn tiếp, quay đầu xe, đi về phía nhà mình — cho dù nơi đó luôn luôn lạnh lẽo, không hề giống nhà một chút nào, nhưng đó cũng là nơi duy nhất anh ta có thể về.

Hôm nay Diệp Thời Ngôn lái xe bám ngay sau Giang Trúc, lại mượn bóng đêm che giấu, theo hai người từ thư viện vòng tới bên cạnh hồ nước nhỏ.

Anh ta nhìn hai người vui vẻ ở cạnh nhau, càng lúc càng cảm thấy bản thân ti tiện.

Nhớ lại thời niên thiếu sống phóng túng của bản thân, Diệp Thời Ngôn đột nhiên phát hiện ra, thì ra từ trước tới giờ, người đẩy Đường Quỳ ra càng lúc càng xa lại chính là bản thân anh ta.

Bất tri bất giác, cô bé con từng lẽo đẽo đeo bám sau lưng anh ta đã đứng bên cạnh người khác rồi.

Diệp Thời Ngôn nhìn ra hai bên đường, những ngọn đèn đường sáng rực, các loại kiến trúc đan xen nhau, bên trong đèn đuốc sáng trưng, anh ta chợt thấy mắt hơi chua xót, duỗi tay lên sờ mới phát hiện ra, thì ra là do mình đang khóc.

***

Vừa sáng sớm, Đường Quỳ đã nhận được điện thoại cầu cứu của Trịnh Thâm.

Người ta vẫn luôn nói phụ nữ có thai cảm xúc bất ổn, dễ thay đổi, hai ba ngày nay, Tống Thanh lại kiên quyết đòi ly thân với Trịnh Thâm. Trịnh Thâm đã thu dọn xong phòng ở mới, chuẩn bị đón cô ấy về nhà, thế nhưng Tống Thanh lại kiên quyết đi thuê nhà trọ mới với mẹ Tống.

Trịnh Thâm gấp gáp đến mức muốn nổ tung: “Anh sắp phát điên rồi, cái chỗ đó chỉ là một tòa chung cư cũ kỹ, ngay cả thang máy cũng không có, cửa chống trộm cũng không đảm bảo, em nói xem, mỗi ngày cô ấy leo lên leo xuống cái chỗ đó, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh…”

Lúc này Trịnh Thâm thật sự đang rất loạn, khẩn cầu cô: “Đường Quỳ à, quan hệ của em và Tống Thanh tốt như vậy, anh biết là lời em nói cô ấy chắc chắn sẽ nghe… Anh van xin em đấy, em giúp anh khuyên cô ấy đi, có được không? Bây giờ cô ấy không chịu nghe anh nói, anh thật sự không có cách nào cả…”

Đường Quỳ nghe anh ta nói thành khẩn như vậy thì nghĩ thầm, vũng nước đυ.c này cô không nên khuấy. Cô an ủi Trịnh Thâm: “Anh cũng biết đấy, về tình hay về lý thì tôi cũng đứng cùng một chiến tuyến với Thanh Thanh. Tôi có thể khuyên Thanh Thanh đến một nơi an toàn hơn để sống, nhưng chắc chắn sẽ không khuyên cô ấy đi tìm anh.”

Trịnh Thâm nói: “Chỉ cần cô ấy sống tốt, đừng tự hành hạ mình là được.”

Đường Quỳ và mẹ Đường bàn bạc một hồi, quyết định đón Tống Thanh về nhà mình — phòng dành cho khách ở dưới lầu vẫn để trống, Tống Thanh không chịu sống chung với Trịnh Thâm, bây giờ lại đang thất nghiệp, không chịu nhận tiền mà Trịnh Thâm đưa, cho dù mấy người họ có gom góp lại thì cũng không tìm được chỗ ở tốt.

Sau khi Tống Thanh vào nhà họ Đường, Trịnh Thâm bắt đầu thực hiện chiến thuật đi đường vòng — anh ta mua đủ thứ, nhờ Giang Trúc đưa cho Đường Quỳ, rồi lại nhờ Đường Quỳ đưa cho Tống Thanh. Tống Thanh vốn thích ăn mấy thứ mềm mềm, sau khi mang thai lại thích ăn đồ chua, anh ta tự mình lái xe đến nông trường mua dâu tươi mới hái, rửa sạch, nhưng lại không thể tận tay đưa cho cô ấy.

Bởi vì Trịnh Ngọc phát bệnh nghiêm trọng nên triển lãm tranh cũng không thể mở như kế hoạch. Lúc ban đầu thì còn có thể đi tìm Thời Tình tiếp nhận tư vấn, nhưng sau đó cô ấy không chịu đi gặp bác sĩ nữa, nhốt mình trong phòng cả ngày, một mình đối diện với những tờ giấy vẽ trắng tinh, ngồi từ sáng tinh mơ cho tới khi trời tối mịt.

Giang Trúc vẫn đi đi về về cùng Đường Quỳ, cô nướng ra sản phẩm mới, anh luôn luôn là người thử đầu tiên, lúc trong cửa hàng ít khách thì Giang Trúc lau nhà, Đường Quỳ lau bàn, vô cùng nhàn nhã.

Nếu không phải là chú Đường tới tận cửa hỏi thăm, bọn họ cũng gần như quên luôn chuyện của Ninh Đạt rồi.

Chú Đường đến thăm vào một buổi chạng vạng, ông đi một mình, trên người cũng không mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn mà là một bộ quần áo thể thao rất bình thường. Giống như những người đàn ông trung niên ra ngoài tập thể thao hằng ngày khác, trên cổ ông cũng quàng một chiếc khăn lông, đẩy cánh cửa thủy tinh của cửa hàng bánh ngọt ra, lộ ra nụ cười cứng ngắc mà vụng về với hai người bên trong.

Chú Đường nói với Giang Trúc: “Mấy ngày trước, mấy việc mà tên Tần Thạc ngu dốt kia làm đã mang đến không ít phiền toái cho cậu, tôi là đại ca của cậu ta, thay cậu ta nhận lỗi với cậu.”

Không đợi Giang Trúc cất tiếng, ông lại xoay mặt nhìn về phía Đường Quỳ, quan sát tỉ mỉ khuôn mặt cô, giống như muốn tìm ra nét gì đó tương đồng với cố nhân. Ước chừng khoảng năm phút đồng hồ sau, chú Đường mới quay người nhìn về phía Giang Trúc: “Ngày mai tại Minh Nguyệt Các, tôi bày chút rượu nhạt, muốn mời hai người tới đó uống một chén, coi như là nhận lỗi, không biết hai người có thể nể mặt tôi không?”