🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lách cách.
Khuấy lòng đỏ trứng trong bát cho đều, lại rắc thêm đường trắng, Đường Quỳ buộc toàn bộ tóc ra đằng sau, hết sức chuyên chú đánh trứng.
Dầu thực vật hòa chung với lòng đỏ trứng, màu vàng cam đã nhạt bớt đi, lần lượt bỏ thêm sữa đậu nành, bột mì.
Đồng hồ treo tường chỉ đến tám giờ đúng, chậm rãi tích tắc tích tắc từng tiếng một.
Cô hẹn Giang Trúc lúc chín giờ.
Trong cửa hàng đã không còn khách, mọi thứ đều đã thu dọn sạch sẽ, ngoài cửa treo tấm biển tạm dừng buôn bán, bên ngoài cánh cửa thủy tinh thỉnh thoảng sẽ có một cặp tình nhân đi ngang qua, cười cười nói nói, âm thanh không lọt được vào bên trong cửa hàng.
Đường Quỳ đang làm sữa đậu nành bỏ hộp.
Hôm qua cự tuyệt Giang Trúc nên trong lòng cô cảm thấy áy náy, vì vậy mới đặc biệt làm một chút đồ ngọt để đưa cho anh.
Lúc chuyên tâm làm việc, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, đến lúc Đường Quỳ cho sữa đậu nành vào hộp, rải thêm chút hoa
quả lên phía trên thì Giang Trúc cũng đẩy cửa đi vào.
Sắc mặt của anh vốn dĩ không tốt lắm, nhưng lúc nhìn thấy cô thì vẫn lộ ra vẻ tươi cười: “Thật ngại quá, chắc em đợi lâu rồi phải không?”
Đường Quỳ lắc đầu: “Anh tới vừa đúng lúc.”
Còn không phải là vừa đúng lúc sao, cô vừa làm xong thì anh cũng vừa tới nơi.
Từ sau khi xác định quan hệ, nhiệm vụ đưa đón Đường Quỳ đi làm vốn là của Đường Cách đã được trịnh trọng chuyển sang tay Giang Trúc.
Bình thường công việc của Giang Trúc cũng rất bận rộn, thỉnh thoảng sẽ có vài ca phẫu thuật, nếu như có chút thời gian rảnh thì sẽ cùng cô ăn trưa hoặc ăn tối, những lúc bận rộn thì có khi phải đứng mấy tiếng liên tục, bắp chân đau nhức, dường như đến cả cơ chân cũng chẳng còn là của mình nữa, rời khỏi bàn mổ, đi về phòng nghỉ, chẳng nghĩ đến việc gì khác nữa, chỉ muốn nằm xuống giường mà ngủ một giấc.
Nhưng mà anh không thể nghỉ ngơi.
Thời gian trước, giáo sư Triệu của khoa tim mạch bị đau chân, phải ở nhà tĩnh dưỡng, trụ cột bớt đi một người, nếu như gặp ca phẫu thuật nào quan trọng thì lại phải nhờ đến Giang Trúc và hai vị bác sĩ khác đứng mổ.
“Thứ tư tuần này là sinh nhật của mẹ anh.” Giang Trúc giảm âm lượng của radio trong xe xuống, nói: “Bà hy vọng em có thể đến nhà, cùng ăn bữa cơm tối.”
“Em sẽ đến!” Đường Quỳ đặt lọ sữa đậu nành sang bên cạnh, hỏi: “Anh nói xem nên mang theo thứ gì?”
Đây cũng coi như ra mắt phụ huynh.
Mặc dù trước kia cô đã gặp giáo sư Trịnh rất nhiều lần, nhưng lúc đó đều là lấy thân phận của học trò, còn lấy thân phận con dâu tương lai tới nhà gặp mặt thì đây vẫn là lần đầu tiên.
“Mang theo chút hoa quả đi!” Giang Trúc cười: “Thật ra chỉ cần người tới là được, mấy thứ kia không có cũng không sao.”
Đường Quỳ coi như không nghe thấy câu sau.
Hai người vẫn chưa quen thuộc với nhau lắm, nói là người yêu thì chi bằng nói là một đôi bạn thân. Hôm qua Đường Quỳ cự tuyệt, Giang Trúc vẫn còn nhớ rõ, cho nên cũng không có hành động gì khác.
Anh không đi vào mà chỉ đứng ngoài cửa, nhìn bóng dáng cao gầy của Đường Quỳ đi vào trong nhà. Hôm nay cô mặc một chiếc áo lông dài màu vàng nhạt, trông lại càng lộ rõ dáng vẻ xinh xắn. Chỉ mới nhìn một lát mà trong đầu anh đã toàn là hình bóng cô.
Quay trở lại xe, anh cũng không đi ngay mà mở nắp chiếc hộp thủy tinh ra, bên cạnh đặt thêm một chiếc thìa nhỏ, nghiêng nghiêng thìa xuống xúc một miếng, không nhiều không ít, sữa đậu nành, đến lớp bánh ngọt, bơ, tất cả đều được xúc lên.
Giang Trúc cho vào miệng.
Mặn.
Điều này làm cho anh hơi ngẩn ra.
Sữa đậu nành vốn hơi mặn, nhưng đến đầu lưỡi thì lại có vị trái cây, kết hợp với vị ngọt của bơ, hòa quyện lại thành một hương vị kỳ lạ, không hề khiến người ta có cảm giác ngấy.
Ngay cả người thích ăn ngọt như anh cũng không hề thấy phản cảm.
Người mà anh nhìn trúng, thật đúng là khéo tay.
***
Giữa trưa ngày hôm sau, Đường Quỳ đang chuẩn bị đi ăn trưa thì trong cửa hàng lại đón một vị khách không mời mà tới.
Bạch Nam.
Anh ta vẫn gầy như vậy, diện mạo cũng không khác lắm so với lúc còn đi học, vẫn trắng trẻo như xưa. Anh ta chỉ đến đây một mình, lúc chào hỏi Đường Quỳ thì có phần xấu hổ: “… Đã lâu không gặp.”
Đường Quỳ cười nhắc nhở anh ta: “Hai tuần trước chúng ta vừa mới gặp nhau.”
Họp lớp cấp ba, anh ta đến đón Vương Đại Vân.
Bạch Nam lại càng lúng túng.
Anh ta đưa mắt nhìn quanh, cố gắng tìm một chủ đề để nói chuyện. Vắt óc nghĩ hết nửa ngày cũng không nhớ nổi những lời đã chuẩn bị kĩ càng từ trước đó, rặn mãi mới ra một câu tán thưởng: “Cửa hàng này của em… thật là đẹp.”
“Cảm ơn.”
Đường Quỳ đối đãi với anh ta cũng không khác gì những bạn học cũ khác, nhưng thái độ của cô càng như vậy thì càng khiến Bạch Nam dè dặt.
“Chuyện đó, cuối tuần này anh kết hôn…” Bạch Nam lấy ra một tấm thiệp mời: “Em có muốn tới dự không?”
Anh ta nhìn cô với ánh mắt vừa mong chờ lại vừa có phần bi thương, nhỏ giọng thì thào: “Anh hy vọng em có thể tới dự, dù sao em cũng là…”
Mấy từ sau đó, anh ta không nói ra miệng.
Thiệp mời đám cưới là dạng thiệp mừng, phía trên in nổi một bó hoa bách hợp, dán thêm mấy chữ tiếng Anh.
Happy Marriage.
Đường Quỳ nói: “Chuyện năm đó thật sự chỉ là hiểu lầm, lúc đó người tôi thầm mến không phải là anh.”
“Anh biết…” Ánh mắt Bạch Nam đầy bi thương, nhìn lên tấm thiệp mời: “Anh biết em nói như vậy là vì muốn trong lòng anh dễ chịu hơn, nhưng mà Quỳ Quỳ –”
Anh ta thử gọi tên thân mật của cô, tiến lên một bước muốn nắm lấy tay Đường Quỳ, có vẻ như rất kích động.
Đường Quỳ hoảng sợ, lui về sau mấy bước, nhìn anh ta đầy cảnh giác, sắc mặt trầm xuống, gọi tên anh ta: “Bạch tiên sinh, mong anh nhớ rằng anh sắp kết hôn với người khác rồi.”
Bạch Nam yên lặng một lát, đặt thiệp mời lên bàn, sau đó xoay người, mất hồn mất vía rời đi.
Nhìn bóng dáng anh ta dần biến mất ngoài cánh cửa, tay giống như vừa bị phỏng, Đường Quỳ vội vàng vứt tấm thiệp mời kia vào thùng rác.
Bạch Nam và Vương Đại Vân đều mắc chung một bệnh, đó là bị ảo tưởng hơi nặng, trong đầu lúc nào cũng có thể tưởng tượng ra mọi chuyện rất đặc sắc.
Chuyện này nói ra cũng chỉ là một đoạn hiểu lầm, nhưng nói như thế nào thì cũng chẳng có ai nghe cô giải thích, ngược lại còn cho rằng cô như vậy là vì thẹn thùng.
Năm đó cô vẫn còn ôm trái tim thiếu nữ đối với Diệp Thời Ngôn, gần đến sinh nhật của Diệp Thời Ngôn, cô vụиɠ ŧяộʍ đi vào cửa hàng nhỏ bên đường mua một ít nguyên vật liệu, muốn tự tay thêu cho anh ta một cái khăn tay.
Quà tuy nhỏ nhưng Đường Quỳ thật sự đã dồn hết tấm lòng của mình để chuẩn bị.
Màu sắc và hoa văn không phức tạp lắm, ở một góc là một đám dây leo quấn lấy nhau, mấy bông hoa li ti vươn mình ra nở rộ. Đường Quỳ thêu xong mấy thứ này thì bỗng dưng nổi lên ý nghĩ muốn thêu tên của anh ta lên đó.
Nhưng kỹ thuật của cô không tốt lắm, lại cảm thấy thêu cả ba chữ thì quá chen chúc, mà nếu chỉ có một chữ thì lại có vẻ hơi mập mờ, đắn đo hồi lâu, cô quyết định thêu lên hai chữ Thời Ngôn ở phía trên đám dây leo, nhìn sẽ có vẻ xinh xắn lung linh.
Kết quả là vừa mới thêu được một nửa chữ, kim chỉ vẫn còn cắm ở trên khăn, bị cô vô tình kẹp vào cặp sách mang đi học, lại bị Khương Linh nhìn thấy.
Khương Linh là một kẻ miệng rộng, chưa đầy một ngày, gần như tất cả con gái trong lớp đều biết chuyện cô thêu khăn lụa tặng cho người ta. Khương Linh còn thêm mắm thêm muối, nói rằng chiếc khăn lụa kia là thêu cho Bạch Nam.
* Chữ ‘Thời’ (时) gồm bộ ‘nhật’ (日) và bộ ‘thốn’ (寸), chữ ‘bạch’ (白) hơn bộ ‘nhật’ một nét.Đường Quỳ có giải thích, nhưng không nói ra tên tuổi của Diệp Thời Ngôn – bọn họ đều không biết anh ta, cho dù cô có nói ra thì cũng sẽ bị cho là đang nói dối. Chẳng mấy chốc nữa sẽ thi đại học, Đường Quỳ cũng không giải thích rõ nữa.
Dù sao thì tốt nghiệp xong cũng sẽ chẳng liên quan gì đến nhau nữa, cứ để mặc bọn họ muốn nói gì thì nói đi.
Nào ngờ chuyện này lại truyền tới tai Bạch Nam, về sau mỗi lần nhìn thấy Đường Quỳ, anh ta đều đỏ mặt, hoặc là cúi đầu nhìn đường, hoặc là giả bộ ngắm trời, đọc sách, nhìn vách tường, nói tóm lại là không dám nhìn cô.
Vốn dĩ việc này sẽ dần phai nhạt đi sau khi tốt nghiệp, ai ngờ hiếm hoi lắm bạn học cũ mới tụ họp được một lần, chuyện này lại bị lôi ra. Càng khiến cho Đường Quỳ cạn lời chính là lại có người coi chuyện này là thật.
Hơn nữa là không chỉ có một người.
Bởi vì buổi tối cùng ngày, cô nhận được điện thoại của Vương Đại Vân.
Nói đúng ra thì là cảnh cáo.