*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc dù nhiệt độ không khí đã tăng trở lại nhưng vẫn còn chưa cao, Giang Trúc chỉ mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, dừng bước trước quầy bán bánh ngọt.
Trấn An Sơn không lớn lắm, trong siêu thị chỉ có duy nhất một quầy nho nhỏ bán bánh ngọt, bánh được đặt trong tủ thủy tinh, bán cũng không đắt hàng, đi qua có thể ngửi được mùi ngọt hơi ngấy.
Đường Quỳ ôm lấy chăn, lặng lẽ trốn sau giá hàng quan sát Giang Trúc.
Giang Trúc cầm một hộp bánh trứng, lại dạo qua một vòng, đi sang quầy bán đồ ăn vặt bên cạnh chọn mấy thứ.
Chỉ cách Đường Quỳ một giá hàng.
Đường Quỳ sợ bị anh phát hiện, rón ra rón rén dịch sang bên cạnh, nào ngờ cái chăn mà cô đang ôm đυ.ng phải hàng của quầy bên cạnh, bốp bốp bốp, ba túi hạt dưa bị rơi xuống.
Đường Quỳ vội vàng đội mũ lên, đặt chăn sang bên cạnh, ngồi xổm xuống nhặt đồ, lúc nhặt đến túi thứ ba thì trong tầm mắt của cô xuất hiện một đôi tay thon dài, nhanh hơn cô một bước, nhặt được túi hạt dưa kia.
Khớp xương rất rõ ràng.
“Em thích vị caramel hay vị hồ đào?”
Đường Quỳ ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy ánh mắt mang theo ý cười nhẹ nhàng của Giang Trúc, anh cầm túi hạt dưa lắc lắc, lại nói tiếp: “Vị caramel rất được, chỉ là ăn nhiều quá thì sẽ nóng.”
Đường Quỳ nói: “Ăn nhiều đồ ngọt quá cũng không tốt.”
Giang Trúc ngồi xổm xuống đối diện với cô, giúp cô tháo mũ xuống, chọc nhẹ lên trán cô: “Anh đã cố hạn chế rồi.”
Ánh mắt của anh rơi vào chiếc túi lớn bên cạnh cô, bên trên in mấy chữ to: Xưởng dệt XXX, bên trong là một cái chăn màu trắng in hình hoa nhỏ li ti, chỉ là trông có vẻ hơi mỏng.
“Sao em lại mua chăn?” Giang Trúc hỏi, vừa nói xong thì hiểu ra: “Em cũng đến đây ở?”
Đường Quỳ đứng lên, ôm lấy chăn: “Đúng vậy, nhìn anh sống thoải mái như vậy, em cũng động lòng rồi.”
“Cuộc sống ở đây cũng không giống như em tưởng tượng…”
Giang Trúc có chút bất đắc dĩ, thuận tay đón lấy cái chăn trong tay cô, nhìn nhìn, nhíu mày: “Đừng mua cái này, mỏng quá. Trấn An Sơn không có máy sưởi, đắp chăn mỏng như vậy sẽ dễ bị cảm lạnh. Anh biết một chỗ có bán chăn đệm, lát nữa anh sẽ dẫn em đi xem — Em thử tính xem có còn thiếu gì nữa không? Lúc em tới đây có mang theo thứ gì?”
Đường Quỳ trả lời: “Quần áo, tiền bạc, kem dưỡng da.”
Giang Trúc gật gật đầu, nắm lấy tay cô rất tự nhiên: “Vậy em đi theo anh!”
Trấn An Sơn không hề lớn, mấy cửa hàng cũng nho nhỏ, phần lớn mọi người đều là tầng một mở cửa hàng, tầng hai để ở. Bây giờ đã là giữa trưa, trước cửa tiệm cơm nhỏ rất náo nhiệt, xe điện đỗ chen chúc. Canh thịt dê ở đây rất nổi tiếng, còn có một loại bánh nướng đặc sản, một mặt rải kín hạt vừng, được nặn thành hình tròn, xâu thành chuỗi bỏ trong lò nướng.
Giang Trúc dừng bước, mua mấy cái đưa cho Đường Quỳ. Bánh nướng vừa ra khỏi lò tỏa mùi thơm ngào ngạt, cũng không quá nóng, Đường Quỳ cắn một miếng, vị mặn dịu kết hợp với vị bùi của hạt vừng, ăn cực kỳ ngon.
Đã lâu rồi chưa được ăn.
Thành phố A cũng có bán loại bánh nướng này, hoặc là mềm xẹp xuống, hoặc là không đủ vừng, hương vị cũng không đúng. Mẹ Đường rất thích ăn, chỉ là luôn than rằng mùi vị không ngon, từng mua vài lần, sau đó thì thôi không mua nữa.
Quả nhiên, cho dù là thứ gì thì cũng phải ăn hàng chính cống.
Lúc ra ngoài Giang Trúc không lái xe, mặc dù đã qua tết Nguyên tiêu nhưng nhiều người vẫn chưa trở lại thành phố làm việc, trên đường cũng không ít người qua lại, Giang Trúc dẫn Đường Quỳ đi tắt vào một con ngõ nhỏ, quen cửa quen nẻo tìm được cửa hàng.
Cửa hàng không lớn, phòng ốc đã lâu năm, bậc thang xi măng bị sứt một góc, lộ ra màu đỏ của gạch. Trước cửa treo một cái mành vải rất dày để giữ ấm, đi vào, bên trong có nhóm một bếp lò, không khí rất ấm áp.
Nhưng không có người.
Giang Trúc gọi một tiếng: “Dì Trương!”
Anh dùng tiếng địa phương, giọng nói hơi thấp hơn một chút so với lúc nói chuyện bình thường.
Từ phòng kế bên có một cô gái thanh tú đi ra, nhìn tuổi có vẻ không lớn, đoán chừng khoảng mười bảy mười tám, nhưng vẻ ngoài rất xinh đẹp. Có lẽ là vì sợ lạnh nên cô ấy mặc một chiếc áo bông dày cộm không vừa người, màu sắc sặc sỡ, kiểu dáng thì đã cũ kĩ.
Cô gái nhìn hai người đứng trước cửa, trả lời rất lưu loát: “Mẹ cháu đi lấy hàng rồi, không có nhà. Hai người muốn mua gì?”
“Chăn đệm, cộng với bốn bộ ga trải giường — Tiểu Liễu, ở đây có bán gối đầu không?”
Trong tay Tiểu Liễu đang ôm một cái túi giữ nhiệt, nghe vậy thì để túi giữ nhiệt sang một bên: “Bây giờ có thể làm luôn, hai người vào chọn vải đi.”
Nói xong thì dẫn hai người vào gian trong, ở bên trong hơi tối. Tiểu Liễu nhận lấy tấm vải mà Đường Quỳ chọn. Đường Quỳ chọn loại vải cotton được dệt thủ công màu vàng nhạt. Ruột gối cô cũng không chọn bông mà chọn
xác kiều mạch.
Tiểu Liễu rất nghiêm túc, lấy thước ra đo kĩ càng, rọc vải ra, ngồi vào máy may bắt đầu may vỏ gối, bỏ xác kiều mạch vào, may kín lại. Sau khi hỏi rõ kích thước của giường thì Giang Trúc giúp Đường Quỳ chọn chăn đệm.
Bốn bộ ga giường thì hơi khó chọn, ở đây cũng không có nhiều mẫu hoa văn, cuối cùng chọn được một bộ màu lam in mấy đám mây trắng tinh.
Giang Trúc nói: “Cửa hàng này của dì Trương đã mở từ lâu lắm rồi, trước kia chỉ bán vải dệt, lúc anh còn nhỏ, mẹ anh đều mua vải ở đây về, tự mình khâu chăn…”
Đường Quỳ không tưởng tượng nổi dáng vẻ giáo sư Trịnh cầm kim khâu thì sẽ trông như thế nào, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy không ổn rồi.
Tiểu Liễu nói một câu: “Xong rồi!”
Cầm gối lên, nặng trịch. Lúc trả tiền mới phát hiện cả một đống này cộng lại mà vẫn chưa đến 500.
Đường Quỳ bị cái giá này làm cho chấn động.
Mặc dù cô chưa từng mua bốn bộ một lúc, nhưng khi còn học trung học, một bộ tiêu chuẩn dùng cho giường đơn đã là 450 rồi. Cái gối nặng thế này, nhìn thế nào cũng thấy tốt hơn mấy thứ hồi đó.
Hai người mua rất nhiều đồ, Tiểu Liễu thấy bọn họ cứ ôm đồ đi như vậy thì không tiện, đi vào trong buồng cầm chìa khóa xe điện ra, đưa cho hai người: “Dùng xong rồi cứ đưa đến trả là được.”
Giang Trúc cảm ơn cô ấy, Tiểu Liễu khoát tay: “Đều là anh em cả, khách khí làm gì.”
Đường Quỳ bị cái giọng điệu hào phóng của cô ấy làm cho bật cười.
Trên đường trở về, Giang Trúc bỗng nhiên mở miệng: “Quỳ Quỳ, có chuyện này, anh vẫn luôn muốn nói cho em biết.”
Đường Quỳ ngồi ở phía sau, gió thổi qua hơi lạnh, cô đang đội mũ nên nghe không rõ lắm: “Cái gì?”
Giang Trúc nói: “Anh lớn lên từ nhỏ ở trấn An Sơn, mẹ anh là một công nhân lao động chân tay, ba anh vốn là quân nhân, sau khi xuất ngũ thì đi làm lái xe.”
Ơ?
Đường Quỳ vừa mới nghe thì vẫn còn lờ mờ, đến khi nghe hết câu thì dường như cũng đã đoán ra được.
“Sau đó mẹ anh mắc bệnh qua đời, ba anh gặp tai nạn xe…” Lúc nói đến đây, giọng của Giang Trúc hơi thấp xuống: “Lúc đó anh vừa mới học trung học, vẫn còn rất mờ mịt về tương lai. Về sau bác Giang và giáo sư Trịnh đến đây, ông ấy là chiến hữu của ba anh, đồng ý nhận nuôi anh… Cứ như thế, anh đến thành phố A.”
Anh nói rất ngắn gọn, Đường Quỳ cắn móng tay, không nói lời nào. Gió thổi qua lạnh buốt, thổi mũ của cô rơi xuống, cô đưa tay ra kéo lên.
Thì ra giáo sư Trịnh không phải là mẹ ruột của anh, thảo nào lúc hai mẹ con họ ở cạnh nhau luôn có cảm giác như có một tầng ngăn cách, lễ phép nho nhã nhưng không hề thân thiết.
“Mười lăm năm đầu đời, anh chưa từng rời khỏi trấn An Sơn.” Giang Trúc nói: “Lúc mẹ qua đời, anh đã hạ quyết tâm học y. Chỉ là không ngờ, cuối cùng vẫn không hoàn thành được ước nguyện ban đầu… Lần này anh về đây, thật ra cũng là một loại trốn tránh.”
“Anh đã làm hết sức rồi.” Đường Quỳ nhẹ giọng khuyên anh: “Sống chết đều có số, anh đã gắng sức cứu chữa, đây không phải lỗi của anh.”
Lúc nói chuyện, Giang Trúc lại đưa cô đi mua thêm chút đồ dùng hằng ngày. Mấy cửa hàng ở trấn An Sơn hầu hết đều đã có từ ngày xưa, ông chủ cửa hàng vẫn nhận ra Giang Trúc, thấy anh dẫn Đường Quỳ tới mua đồ thì vui tươi hớn hở: “Rốt cuộc cũng có bạn gái rồi, được lắm được lắm — Định khi nào thì kết hôn đây? Tuổi đã lớn vậy rồi, cũng nên tính đến chuyện sinh con đi chứ?”
Nói xong còn bốc một nắm kẹo đưa cho Đường Quỳ: “Cầm lấy đi, mấy hôm trước con trai tôi mới kết hôn, đây là kẹo cưới.”
Đường Quỳ cười nhẹ, nhận lấy kẹo, nói một tiếng: “Cảm ơn bác!”
Ông chủ cũng khen cô: “Nhìn bề ngoài đẹp lắm, trông rất giống minh tinh, Giang Trúc có phúc rồi.”
Hai người rời đi, ông chủ tháo mắt kính xuống.
Sao lại cảm thấy cô gái này trông quen quen… Giống như đã từng gặp ở đâu rồi thì phải.
Chỉ là nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra được tại sao lại có cảm giác này.
Giang Trúc hỏi Đường Quỳ: “Bây giờ em đang sống ở đâu?”
Đường Quỳ chỉ đường cho anh, quẹo trái, đi thẳng, lại quẹo vào một con ngõ nhỏ, trước mặt chính là nhà cô.
Xuống xe, Giang Trúc nhìn chằm chằm nơi này một lúc lâu, quay đầu nhìn xung quanh, đầu ngõ có trồng một gốc
hợp hoangià, vào mùa hè sẽ nở bung những bông hoa màu hồng nhạt, mùi thơm bay khắp đất trời, thu hút không ít ong mật và bướm, nhưng lúc này lại chỉ còn gốc gây trơ trọi.
Anh đột nhiên hỏi: “Đây là nhà em thuê sao?”
“Không phải!” Đường Quỳ lấy chìa khóa ra mở cổng: “Lúc nhỏ em ở đây.”
Giang Trúc ngẩn người.
Đường Quỳ mở khóa, đẩy cổng ra, bên trong trống không, cái bàn đã cũ, bầu không khí ngột ngạt do đã lâu không có người ở.
“Vào đi!” Đường Quỳ cười, mời anh vào nhà: “Sáng nay em vừa mới tới, vẫn còn chưa kịp dọn dẹp, anh đừng chê cười.”
“Không đâu!”
Giang Trúc nói theo bản năng, anh ôm chăn đệm đi theo Đường Quỳ vào trong.
Lúc bước vào trong sân, ánh mặt trời mùa đông ấm áp chiếu xuống, Giang Trúc nheo mắt lại. Đường Quỳ đứng ngay trước mặt anh, mái tóc buộc lên thành cái đuôi ngựa.
Giang Trúc đột nhiên hỏi: “Quỳ Quỳ, lúc trước em từng bị ngã, đầu gối bên phải bị thương có phải không?”
Đường Quỳ quay đầu nhìn anh, có chút giật mình: “Sao anh biết?”
Vậy là đúng rồi.
“Khoảng chừng sáu, bảy tuổi, em vẫn đang ở đây sao?”
“Hình như là vậy!” Đường Quỳ nói: “Em học xong tiểu học ở đây, lên cấp hai thì đến thành phố A.”
Giang Trúc nở nụ cười, ánh mắt lúc anh cười rộ lên hết sức động lòng người: “Quỳ Quỳ, trước đây chúng ta từng gặp nhau.”
… Hở?