Bồng Bồng muốn canh me ở màn hình TV xem lễ trao giải đêm nay, cô nhóc muốn nhìn thấy má mi lãnh thưởng. Cô nhóc biết má mi vẫn luôn không lấy được 'nữ diễn viên chính xuất sắc'. Nhưng lễ trao giải này thật sự dài quá rồi, dây dưa kéo dài đến 8 giờ hơn mới bắt đầu, xem hết một chốc lát mà tâm trí của cô nhóc cũng liền bắt đầu qua tới ngủ gà ngủ gật từng chút từng chút một rồi.
Không bao lâu sau, có người ngồi xuống bên cạnh, ôm cô nhóc vào trong lòng. Cô nhóc cảm nhận được hơi thở quen thuộc, bèn đã bật cái ngáp, gọi một tiếng với bộ dạng uể oải: "Má lớn......"
Người phụ nữ kia khẽ giọng bảo cô nhóc đi ngủ.
"Con không chịu!" Cô nhóc dụi mắt, nói lẩm bẩm: "Con muốn xem má mi lấy giải thưởng, con cảm thấy má mi nhất định sẽ lấy được!"
Người phụ nữ kia khẽ cười một tiếng: "Được, vậy con ngủ trước đi, đợi lát nữa khi trao giải thì ta gọi con dậy."
"Được ạ!" Có được bảo đảm rồi, thì cô nhóc liền dứt khoát gối lên đùi má lớn, ngã vào trên sofa mà bắt đầu ngủ ngáy khò khò.
Vĩ Trang đã chỉnh tắt âm đến TV, lấy di động qua lật xem trò chuyện của cô ấy và Tiểu Viên trong WeChat một tiếng trước.
"Ăn cái gì rồi chưa?"
"Chưa có nữa, chiếc váy sít chặt quá, chỉ có thể uống nước."
Trên màn hình lớn, đã lướt tới vị trí Tiểu Viên ngồi, ngay sau đó cũng làm một cái đặc tả lớn, trực tiếp chưa qua chỉnh sửa, theo sát ở trên mặt cô. Khóe môi cô ẩn chứa nụ cười, đôi mắt đẹp như ngọc sáng, giữa xoay vần như gợn sóng dập dềnh, chiếc khuyên tai cánh bướm kia rung rinh như muốn bay.
Ống kính cũng không nỡ dịch chuyển đi.
Vĩ Trang cứ nhìn mãi, khóe môi cũng đã vểnh lên độ cong.
Cô ấy rũ mắt nhìn bé yêu năm tuổi gối lên đùi mình ngáy khò khò mà ngẩn người.
Đứa trẻ vừa sinh ra là đã có vài phần giống với cô ấy rồi, càng lớn càng giống. Tóc đen, dáng đậm, hình dáng khuôn mặt đều giống. Tiểu Viên thì lại rất thích, cũng rất vui vẻ. Giở ảnh chụp khi còn nhỏ với số lượng không nhiều của Vĩ Trang ra, lúc không cười thì hai người quả thật là khắc ra từ một khuôn.
Có điều tính cách của Bồng Bồng không giống cô ấy, nhóc rất nghịch ngợm, quỷ láu lỉnh, rất thích cười. Điều khiến Vĩ Trang cùng Tiểu Viên ngạc nhiên là, bộ dạng nói chuyện của Bồng Bồng, dáng vẻ cười rộ lên thế mà đều rất giống Tiểu Viên.
Đứa nhỏ này, quả thật là kết tinh giữa hai người.
Ban đầu, Tiểu Viên muốn áp dụng phương thức thụ tinh nhân tạo nhằm cố gắng mang thai, chẳng qua là đã thử hai lần đều không có thành công. Bác sĩ đề xuất cô dùng phương thức ống nghiệm, nhưng Vĩ Trang không nỡ để cô chịu khổ sở của việc lấy trứng, cho nên chuyện 'muốn có con' này liền đã gác xuống lại.
Sau đó, Vĩ Trang nhớ tới một sự kiện, rồi gọi một cuộc điện thoại.
Hồi năm 18 tuổi ấy, vì để mang thai thành công, cô ấy đã áp dụng hai loại phương thức, cuối cùng là cách 1 thụ tinh nhân tạo đã thành công, trứng thừa lại thì đông lạnh để đấy.
Nhiều năm đã trôi qua, cô ấy cũng không xác định trứng còn có thể thụ tinh hay không, cho nên cô ấy xuất cảnh, đi tìm bác sĩ trước, chờ khi tin tức đã xác định xong rồi mới nói cho Tiểu Viên.
Trải qua một phen giày vò, vận số rất tốt, Tiểu Viên đã thành công có thai.
Cũng may mắn, trong quá trình mang thai, cô cũng chẳng chịu khổ gì, sau đó thuận lợi sinh mổ, đã sinh ra Bồng Bồng.
Vĩ Trang quyết định, nhất định phải để đứa bé họ Hướng, đã lấy tên cho cô nhóc là —— Gia Ninh.
Chớp mắt thì đứa con của hai người họ cũng năm tuổi rồi.
Vĩ Trang xoa xoa dáng vẻ khuôn mặt của Bồng Bồng khi ngủ say, trong một lúc có hơi ngẩn ngơ.
"Cô cô." Một tiếng gọi nhẹ nhàng, hơi trong trẻo đã thu hút sự chú ý của cô ấy.
Vĩ Trang nhìn thấy người tới, thì cười một cái vẻ dịu dàng nồng ấm, vẫy tay về hướng cô bé: "U U."
Cô bé có một đôi mắt có hồn, vừa trong lại sáng, tuy có tí nét bụ bẫm của trẻ con, nhưng gương mặt vẫn nho nhỏ, rất đẹp đẽ, giống một Hướng Tiểu Viên phiên bản chibi.
Đây là con gái của Hướng Chi Thạch và Trần Đàm, cũng là cháu gái của Tiểu Viên, nhũ danh U U. Cô bé là trẻ sinh non, từ nhỏ thì thân thể đã không tốt lắm. Vợ chồng Hướng Chi Thạch đã nhọc lòng không ít để chăm sóc cho cô bé, thân thể của đôi vợ chồng cũng khá yếu, tình hình của một nhà ba người là đều đổ bệnh rất nhiều. Tiểu Viên không yên tâm, liền nhận U U đến bên cạnh, để hai vợ chồng anh trai có thể có thời gian ở chung của riêng họ, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
Đứa nhỏ này, đường nét mặt mày trông đã đủ giống Tiểu Viên, chỉ cần nhìn cô bé là Vĩ Trang cảm thấy một khoảng tiếc nuối nhỏ trong lòng mình cũng đã được bù đắp.
Cô bé nhỏ đã đi qua tới, ngồi xuống ở bên cạnh Vĩ Trang.
"Còn chưa tới phiên cô ba sao ạ?" Cô bé hỏi.
"Chưa đâu, ta còn tưởng rằng con ngủ rồi đấy."
Cô bé nhỏ hết sức ngoan ngoãn, một chút độ cong ở bên môi giương lên thoang thoáng: "Con cũng muốn xem cô ba lãnh thưởng."
"Con cảm thấy cô ba của con sẽ lấy giải sao?" Vĩ Trang hỏi cô bé.
"Nhất định sẽ được nha!!!" Còn chưa đợi U U trả lời, Bồng Bồng vốn dĩ đang ngủ đã nhảy dựng lên: "Con cảm thấy 'nữ diễn viên chính xuất sắc' nhất định là thuộc về má mi!"
U U cũng nhẹ nhàng gật gật đầu.
Vĩ Trang đã ôm lấy hai bé gái, một bên trái, một ở phải của mình, hơi hơi mỉm cười: "Ta cũng cảm thấy vậy."
Trên màn hình lớn, đạo diễn Hạ Khoa Văn với kiểu tóc húi cua tỉa tót mới cáu trên đầu, cười tủm tỉm rồi bóc mở phong bì danh sách đoạt giải, thoáng nhìn lướt qua, lại cười tủm tỉm mà nói: "Vị nữ diễn viên này, nếu như lại không lấy được 'nữ diễn viên chính xuất sắc' thì khán giả cũng phải cất tiếng đòi công bằng, bất bình thay cô ấy rồi."
Ông ấy vừa nói lời này, thì khán giả dưới sân khấu đã bắt đầu hoan hô trước rồi.
Vĩ Trang mỉm cười: "Cũng nên là lúc rồi!"
Khi hai đứa trẻ nghe được "nữ chính tốt nhất —— Hướng Tiểu Viên" thì đã reo hò lên tới.
Bồng Bồng nhảy tới nhảy lui trực tiếp ở trên sofa: "Má mi giỏi quá!"
Vĩ Trang thoáng kéo lấy cô nhóc: "Nghe cảm nghĩ đoạt giải của má mi con nào."
"Cảm ơn ban tổ chức liên hoan phim, cảm ơn thầy cô ban giám khảo, cảm ơn đạo diễn, cảm ơn toàn thể nhân viên công tác trước và sau màn của đoàn phim, càng phải cảm ơn các fan đã ủng hộ tôi xuyên suốt. Có các bạn ở đây, tôi thật hạnh phúc."
"Đoạn khoảng cách từ nữ phụ tốt nhất đến nữ chính tốt nhất này, tôi đã đi hết thời gian chín năm."
Cô gái trên sân khấu thoáng cười xinh đẹp, chiếc đầm lễ phục màu đỏ làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, trong mắt ẩn giấu ánh đèn, phảng phất như chứa đựng một hồ nước mùa xuân, năm tháng lắng đọng không có làm tăng thêm cảm giác tuổi tác ở cô, ngược lại càng làm cho khí chất của cô ôn hòa, ngoại hình càng thêm tươi đẹp động lòng người.
Cô hơi hơi thoáng nhăn lại nốt ruồi màu trà trên chóp mũi, động tác này khiến cô lộ rõ cảm giác thanh tú xinh đẹp của thiếu nữ vô cùng: "Chín năm còn khá dài, có điều, thu hoạch của suốt chặng đường này cũng rất phong phú. Tôi muốn cảm ơn người yêu của tôi, những đứa trẻ của tôi! Cảm ơn tất cả, tôi yêu mọi người!"
Cô thoáng hôn chiếc cúp, lại khẽ cười mang âm thanh vui vẻ, đã nhìn về phía ống kính với nụ cười xinh đẹp hớp hồn mà có tình ý.
Ánh mắt Vĩ Trang lấp lóe, đuôi mắt cùng khóe môi cũng nổi lên nụ cười với độ cong giống y với Tiểu Viên.
Đồng nghiệp và người trong giới dưới sân khấu, người xem nơi trước đủ loại màn hình lớn, nhỏ gần như đã đồng thời sửng sốt hết một hai giây, tiêu hóa lượng tin tức trong lời của cô.
Liền sau đó, trong hiện trường tiếng vỗ tay như sấm, hú hét liên tục.
Bồng Bồng ở trên sofa nhảy tới nhảy lui, bỗng nhiên chợt khựng lại: "Má lớn ơi, vì sao má mi nói 'những đứa trẻ' ạ, hai người không phải chỉ có một đứa là con sao?"
Công bố tiếp một cái giải thưởng nữa, nhưng mọi người cũng đều không cảm thấy hứng thú nữa rồi. Vĩ Trang liền tắt TV đi, nghe vậy thì hơi thoáng ngắm nhìn cô nhóc: "Nhà của chúng ta có hai đứa nhỏ, con và U U."
"Nhưng mà chị họ là con của bác hai mà......" Bồng Bồng nói lẩm bẩm.
Ánh mắt Vĩ Trang nhàn nhạt: "Chúng ta từng nói qua rồi, chúng ta là người một nhà, hai đứa đều là con của ta và Tiểu Viên."
"......" Bồng Bồng hơi chu môi, khóe mắt đã lia nhanh tới chỗ U U, người kia cười cười với cô nhóc.
Bồng Bồng ngoảnh ánh mắt đi, trong lòng hừ một tiếng. Lớn lên trông giống má mi của cô nhóc như vậy, còn tới cướp đoạt má mi. Với cả nụ cười kia, chả hiểu thế nào mà còn có hơi giống má lớn nữa.
"Con cảm thấy má mi có thể lấy được, còn bởi vì con là ngôi sao tốt lành!"Bồng Bồng nói với vẻ đắc ý dào dạt: "Lúc chị họ ra đời thì má mi còn chưa lấy."
Vĩ Trang nhìn cô nhóc, cười một cái, giở điện thoại di động ra, tìm ảnh chụp cho cô nhóc xem: "Tấm này là hồi má mi con được đề cử lần thứ tư, khi đó đã có con ở trong bụng. Má mi con không lấy được."
Khuôn mặt nhỏ của Bồng Bồng lập tức xìu xuống: "...... hở?"
"Lúc con một tuổi hơn, má mi con mới quay lại đóng phim sau khi nghỉ sinh, bộ phim ấy là được đề cử 'nữ diễn viên chính xuất sắc' lần thứ năm, năm đó cũng không lấy được."
Bồng Bồng ngây ngẩn hết ra, nhất thời thì chiếc đầu óc nhỏ không xoay ra được lời để đáp.
"À, hóa ra là thế này ạ." U U ở bên cạnh nhẹ nhàng khẽ ho một tiếng, thoáng kiềm ý cười.
Cảnh tượng thật ngượng ngùng hết một phen, Bồng Bồng xấu hổ buồn bực mà mặt đều đỏ cả.
Khi Vĩ Trang nhìn vào gương mặt hết sức giống với cô ấy kia để lộ ra kiểu nét mặt này, thì bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, thoáng nhìn đồng hồ, rồi bảo hai đứa trẻ đi ngủ.
"Con muốn đợi má mi về nhà!"
"Muốn chúc mừng với cô ba ạ."
"Má mi tụi con về nhà thì cũng đã rất khuya, nghe lời nào, ngày mai chúng ta lại chúc mừng." Giọng điệu của Vĩ Trang không cho phép kháng nghị, hai đứa bé chỉ có thể về đến phòng của mình ngủ.
Phòng của hai đứa ở sát cạnh bên, đã làm thông ở giữa, dùng một tấm cửa kính lớn để ngăn cách, trong mờ không nhìn thấu.
Sắp xếp thế này chủ yếu là vì e là hai đứa nhỏ ngủ một mình thì sợ, bèn đã thiết kế như vậy để lại sự riêng tư cho mỗi đứa, cũng là ở bên lẫn nhau.
Chỉ là quan hệ của hai đứa trẻ này khi ở riêng cũng chả có hòa hợp đến thế, như người lớn tưởng tượng. Con nít luôn mong muốn người lớn cưng chiều độc nhất vô nhị, rõ ràng là con một, mà lại thêm một người tới phân chia tình yêu mà cô nhóc có được. Cô nhóc rất không thích, đứa bé năm tuổi thật ra cái gì cũng hiểu được.
Cảm giác của Bồng Bồng đối với U U rất phức tạp, chị ấy lớn lên trông rất giống má mi, tất nhiên cô nhóc liền rất có cảm giác thân thiết với chị ấy. Nhưng cô nhóc cũng ghen ghét chị ấy giống má mi, cũng thật buồn bực với việc má lớn hết sức yêu chiều với U U, coi chị ấy như con ruột mình.
Đứa nhỏ không hiểu việc cảm xúc phức tạp cùng giao cắt nhau, quy kết hết thảy thành "chán ghét chị ta".
Cô nhóc nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại mà ngủ không được, câu "những đứa trẻ" này của má mi đêm nay đích thực là đổ thêm dầu vào lửa. Cô nhóc càng nghĩ càng khó chịu, thế là bò dậy, đi đến cửa kính.
Cô nhóc nhìn chằm chằm vào sọc dọc được dập nổi hoa văn đẹp đẽ trên kính một trận, gõ gõ, lại gõ gõ nữa, nghe được một tiếng 'hửm' ở bên trong, rồi cửa kính trượt mở.
U U ngồi ở trên giường, một vẻ mặt bình tĩnh không bất ngờ: "Sao vậy?"
Bồng Bồng đã đi đến, đứng ở đầu giường cô bé. Cô nhóc bĩu môi, đôi mắt to, sáng trong, nhìn chằm chằm vào cô bé gắt gao, không nói lời nào.
U U rất có kiên nhẫn, cô nhóc không nói chuyện thì cô bé cũng không hỏi nữa.
Vẫn là Bồng Bồng nhịn không được trước: "Ê."
"Tên chị không phải 'ê', em phải kêu chị là chị họ."
"Ê, chị họ."
"Ừ."
"......"
"."
Nếu Tiểu Viên và Vĩ Trang nhìn thấy một màn này, thì tâm tình nhất định sẽ rất phức tạp.
"Vĩ Trang" bản chibi với biểu cảm sinh động đáng yêu, cực kỳ giống Tiểu Viên hồi trẻ.
"Hướng Tiểu Viên" bản chibi lại có sự yên lặng cùng bình tĩnh vượt quá tuổi tác, cực kỳ giống Vĩ Trang ngày thường.
Hai đứa trẻ này, một lớn một nhỏ đối đầu, vẫn là Bồng Bồng bị bại trận trước: "Chị có chỗ nào không thoải mái không?"
Ở trong trí nhớ của cô nhóc, người chị họ này hình như thường xuyên mắc bệnh, phải uống thuốc. Má mi cũng thường nói với cô nhóc rằng nói chuyện với chị họ phải nhẹ giọng, phải dịu dàng, có việc thì nói chầm chậm, từ từ trao đổi, đừng sốt ruột.
U U thoáng chớp mắt, nói: "Không có."
"Được, vậy em muốn nói cho chị biết, em ghét chị!!!" Bồng Bồng thở phì phì, nói.
U U lại chớp chớp mắt, giọng điệu không mảy may gợn sóng: "Ồ, hóa ra vậy à."
Hừ!
Tức chết rồi! Chị ta thật đáng ghét!
Bồng Bồng quay đầu liền đi, tức đùng đùng mà về giường ngủ.
U U lẳng lặng nhìn cô nhóc hết một chốc lát, cũng không ấn xuống nút cửa, cửa kính ở giữa vẫn mở để đấy.
Không biết qua hết bao lâu, khi Bồng Bồng ngủ đến mơ mơ màng màng, thì nghe được có người nhỏ giọng đẩy cửa tiến vào, sau tiếng bước chân nhẹ nhàng là mùi hương ngọt ngào, dịu dàng ấm áp: "Bồng Bồng, ngủ rồi à?"
"Má mi trở về rồi nha, Bồng Bồng ngủ cho ngon, má mi yêu con."
Tiếp đó thì cô nhóc nhận được chiếc hôn thơm thơm, dịu dàng nồng ấm.
Bồng Bồng âm thầm vểnh môi lên, đây là trình tự chúc ngủ ngon mỗi ngày của má mi, chỉ cần má mi không đi xa đóng phim, thì bất kể trở về muộn cỡ nào đều sẽ lại đây thăm cô nhóc.
...... nhưng mà, cô nhóc cũng đã nghe được sau khi má mi hôn mình rồi thì liền đi đến chỗ chị họ kia, lời cũng nói đến không khác biệt lắm: "U U, cô ba trở về rồi nha, cô ba yêu con, ngủ cho ngon nha." Cũng sẽ cho chị họ nụ hôn chúc ngủ ngon.
Đêm nay, cô nhóc chờ được lâu hơn một chút, rồi má lớn cũng tới.
Nghe thấy má mi nói: "Mấy đứa nhỏ thật đáng yêu á!"
Má lớn: "Ừ."
Má mi: "Ra ngoài lâu rồi, trở về thì rất áy náy khi chẳng ở bên cạnh tụi nhỏ."
Má lớn: "Không sao đâu, có tôi ở đây mà."
Má mi: "...... em cũng không biết đêm nay bị làm sao, bất chợt liền nghĩ đến chúng ta cũng không ở bên cạnh mấy đứa trẻ được cả đời, may mà tụi nhỏ có thể bầu bạn lẫn nhau."
Má lớn yên lặng hết một hồi mới nói: "Đừng nghĩ quá nhiều nữa, đêm nay không phải rất vui vẻ sao?"
Lúc này má mi mới cười rộ lên: "Cũng đúng."
"Cái này ở trong mắt chị là giải thưởng lớn sao?"
Má lớn khẽ cười một tiếng: "Sao em lại thù dai như vậy hả?"
"Hừ!"
"Qua đây, tôi nhận lỗi với em được không?"
"Đi đâu xin lỗi?"
"Đương nhiên không thể ở chỗ này......"
Giọng nói của hai người đã hạ thấp xuống, Bồng Bồng lén lút mở mắt ra, nhìn thấy má lớn đã dắt tay má mi, thân thân mật mật mà đi ra ngoài.
Cô nhóc cũng chưa từng nghe được những bạn nhỏ khác trong trường mẫu giáo nói ba mẹ của họ cũng sến súa như vậy.
Bỗng nhiên, cô nhóc ngồi dậy, hỏi lớn tiếng: "U U."
"Kêu chị họ."
"...... chị họ U U, ba mẹ chị cũng sến súa như vậy sao?"
"...... hình như vậy."
"Chị họ, vì sao em thì có hai má, mà người khác, với cả chị, đều là ba và mẹ?"
"...... em chưa hỏi cô cô với cô ba sao?"
"Hai má nói đây là chuyện rất bình thường, chờ em lớn lên thêm một chút thì nói với em."
"Ồ."
"Chị họ, các má nói cho chị rồi sao?"
"Còn chưa có."
Lần này thì tâm trạng của Bồng Bồng thoải mái rồi, cô nhóc hơi nâng cằm, rồi cười đến mấy tiếng, nghĩ chút thì hỏi: "Thế bác hai và bác gái đã nói cho chị sao?"
"Họ chưa nói đến việc này với chị."
"Hừ, thế bọn họ đã nói với chị cái gì chứ?"
U U chậm rãi nói: "Bố nói, 'Bồng Bồng là em gái của con, con phải yêu thương em, giống y như bố yêu thương cô ba vậy'."
......
Bồng Bồng thoáng nằm xuống, kéo chăn qua, không nói chuyện nữa.