*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Lúc anh học năm thứ hai trung học, mẹ anh cảm thấy trong ngực co thắt khó chịu, đi bệnh viện khám thì phát hiện ra là bị xơ vữa động mạch vành*, người ta cũng hay gọi là bệnh mạch vành.” Giang Trúc bỗng nhiên nhắc lại chuyện này, lúc trước anh từng bâng quơ nhắc qua một lần, nhưng chỉ nói đơn giản là qua đời vì bệnh: “Lúc đó, phẫu thuật bắc cầu động mạch vành còn chưa phổ biến như bây giờ, chi phí trị liệu cũng cao, ba anh vẫn luôn cố gắng làm việc để kiếm tiền, muốn tích góp đủ chi phí phẫu thuật.”
* Xơ vữa động mạch vành hay xơ cứng mạch vành là một dạng rối loạn thường gặp xảy ra khi chất béo, cholesterol và các thành phần khác tích tụ trong lòng động mạch, hình thành nên cấu trúc gọi là các mảng xơ vữa động mạch. Qua thời gian mảng bám này lớn dần làm cản trở sự lưu thông bình thường của dòng máu, khiến cơ tim bị thiếu oxy và dinh dưỡng để hoạt động.
Đường Quỳ cảm giác đây là một câu chuyện rất dài, cô dựa vào người anh, yên lặng lắng nghe.
“Mẹ anh thường dùng thuốc chống đông máu, em cũng biết đấy, tác dụng của loại thuốc này thường không rõ rệt lắm. Mẹ anh từng than thở nhiều lần, bảo là thuốc không có tác dụng gì, khi ấy anh còn ở trọ trong trường, hai tuần mới về nhà một lần, cũng không thể chăm sóc cho mẹ, mãi về sau mới phát hiện ra mẹ anh uống một loại thuốc tên là ‘Hồi tâm hoàn’ gì đó.”
“Mẹ anh bảo là dì họ nhìn thấy quảng cáo ở trên TV, nên đã đặc biệt gọi điện thoại để đặt thuốc cho mẹ. Uống được mấy ngày thì cảm thấy trong ngực tốt hơn hẳn… Mấy cái quảng cáo kiểu thế này, không biết em đã từng xem qua chưa, phần lớn đều là người bình thường giả làm chuyên gia, bắt chước các chương trình tư vấn, đôi khi còn mời không ít người ở các vùng khác nhau, dùng tiếng địa phương để nói rằng sau khi uống thì cảm thấy trong người như thế nào như thế nào.”
“Anh cảm thấy loại quảng cáo như vậy bay đầy trời, mấy thứ được quảng cáo chắc cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì, cho nên mới khuyên mẹ, nhưng mà mẹ lại không nghe, thậm chí còn vứt mấy loại thuốc lấy trong bệnh viện, chỉ uống ‘Hồi tâm hoàn’. Anh và mẹ cãi nhau ầm ĩ một trận, ở ngoài mặt thì mẹ đã miễn cưỡng đồng ý, nhưng anh vừa ra khỏi nhà, mẹ lại chủ động đi đặt mua cái loại thuốc đó.”
Lúc nói tới đây, sắc mặt Giang Trúc ảm đạm: “Lúc ấy anh nên cứng rắn hơn một chút.”
Lúc đó, Giang Trúc còn chưa đối diện với mặt ghê tởm và đáng sợ của thế giới này, anh vẫn cho rằng, những loại thuốc này không có hại gì, chẳng qua là quảng cáo đã nói quá công dụng của thuốc mà thôi. Anh cho rằng đài truyền hình chắc chắn có kiểm tra tác dụng của thuốc, nếu đã có thể được quảng cáo trên truyền hình thì chắc chắn là đã vượt qua kiểm nghiệm.
Nhưng anh lại không ngờ tới, cái loại thuốc nhìn qua có vẻ như cực kỳ có tác dụng này, hóa ra là hoàn toàn được pha chế linh tinh.
“Sau cùng mẹ anh vì bị tắc nghẽn cơ tim mà chết, thuốc trợ tim mà nhà anh mua thì bà không mang theo người, lúc được hàng xóm phát hiện, trên tay bà vẫn còn nắm chặt lọ thuốc đặt mua theo quảng cáo trên TV.” Giang Trúc nói: “Cho tới tận lúc này, anh vẫn không hề nghi ngờ loại thuốc đó có vấn đề. Mãi cho tới khi lên đại học, trong lúc nói chuyện phiếm với giáo sư thì nghe giáo sư nói rằng, mấy loại thuốc này đến tám phần là giả. Đó cũng là lần đầu tiên anh được biết đến khái niệm ‘thuốc giả’ này.”
“Khi đó anh đã xin được sang Mỹ học, sau khi trở về, anh dựa vào quảng cáo trên TV để đặt hàng một số thuốc tương tự, thông qua địa chỉ gửi trên bưu điện, tìm được xưởng làm thuốc giả. Nói là xưởng thì cũng không chính xác lắm, đó là một cái thôn nhỏ, tất cả người trong thôn đều làm thuốc giả. Bọn họ mua các loại thuốc có tác dụng kí©h thí©ɧ tương tự như dexamethasone từ hiệu thuốc, bào thành bột phấn, lại làm thành viên thuốc, ngay cả cái gọi là công thức điều chế cũng không có.” Giang Trúc cười khổ: “Mãi cho tới khi nhìn thấy tận mắt, anh mới biết được, thì ra loại thuốc mà trước đây mẹ uống chỉ là mấy thứ linh tinh như vậy.”
* Dexamethasone là một loại dược phẩm được dùng để điều trị nhiều chứng bệnh, bao gồm thấp khớp, một số bệnh da liễu, dị ứng nặng, hen phế quản, bệnh phổi tắc nghẽn mạn tính, nổi hạch, sưng não, và phối hợp với kháng sinh để chữa bệnh lao.“Lúc ấy chị họ làm ở tòa soạn báo của thành phố A, sau khi chị ấy biết chuyện anh làm thì cố ý đi theo. Lúc trước anh nghĩ, nếu như có thể chụp được mấy bức ảnh rồi đưa cho chị ấy công bố ra ngoài, nói không chừng có thể thu hút được sự chú ý của các ban ngành liên quan. Dù sao thì với những việc thế này, cho dù anh có tố giác được một thôn thì chắc chắn sẽ có thôn thứ hai xuất hiện. Nếu như không trừng trị nghiêm khắc thì hậu họa không thể lường trước được.”
“Vào giai đoạn trước, việc chụp ảnh và quay phim khá thuận lợi, đứt quãng tầm hai tháng, rốt cuộc anh cũng có thể nắm được đầu mối, gặp được người phụ trách toàn bộ thôn. Đáng tiếc là lúc quay phim bị bọn họ phát hiện, anh bị đánh một trận, chị họ kịp thời báo cảnh sát, nhờ vậy mới thoát được.”
“Sau đó thì thế nào?” Đường Quỳ nghe rất chăm chú.
Giang Trúc cười bất đắc dĩ: “Trước lúc đăng tin thì không ngừng có người tạo áp lực, may mà sau cùng, mặc dù chủ biên chịu rất nhiều áp lực nhưng vẫn quyết định đăng lên. Lúc ấy đã gây ra một vụ rối ren, sau một thời gian điều tra nghiêm ngặt thì cũng đã tóm được không ít người. Nhưng mà… chưa đầy nửa năm, sau khi qua đầu ngọn gió, anh lại phát hiện ra rất nhiều thôn cũng giống như vậy.”
— Lợi nhuận trong việc này quá cao, đã hấp dẫn được không ít người. Chỉ dựa vào sức lực của anh thì căn bản là không có cách nào chống lại hết.
Vẫn còn một chuyện mà Giang Trúc không nói.
Về sau anh có quay lại cái thôn đó một chuyến, người dân trong thôn mất đi nơi tạo ra nguồn thu nhập lớn, chỉ còn là một đám người mặt mày xơ xác; lần trước tới, nơi đó vẫn còn vô cùng náo nhiệt, lần này tới lại chỉ còn quang cảnh vắng vẻ lạnh lẽo, đám thanh niên tầm hai mươi tuổi vòng tay ngồi hút thuốc ở đầu thôn, không có việc gì làm.
Nhà bên cạnh đang đánh con, thằng nhóc khóc vang trời, mẹ thằng nhóc cởi giày ra, lấy giày đánh vào mông nó, cắn răng mắng: “Sai mày đi mua bình giấm chua, ngay cả bình mà mày cũng làm vỡ luôn rồi! Nuôi mày có tích sự gì chứ!”
Có người nhận ra Giang Trúc, cầm xẻng đuổi anh đi, ra sức mắng chưởi: “Nếu không phải tại mày, sao bọn tao có thể không có việc làm như thế này! Đồ tai họa!”
Giang Trúc không có lời nào để nói.
Chỉ là sau này anh không còn quay lại nơi đó nữa.
“… Chẳng lẽ không có ai quản sao?”
Đường Quỳ nghe xong cũng hết sức mờ mịt.
Cô chưa bao giờ chú ý đến chuyện như thế. Khi còn bé, trong nhà có một cái TV nho nhỏ, loại có màu, màn hình không lớn, dây anten chỉ có thể thu được kênh địa phương. Buổi sáng thì có thể phát ba tập phim truyền hình, thời gian quảng cáo xen giữa tầm nửa tiếng, phần lớn đều là mấy loại quảng cáo nói thuốc này thuốc nọ có tác dụng như thế nào.
Sau khi lớn lên, cô cũng dần quên hết loại chuyện này, vừa rồi nghe Giang Trúc nhắc đến, cô mới đột nhiên bừng tỉnh ra, thì ra những loại thuốc được đóng gói đẹp đẽ đó, chẳng biết vòng qua vòng lại đã lấy mất bao nhiêu mạng người.
Giang Trúc yên lặng một lúc lâu, sau đó trả lời: “Anh đã từng đi tố giác mấy quảng cáo như thế, nhưng hiệu quả rất nhỏ.”
Bây giờ, đài truyền hình tỉnh cũng tàm tạm, tự giác cắt bỏ việc truyền phát mấy tin đó, nhưng mấy đài truyền hình nhỏ, ví dụ như là cấp huyện cấp thị thì vẫn vì phí quảng cáo cao mà không ngừng phát sóng.
Phần lớn mọi người đều biết đó là thuốc giả, nhưng mấy người già mà trình độ văn hóa không cao lắm thì làm sao biết được? Bọn họ nhìn thấy một đám người vui vẻ nói rằng ‘đã khỏi hẳn’ ở trên TV, trên người đang bị bệnh tật hành hạ thì lại có cảm giác như nhìn thấy hy vọng, nhưng bọn họ không biết, chút ‘hy vọng’ này lại gây tổn hại cho thân thể của họ nhiều đến mức nào.
Lúc này, Đường Quỳ đã hoàn toàn không thèm nghĩ đến chuyện của Trịnh Ngọc nữa.
Giang Trúc đã hai lần khẳng định rằng anh hoàn toàn không hề có ý nghĩ vượt quá tình thân với cô ấy, mà Trịnh Ngọc thì cũng chỉ biết nói đến chuyện ở thôn làm thuốc giả… Nhưng Đường Quỳ không để nó ở trong lòng.
Không đúng, còn một người nữa.
Còn cái ‘người trong lòng’ kia của anh…
Đường Quỳ ngửa đầu định hỏi thì ông chủ ở bên ngoài gõ cửa, lớn tiếng kêu: “Mau ra ngoài xem mặt trời mọc đi, còn chần chừ nữa thì sẽ không có chỗ tốt mà đứng đâu.”
Đường Quỳ đành nuốt lại lời vào trong bụng.
Bên ngoài vẫn rất lạnh, ông chủ nhà trọ cũng có kinh doanh cho thuê áo khoác, một người một chiếc áo khoác, đóng tiền thế chấp, sau đó mới đi về phía đài quan sát.
Hiện giờ đã có một đám người tụ tập sẵn, có người đang vội vàng lắp đặt giá ba chân, còn có mấy cặp tình nhân trẻ tuổi đang chụp ảnh selfie, Đường Quỳ thì dựa sát vào người Giang Trúc.
Ngay lúc chân trời vừa lộ ra chút tia sáng, mọi âm thanh ồn ào đều ngưng bặt, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng ho khan. Mọi người dường như đều đã dừng hẳn việc nói chuyện với nhau, hoặc là giơ cao máy ảnh, hoặc là cầm điện thoại, người thì chụp ảnh, người thì quay video.
Chỉ có Giang Trúc, vào khoảnh khắc toàn bộ mặt trời vừa đi qua đường chân trời thì ôm chặt Đường Quỳ vào lòng, cúi người dán sát bên tai cô, thấp giọng nói: “Anh yêu em.”
Đường Quỳ quay mặt, ôm lấy cổ anh, cố gắng kiễng chân lên, hôn môi anh.
Mặc dù tối qua ngủ không được nhiều, nhưng lúc đi xuống núi, Đường Quỳ lại không hề cảm thấy buồn ngủ.
Đoạn đường mà Giang Trúc chọn có thế núi hơi thoải, người cũng ít, thông xanh biếc, giữa kẽ đá có mấy cây cỏ nhỏ nhú ra, để lộ những mầm lá nhọn hoắt nửa xanh nửa vàng.
Đường Quỳ vừa đi vừa ngắm cảnh, hôm qua trời tối đen, cô không nhìn rõ được cái gì, nhưng hôm nay lại nhìn, Đường Quỳ bỗng cảm thán: “Thế này không giống với những gì em tưởng tượng…”
“Em tưởng tượng thế nào?”
“Tần Sơn ở trong tưởng tượng của em trước đây giống như trong phim cổ trang kiếm hiệp ấy, có những cây đại thụ cao vυ"t tầng mây, có dòng suối dịu dàng uốn lượn, không có nhiều bậc thang do con người tạc ra như vậy, thỉnh thoảng sẽ có thỏ hoang, gà rừng, còn có hang động thần bí nữa…”
“Cái em đang nói có lẽ là rừng rậm nguyên thủy.” Giang Trúc tốt bụng nhắc nhở.
Nhưng mà như thế cũng không khiến Đường Quỳ bớt hứng thú, cô ngắm cái này một lúc, lại ngắm cái kia một lượt, thấy miếu thờ, cô đi vào quỳ xuống khấn vái.
Lúc chỉ dẫn tới chỗ mua hương, nhân viên phụ trách hỏi: “Là người một nhà sao?”
Đường Quỳ không lên tiếng, Giang Trúc lại trả lời rất tự nhiên: “Qua một thời gian nữa là sẽ vào chung một hộ khẩu rồi.”
Nhân viên phụ trách cười lên, nói: “Vậy thì có thể khấn vái cùng nhau.”
Giữa đường thấy miếu thì vào thắp hương, bỏ chút tiền lẻ vào hòm công đức. Ban đầu thì không có cảm giác gì, đến lúc mặt trời dần lên quá đỉnh đầu, Đường Quỳ mới có cảm giác cẳng chân bắt đầu đau rát.
Ngồi lên tảng đá bên đường, cô nâng chân lên, Giang Trúc đặt lên đầu gối mình, nhẹ nhàng xoa bóp.
Vừa ngẩng đầu lên thì thấy trên mỏm đá nhô ra một gốc cây xanh biếc, cao chừng sáu, bảy mét, xung quanh như bị che phủ giữa màn sương, nở ra những bông hoa nhỏ màu trắng, buông xuống phía dưới, trông hệt như cánh bướm khép hờ.
Đường Quỳ nói: “Mấy bông hoa kia nhìn đẹp quá!”
Giang Trúc ngẩng mặt lên nhìn, cười: “Đúng là rất đẹp.”
Sức anh bóp chân không nặng không nhẹ, làm bớt đi cảm giác sưng tấy, Đường Quỳ nhìn hoa trên gốc cây kia không chớp mắt: “Nếu như đây là trong một truyện kiếm hiệp, vậy thì ngay bây giờ, anh nên dùng khinh công mà bay lên, cầm kiếm cắt một cành; nếu là trong truyện tổng tài, anh sẽ lập tức gọi máy bay trực thăng tới, thả thang dây xuống, tự mình hái hoa; còn nếu là truyện kinh dị, vậy thì tối nay sẽ có người đến khóc trước giường của em, hỏi em tại sao lại cứ muốn hái nó…”
“Tiếc rằng anh chỉ là một người bình thường.” Giang Trúc xoa xoa đầu cô, thở dài: “Anh không hái được hoa, chỉ có thể dỗ em rằng — em còn xinh đẹp hơn những bông hoa kia.”
Đường Quỳ nhìn anh, khóe miệng cong lên: “Thầy Giang, sao lúc trước em lại không phát hiện ra miệng lưỡi anh ngọt như thế nhỉ?”
Đâu chỉ ngọt, bây giờ cứ như là chạm vào mật ấy.
Giang Trúc tiến gần đến, đôi mắt đen láy: “Em có muốn nếm thử không?”
Đường Quỳ giơ tay ra chặn môi anh lại.
“Không thèm đâu!”
Lúc cô cười rộ lên, khóe mắt cong cong, khuôn mặt sạch bóng, giống như ánh mặt trời chiếu lên bông tuyết đầu mùa.
Lúc mua nước ở cửa hàng nhỏ gần đó, Đường Quỳ cứ tò mò mãi về chỗ ở của người ta, nhìn chằm chằm vào sân nhà người ta một lúc lâu rồi mới lưu luyến không rời theo anh đi xuống dưới.
Buổi trưa thì ăn bánh chiên, bánh của quán này rất mỏng, thêm quả trứng, lại rắc ít hành lá lên, Đường Quỳ đi đường mệt lả, ăn hết sạch, mặc dù mùi vị không phải là rất ngon, nhưng mà rất dễ ăn.
Nghỉ ngơi đủ, lại tiếp tục đi xuống núi. Về sau, chân của Đường Quỳ đã run lên như thể không còn là chân của cô nữa.
Giang Trúc ngồi xuống trước mặt cô, đưa ba lô cho cô, khom người: “Lên đi!”
Đường Quỳ sửng sốt: “Hả? Em rất nặng, anh –”
“Cứ lên đi là được!” Giang Trúc nói: “Nếu em còn đi tiếp nữa thì sợ là ngày mai cũng khó mà rời giường được.”
Mặt Đường Quỳ đỏ bừng lên.
Trong tiểu thuyết đều là bị XX đến mức không xuống giường được, đến lượt cô thì lại thành leo núi đến mức không xuống giường được…
Cô ngoan ngoãn nằm úp sấp trên người Giang Trúc, vươn tay ôm lấy cổ anh, còn không quên nhấn mạnh: “Em thật sự rất nặng đấy, nếu lát nữa anh không cõng nổi thì cứ thả em xuống là được.”
Giang Trúc xốc chân cô, đứng lên: “Không hề nặng!”
Nghĩ nghĩ, anh lại bổ sung: “Em cũng đừng giảm béo, cứ như thế này là vừa.”
May nhờ mặc quần áo dày nên mới tránh được sự xấu hổ do tiếp xúc trực tiếp, sau lưng Đường Quỳ là ba lô của anh, sau lưng anh là Đường Quỳ, bước chân vững vàng đặt xuống nền đất.
Lúc này thế núi đã thoải hơn rất nhiều, nghỉ ngơi một lúc, Đường Quỳ lại cảm thấy hai cái đùi tê cứng, cô kề mặt lên trên lưng Giang Trúc.
Trong trí nhớ, chỉ có mẹ Đường từng cõng cô như vậy.
Không đúng, còn có Đường Cách nữa.
Lúc học trung học, vào dịp kỷ niệm 70 năm thành lập trường, cô và mấy bạn nữ khác trong lớp cùng lên sân khấu biểu diễn vũ đạo, trước lúc biểu diễn cô lên cơn sốt nhẹ, lúc đó lại là cuối thu, trang phục biểu diễn là váy may từ lụa mỏng, gió thổi qua, bệnh của cô càng nặng thêm.
Kết quả là sau khi xuống sân khấu thì cô mê man, giáo viên gọi điện cho người nhà, sau đó cô lên cơn sốt, mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy có người cõng cô tới phòng y tế, lúc tỉnh lại thì cô đang được truyền nước biển, Đường Cách mặc tây trang đứng ở bên cạnh.
Lúc Giang Trúc bước xuống bậc đá, Đường Quỳ cảm thấy cả người lắc lắc, cô cực kỳ buồn ngủ.
Cô ôm cổ anh, hỏi: “Giang Trúc, nếu lần trước người xem mắt cùng anh là một người khác, vậy bây giờ anh có đối xử tốt với cô ấy như thế này không?”
Giang Trúc nói không chút do dự: “Hẳn là không.”
“Tại sao?”
“Vậy anh hỏi em, nếu người lần trước xem mắt cùng em không phải là anh, vậy bây giờ em có đối xử với anh ta như thế này không?”
Đường Quỳ ngây người.
Đúng vậy, nếu như lần trước cô xem mắt một người khác, một người cũng có vẻ đáng tin, vậy thì cô sẽ thế nào?
Nếu như người đó cũng đối tốt với cô như Giang Trúc đối với cô, cũng gắn bó như vậy, vậy thì cô có thích người đó, giống như bây giờ cô thích Giang Trúc không?
“Chắc là không đâu.”
Đường Quỳ có hơi do dự.
Giang Trúc chỉ cười, cũng không giận: “Chúng ta sắp đến chân núi rồi, em nghĩ thử xem có muốn đến hẻm núi ngầm chơi một lát không?”