Chương 199: Điều quý giá

Hôm đóng máy đó của 《 Gặp được 》 vừa khéo đuổi kịp luồng không khí lạnh ùa về, nhiệt độ không khí lập tức đã hạ đến bốn - năm độ, cũng không có ánh nắng. Rét lạnh âm u làm đến mức khiến người ta thật ê nhức trong xương cốt, người của đoàn phim đã cùng tụ lại ăn bữa lẩu, nhận được bao lì xì, chụp ảnh, rồi từng người tạm biệt.

Tiểu Viên giở di động ra xem thử thời tiết thành phố Thân, nhiệt độ xấp xỉ với thành phố Giang, còn bắt đầu có mưa tuyết rơi. Cô hơi rụt cổ về, vừa định gửi WeChat cho Vĩ Trang, nhưng nghĩ lại thì, vẫn không nói với người kia, cho người kia một niềm vui bất ngờ được rồi.

Cô vừa mới bỏ điện thoại di động về trong túi, thì nghe được Hà Thần Ảnh gọi cô: "Tiểu Viên."

"Chị Thần Ảnh." Tiểu Viên đã nhìn thấy cô ấy, bèn kêu một tiếng.

Hà Thần Ảnh đưa một ly trà sữa cho cô: "Thêm vào khoai môn đây."

Tiểu Viên ô một tiếng, cười rộ lên: "Cảm ơn chị Thần Ảnh." Một tay đã nhận lấy, một bàn tay khác vừa định lấy ống hút, thì Hà Thần Ảnh đã xé mở, cắm lên thay cô: "Cầm lấy uống ở trên xe."

"Vâng, chị về đến nhà thì chắc Nhiên Nhiên vui vẻ rồi đi?"

"Ừ, Giáng Sinh không đón cùng nhóc, tức giận lắm rồi. Lần này trở về phải đến nhận lỗi mới được," Hà Thần Ảnh nói, vẻ bất đắc dĩ: "Còn phải dỗ nhóc đi kiểm tra sức khoẻ."

Tiểu Viên nhớ tới tình huống của Hoắc Đắc, tuổi nhỏ như vậy mà đυ.ng qua phẫu thuật tim hai lần. Tuy rằng đều đã vượt qua thuận lợi, nhưng thân thể thì vẫn là không khỏe mạnh bằng các bạn nhỏ cùng tuổi, Hà Thần Ảnh cũng không dám lơ là.

Tiểu Viên nghe vậy thì đã vội trấn an cô ấy vài câu, Hà Thần Ảnh nghe rồi cười gật đầu. Trong một lúc, trông ánh mắt của cô ấy có vẻ hơi sâu sắc, đợi khi Tiểu Viên nhìn qua tới lại thì cô ấy lại cười toe toét.

Thái Quyển ở kế bên ho rõ một tiếng, ngầm ra hiệu với Tiểu Viên rằng xe đã chờ lâu rồi.

Ánh mắt Hà Thần Ảnh dừng ở trên mặt Tiểu Viên, tựa như muốn nói gì đó rồi lại nuốt về, chỉ cười mà nói: "Vậy tạm biệt, năm mới vui vẻ!"

Còn có hai ngày là sắp qua Tết Nguyên Đán rồi, Tiểu Viên cũng cong mắt: "Năm mới vui vẻ!"

Hà Thần Ảnh đứng tại chỗ, ánh mắt bám theo bóng dáng của Tiểu Viên trong thời gian thật dài, mãi đến nhìn không thấy. Trần Vân Tú qua đây, đứng chung một chỗ với cô ấy.

Tâm tình Trần Vân Tú thật phức tạp, ông ta nhìn cô ấy một cái, khụ rõ một tiếng: "Được rồi, người cũng đi rồi."

Hà Thần Ảnh thu tầm mắt về, thoáng liếc nhìn ông ta: "Anh đúng là đào hố chết tôi rồi, tôi thật không nên nhận lời anh tới diễn phim này!"

Trần Vân Tú vừa bị cô ấy nói như vậy, thì lại đã cười: "Rõ ràng là chính em muốn diễn, nhìn thấy là Tiểu Viên mới đồng ý vào đến, em đừng quật ngược lại chứ!"

Hà Thần Ảnh bực bội, quay đầu liền đi.

Trần Vân Tú đuổi kịp cô ấy, vừa đi vừa cười: "Ai bảo em chướng mắt anh đây, anh cứ ở bên cạnh em, hễ kêu là đến."

Hà Thần Ảnh thoáng trợn trắng mặt với ông ta: "Vậy anh xóa những đối tượng mập mờ trong điện thoại rồi?"

"Anh lấy đâu ra đối tượng mập mờ nào chứ? Khụ khụ!" Trần Vân Tú nói đùa: "Xem di động là quyền lợi của bạn gái, em không phải thì đừng làm ẩu làm càn đấy."

Hà Thần Ảnh nhăn mặt, lười để ý tới ông ta.

"Chà, em chỉ là đã nhập vai một tí, cái này rất bình thường mà." Trần Vân Tú vỗ vỗ vai cô ấy: "Trước kia cũng từng có nhỉ?"

Hà Thần Ảnh chợt khựng dưới chân, vẫn chẳng nói chuyện.

Trần Vân Tú khuyên cô ấy với giọng ấm áp: "Qua một thời gian em thoát vai thì không sao rồi, em nhìn Tiểu Viên xem, cô ấy cũng chẳng có chịu phải ảnh hưởng gì."

Khuôn mặt Hà Thần Ảnh thoáng cứng lại, hơi nhíu mày, thở ra một hơi dài.

Tiểu Viên ở trên xe giở lịch sử trò chuyện với Vĩ Trang, phát hiện bắt đầu từ tối hôm qua nói ngủ ngon rồi, cả ngày hôm nay người ấy đều không có trả lời WeChat của cô.

Cô thoáng nghiêng đầu, nhắn qua đấy một cái: "Đang bận gì á?"

Qua nửa tiếng sau, Vĩ Trang vẫn chưa có đáp.

Lại qua nửa tiếng đồng hồ, Tiểu Viên hết nhịn nổi, đã gọi điện thoại cho trợ lý Cao.

"Alex, hôm nay chắc là tôi sẽ tới thành phố Thân rồi, ừm ừm, cô đừng nói cho người đó trước, tôi định cho người đó niềm vui bất ngờ đấy."

Nghe được lời trợ lý Cao nói, Tiểu Viên thoáng giật nảy mình: "Hả? Cái gì, người đó ngã bệnh rồi?"

-

Vĩ Trang dựa vào trong sofa, rồi uống vào viên thuốc đặt ở trên bàn. Cô ấy thoáng đè cái trán mơ màng của mình, khẽ nhắm mắt, hàng mi thật dài như cánh bướm lặng yên, đậu ở dưới mắt cô ấy.

Số hiển thị trên nhiệt kế hồng ngoại đo nhiệt độ cơ thể là 38.5.

Đã rất nhiều năm cô ấy chưa từng cảm cúm rồi, đợt lạnh kỳ này cộng thêm mưa tuyết thế mà đã đánh gục cô ấy. Cô ấy thở ra một hơi trong im ắng, rồi đứng dậy đến phòng ngủ ngủ chút.

Không biết ngủ hết bao lâu, Vĩ Trang mới chậm rãi tỉnh dậy, khi mở mắt ra thì cả phòng đều là đen kịt, bên ngoài mặt kính trong suốt là bóng đêm tối tăm, cùng với vũ động hạt mưa.

Tư duy hỗn độn trầm trọng, tức ngực, hết sức khó chịu.

Vĩ Trang chống người dậy rồi chỉnh sáng ánh đèn, rồi lại đóng kín màn che, lại dựa về tới trên giường, bàn tay đã thoáng vắt vào trán của mình.

Đột nhiên, một hình bóng đứng dậy từ sofa trong phòng, đã đi qua tới, rồi lảnh lót gọi cô ấy một tiếng: "Frances, chị tỉnh rồi?"

Vĩ Trang chợt khựng lại, ánh mắt dừng lại ở trên người trước mắt.

Mái tóc đen mềm xõa tung rũ trên vai, quay lưng với ánh đèn, cúi xuống tới phía trước mặt mình, một đôi mắt linh động giống như những ngôi sao trong cơn mưa bụi, ánh mắt quan tâm lo lắng tỏa sáng lấp lánh.

Bàn tay mềm mại của cô sờ sờ cái trán của cô ấy, lại dò dò trán, nói thầm thì: "Còn hâm hấp......"

Máy sưởi trong phòng mở ở mức độ rất đầy đủ, Vĩ Trang cảm thấy bản thân đã đổ mồ hôi rồi, trán bưng bưng, nhưng trong lòng lại trở nên nhẹ đi: "Tiểu Viên."

"Ừm, em ở đây mà," Tiểu Viên cầm lấy nhiệt kế hồng ngoại, lại thoáng đo nhiệt độ cho người kia: "......37.7, a, còn nóng hầm hập đây, em rót ly nước cho chị."

Vĩ Trang còn chưa kịp nói cái gì, thì cô đã cầm lấy cái ly ở tủ đầu giường của cô ấy chạy bước nhỏ ra đến ngoài rồi, rồi trở về thật mau, đưa cái ly đến bên môi cô ấy: "55 độ, vừa vặn, uống đi."

Vĩ Trang liền tiếp lấy tay cô, hé môi lên uống vào mấy ngụm nước ấm, thử thả chút, mở miệng hỏi: "Hôm nay em trở về sao chẳng nói với tôi?"

"Em cũng vừa đến được tầm nửa tiếng, muốn cho chị một niềm vui bất ngờ đấy, ai biết chị cảm cúm luôn rồi mà cũng không nói em hay!" Tiểu Viên đau lòng mà hỏi người kia: "Lần cuối chị uống thuốc là khi nào, có ăn gì hay chưa? Đói bụng chứ?"

Vĩ Trang cũng không biết thế nào, ánh mắt hoàn toàn không dời khỏi người cô, muốn ôm cô một chút, muốn hôn hôn cô, lại lo sợ lây virus bệnh qua cho cô.

"Ôi," Tiểu Viên bỗng nhiên khuynh lại gần sờ sờ tóc cô ấy, tiếng êm ái: "Trang Trang bé bỏng, bé làm sao rồi? Rất khó chịu sao?"

Ánh mắt Vĩ Trang thoáng lay động nhẹ nhàng, ngón tay đỡ ở mép giường cũng giật giật. Tiểu Viên đã ôm lấy cô ấy trước một bước, hôn hôn gương mặt của cô ấy.

"......" Khóe môi Vĩ Trang thoáng nhếch lên, bàn tay mảnh mai thoáng xoa vỗ về xuôi theo lưng cô: "Đừng kề gần tôi quá, tránh kẻo tôi lây bệnh cho em đấy."

"Không sao, cơ thể em vẫn tốt đây, sẽ không lây bệnh cho em đâu." Tiểu Viên lại hôn hôn người kia: "Cũng hơn 9 giờ rồi, em đi làm chút đồ ăn cho chị, ăn xong chị lại uống thuốc, được chứ?"

Vĩ Trang chậm rãi thoáng chớp mắt: "...... ừ."

"Thật ngoan." Tiểu Viên thoáng mổ nhẹ nhàng vào môi người kia.

Cũng không biết có phải bởi vì cái hôn của cô, hay là bởi vì lời của cô, mà nét mặt Vĩ Trang ngây ra trong phút chốc.

Tiểu Viên đã gọi điện thoại bảo quản gia đưa tới một nồi cháo, thịt ức gà tươi sống, cùng cải chíp, bản thân chuẩn bị tự tay nấu.

Trước kia, khi đóng phim ở thành phố Dương, ăn được cháo kiểu Quảng (*) bên đấy, dự định hôm nay quay về ban đầu không chính thống một chút. Cô dùng nồi tráng men hâm nóng cháo, đợi khi đun cháo đến đặc quánh nhuyễn nhừ, thả thịt gà vào đảo cho chín, bỏ tí xíu muối, lại bỏ chút ít hành băm thì liền hoàn thành xong.

(*) Nguyên gốc là: 生滚粥, tạm dịch là cháo tươi. Là một món ăn thuộc ẩm thực Quảng Đông, sử dụng cháo trắng đã được chế biến sẵn và đun với thịt đã ướp sẵn cho đến khi thịt chín. Thường được dùng kèm với cải chíp/cải ngọt hoặc xà lách/rau diếp xắt nhỏ (tổng hợp)

Cô múc sẵn một chén, để nguội một chút, đồng thời khi đó, cùng lúc cô làm nóng chảo, rồi xào cải chíp thật mau.

Lúc cô bận rộn, thì Vĩ Trang đã đi ra từ phòng ngủ, đã nghe được tiếng động rồi đi tới phòng bếp, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Tiểu Viên, nét mặt của cô ấy có chút mụ mị.

"Ôi, sao chị lại dậy rồi, em còn chuẩn bị bưng đến phòng ngủ cho chị ăn đây!" Tiểu Viên ngoái đầu lại, nhìn thấy cô ấy thì cười một cái.

"...... tôi không thích ăn đồ ăn ở phòng ngủ," Vĩ Trang nói: "Em không cần tự mình bắt tay vào làm......""

"Chị không cũng cho em làm qua đồ ăn sao. Em không làm được bàn tiệc to, kiểu đơn giản này thì còn có thể được. Chị đừng đứng đấy nữa, đến ngồi vào bên kia đi."

Vĩ Trang nghe vậy thì đã đi gần bục đảo bếp ngồi xuống, đôi mắt nhìn Tiểu Viên không chớp lấy một cái.

"Được rồi." Tiểu Viên đem một chén cháo, một đĩa cải chíp xào đặt ở trong khay đựng, rồi bưng tới trước mặt người phụ nữ kia: "Mau ăn chút đi."

Vĩ Trang khẽ giương khóe môi: "Em ăn rồi chưa?"

"Em ăn qua rồi. Chị mau ăn đi." Tiểu Viên ở ngay đối diện bục đảo, đỡ lấy má, cười khanh khách mà nhìn cô ấy.

Vĩ Trang đã ngửi thấy hương vị, lúc này mới thật sự cảm thấy có hơi đói bụng rồi. Cháo rất thơm, thịt gà rất mềm, cải chíp được xào đến mức độ cũng vừa vặn. Cô ấy đã chậm rãi ăn xong, còn tăng thêm một chén cháo nữa.

Sau khi bụng no rồi, lại ra mồ hôi được một ít, thân thể đã lấy lại sức lực, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều.

Chờ khi cô ấy ăn được tàm tạm rồi, Tiểu Viên đi lấy thuốc mà bác sĩ gia đình kê cho Vĩ Trang lại đây, rót sẵn nước rồi, nhìn Vĩ Trang ăn vào hết.

Thấy sếp tổng lớn phối hợp cùng nghe lời như vậy, Tiểu Viên ngậm cười, đem chén đũa để vào bồn rửa, sau đó không nhịn được liền đi qua ôm người kia.

Vĩ Trang nghiêng người một chút, có chút bứt rứt: "Tôi ra mồ hôi rồi, tôi đi tắm một chút."

"Ôi, chị còn chưa khỏe đâu, ôi......" Tiểu Viên muốn ngăn cản: "Mới uống thuốc xong không thể tắm rửa......"

"Không sao." Vĩ Trang rất kiên trì rồi xoay người qua, đã đi vào phòng của mình.

Sau khi tắm gội, cô ấy đã thay bộ đồ ngủ màu trắng, Tiểu Viên lại đo nhiệt độ cơ thể của cô ấy một chút, nói bất lực: "Chị xem, 37.5, chị còn chưa hạ sốt đâu, mau nhanh về nằm lên giường đi."

Vẻ mặt của cô thoáng trở nên nghiêm túc.

Vĩ Trang đã liếc cô một cái, rồi nằm trở về.

Tiểu Viên thoáng vểnh môi, cúi đầu xoa xoa mặt người kia: "Em tắm rửa xong liền tới cạnh chị."

Vĩ Trang nhìn theo cô cho tới sau khi đi ra ngoài, rồi mới khép mắt lại. Chờ rồi chờ, tác dụng của thuốc phát huy hiệu quả rất mau, ý thức của cô ấy đã trở nên mơ hồ một lần nữa, đợi khi Tiểu Viên tắm rửa xong rồi đến trước mặt cô ấy, thì cô ấy đã ngủ thϊếp đi rồi.

Tiểu Viên rũ mắt ngắm nhìn vẻ mặt khi ngủ của người phụ nữ kia, hàng mi dài đen nhánh của người kia, màu da hình như càng trắng hơn chút so với khi trước, gương mặt cũng hiện lên một chút ửng đỏ, hô hấp ổn định, dáng vẻ trông thật ngoan thật đáng yêu.

Cô thoáng kéo chăn cho Vĩ Trang, phát hiện bên dưới đồ ngủ trắng toát kia Vĩ Trang cũng chẳng mặc gì cả, làn da thích mắt tựa tuyết, nhấp nhô khiêu gợi.

Mặt Tiểu Viên hơi đỏ lên, vội nhét chăn ổn thỏa cho người kia.

Cô đã ngồi xổm xuống ở trên thảm, lẳng lặng ngắm nhìn người kia.

Bên ngoài rơi mưa tuyết, đất trời lạnh lẽo, ấm áp dào dạt trong phòng. Buổi sáng hôm nay cô còn ở thành phố Giang cách hơn 300 km, hiện tại đã ở chung một phòng với người thương yêu nhất của cô rồi.

Trong phòng yên tĩnh cực kỳ, cô ngửi được mùi hương dầu gội của mình, nhạt nhạt, hơi ẩm ướt, còn trộn lẫn với hơi thở dễ ngửi của Vĩ Trang, hết thảy của tất cả đều khiến cô rất có cảm giác an toàn, cảm kích trào dâng trong lòng.

Thậm chí, cô có cảm giác ngẩn ngơ, kiểu như cô cùng Vĩ Trang đã trải nghiệm rất nhiều rất nhiều tận cùng bụi mù khúc khuỷu biến hóa, tàn dư lắng đọng định hình sau cuối.

Kỳ thực, tình cảm thật sự rất dễ vỡ, nếu không có sự xông pha chung sức của hai người, nếu bước đi của hai người không nhất trí thì có thể hiện tại các cô cũng đã mỗi người một nơi rồi. Cứ y như Lâm Lật cùng Thẩm Nhuế.

May mà các cô đều luyến tiếc đối phương, đều đã cố gắng, cho nên mới có thể đổi lấy bình yên tốt đẹp của giờ phút này.

Giờ phút này thật quá sức hạnh phúc, đến nỗi mà cô cũng sắp rơi lệ. Cô cũng trở nên sợ hãi, sợ thời khắc như vậy không đủ nhiều, sợ thời khắc như vậy sẽ tan biến.

Lâm Lật cùng Thẩm Nhuế đã từng vui vẻ như vậy, khi ở chung các cô ấy ngọt ngào là như vậy, nhưng dần dần biến chất, mất cân bằng trong tình yêu lúc nào không hay. Khi bắt đầu xán lạn, lúc mất đi như hình ảnh vụn vỡ từng chút một, thật quá mức tàn khốc và tàn nhẫn.

Sau này cô và Vĩ Trang cũng sẽ như vậy sao?

Tiểu Viên muộn màng nhận ra, phát hiện cái kịch bản 《 Gặp được 》 này tác động rất sâu đối với cô, càng bởi vì cô biết tình yêu của những người bên cạnh dường như đều không có kết cục lâu dài.

Giống mẹ cô, anh trai cô, Lục Tĩnh Niên, Hà Thần Ảnh, Hoắc Bích Quân, Trần Vân Tú vv...

Tựa như chỉ hi vọng một đoạn tình yêu tồn tại vĩnh cửu như đất trời là một chuyện quá xa xỉ.

Vạn vật trong thế gian đều đang thay đổi, đây mới là chân lý duy nhất bất biến.

Cho nên......

Bỗng nhiên cô hít sâu một hơi, khẽ lắc đầu, rồi nở nụ cười.

Xem ra, đúng là chấn động của 《 Gặp được 》 cho cô quá nhiều đi, cho nên cô mới sẽ suy nghĩ miên man.

Từng trải qua khi mẹ cô qua đời, thật ra cô đã rõ được, chuyện đời khó ngờ, đừng lần lựa, đừng tham lam, cố hết sức quý trọng hiện tại là được.

Giờ phút này, các cô yêu nhau, tâm đầu ý hợp, đôi bên thuộc về nhau, thì đã quý giá rồi.

Cô đứng lên, lặng lẽ đến nằm tới bên cạnh Vĩ Trang, hôn hôn đôi mắt của người kia, rồi nằm xuống tới ôm lấy người kia, ngủ chung với người kia.