Chương 19: Công chiếu phim 《 Lựa chọn 》 (Sau ba lần điều chỉnh)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phim quay hết hai tháng, Hướng Tiểu Viên cũng gầy đi một vòng lớn, thù lao tới tay cũng chỉ hơn 10,000 tệ, còn không đủ cho cô chi tiêu trong quãng thời gian này.

Tên phim sau cùng đã định, "chấn động" đến không chịu được ——《 Ối! Người anh em của tôi, bạn gấu của tôi 》.

Thái Quyển khóe miệng giật giật, tên này thật sự ổn sao? Cũng quá "khủng" rồi đi?

"Không còn cách nào khác, theo như trên các nền tảng mạng, tên phải gây chú ý, chí ít phải làm người ta có ý muốn nhấn vào xem." Đạo diễn vẫn cảm thấy rất vừa lòng, hơn nữa còn đắc ý: "Tên này thật tốt nha!"

Tiểu Viên bất đắc dĩ mà nghĩ, được rồi, có tự tin cũng là chuyện tốt!

Toàn bộ đoàn phim đặc biệt ấn tượng tốt với cô, rõ ràng cô là người nhỏ tuổi nhất, thế mà mọi người ai nấy đều đặc biệt tôn kính, mở miệng là kêu cô một tiếng "Chị Tiểu Viên", "Chị Viên".

Lúc mở tiệc đóng máy là ở một trong bốn chỗ ăn uống nổi tiếng nhất trong nước —— gian hàng ăn Ẩm thực Sa Huyện (*) ( bởi vì thật sự là không có tiền). Thành phần chính của đoàn phim tính cả Tiểu Viên cùng Thái Quyển tổng cộng là mười người, kêu hoành thánh, sủi cảo hấp, bánh rán, mì xào, vân vân..., uống bia Châu Giang ( tự mang).

(*) Ẩm thực Sa Huyện: là các món ăn theo phong cách Sa Huyện (Phúc Kiến). Chi tiết có thể tham khảo ở đây: chinese.baoquangninh.com.vn/zhong-guo-guo-min-xiao-chi-sha-xian-xiao-chi-3159956.html

Đạo diễn kiêm biên kịch uống đến say khướt, đôi mắt đỏ bừng, tâm nguyện đã hoàn thành: "Tôi phải cảm tạ chị Tiểu Viên của chúng ta, không có chị thì sẽ không có bộ phim này, tôi lại kính chị một ly."

Sản xuất kiêm diễn viên chính đứng lên: "Lại kính một ly!"

Hướng Tiểu Viên trước đó đã uống mấy ly, tửu lượng của cô không ổn lắm, Thái Quyển liền uống thay cô.

"Chị Tiểu Viên về sau nhất định sẽ nổi tiếng, từ nay về sau, chúng ta chính là fan của chị!"

"Fan cứng!"

"Fan cuồng trung thành!"

"...... Tôi lại kính chị một ly!"

"Anh quay phim à anh cũng tới đi, kính chị Viên của chúng ta!"

"Cạn rồi, cạn rồi!"

Chỗ gian hàng ẩm thực Sa Huyện trong dãy phố nhỏ ở thành phố Dương, trước cửa hàng không lớn, cơ bản mười người ngồi là đầy.

Thành phố Dương đã vào hè, ban đêm cũng thật oi bức. Dưới bầu trời tím xanh, không khí tràn đầy khói lửa, mùi thơm đồ nướng từ cửa hàng sát vách truyền đến, cách đó lại là hiệu trà thảo mộc mát lạnh, tiệm bún, rất nhiều người ăn bữa khuya, sôi nổi náo nhiệt đầy khói lửa.

Hướng Tiểu Viên cảm nhận được một chút không khí vui mừng thỏa mãn, bình dân, cô nhàn nhạt nở nụ cười.

Hai tuần sau khi đóng máy, vị đạo diễn này giới thiệu cho cô một nhân vật khác: "Chị Tiểu Viên, người bạn chí cốt của tôi có cái hạng mục, nhân vật rất thú vị. Đây là danh thϊếp, chị có hứng thú thì thêm WeChat của cậu ấy tán gẫu một chút đi."

Cô nghĩ nghĩ, dù sao cũng chẳng hại gì, thêm WeChat tán gẫu một chút vậy.

Bọn họ hàn huyên vài câu, Hướng Tiểu Viên tiện thể mở máy tính lên.

Phim 《 Lựa chọn 》 đã chính thức định ngày chiếu, tối hôm qua cũng bắt đầu buổi chiếu sớm, douban còn chưa có cho điểm, nhưng mà bình luận linh tinh đều cực kì tốt. Sina Weibo cùng nhiều nhà truyền thông liên hệ đoàn phim tiến hành phỏng vấn. Mấy người Vĩ Gia Bảo, Trần Vân Tú, Trâu Nhất Nhụy, Hà Thần Ảnh đều tham dự trong trang phục lộng lẫy.

"Vâng, đây là bộ phim điện ảnh thứ hai tôi đạo diễn. Nói thật là tôi vô cùng khẩn trương, bất quá có đạo diễn Trần, còn có nhiều diễn viên ưu tú như vậy tham gia, đặc biệt là chị Ảnh, tôi thực sự may mắn. Tâm nguyện hiện tại của tôi chính là hy vọng bộ phim điện ảnh này có thể được nhiều người yêu thích hơn nữa." Vĩ Gia Bảo trong một bộ âu phục màu đen, trên miệng túi áo trước gài một hoa hồng nhỏ, dáng người cao gầy cân đối, ngũ quan khôi ngô tuấn tú, còn muốn bắt mắt hơn cả nam chính bên cạnh, nói chuyện cũng khéo léo đưa đẩy.

Trần Vân Tú khiêm tốn hơn nhiều, đảm nhiệm nhân vật làm nền giải thích.

Trâu Nhất Nhụy mặt đánh phấn môi tô đỏ, trong sáng ngây thơ động lòng người. Cô ấy vốn là diễn viên nữ trẻ tuổi lưu lượng, đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên cô ấy đảm nhiệm vai chính, hiện trường rất nhiều fan cổ vũ, mỗi lần trả lời câu hỏi, fan phía dưới đều phải hò hét thật lâu.

"Cảm ơn, cảm ơn, tôi vẫn là người mới, còn có rất nhiều thiếu sót." Cô ấy cúi mình, xuân phong đắc ý (tương lai tươi sáng rộng mở), tươi cười như hoa, "Sau này tôi cũng sẽ cố gắng nhiều hơn nữa."

Dưới Weibo này liền có không ít fan cập nhật những tấm hình xinh đẹp của cô ấy, sáng tác các loại poster, tiến hành bình luận theo chiều hướng trong khống chế và tuyên truyền.

Hướng Tiểu Viên khẽ mím môi, phỏng vấn này không có bất kì câu hỏi gì về cô. Theo đạo lý mà nói, cô là nữ thứ ba, vai trò của nhân vật người chị này hết sức quan trọng trong việc thúc đẩy cốt truyện, mà từ đầu tới cuối, không có người nhắc tới cô, thật giống như căn bản nhân vật này chẳng hề tồn tại.

Chắc hẳn câu hỏi của phóng viên đã được đoàn đội của dàn chủ chốt trong đoàn phim điều chỉnh qua, các loại giao tiếp tuyên truyền cũng cố ý đem cô biến thành tàng hình.

Đây là chỗ đáng sợ của việc cấm sóng.

Tiểu Viên ngẩn người, di động rung lên làm cô hoàn hồn, nhìn lướt qua, là WeChat đạo diễn gửi tài liệu cho cô, "Đây là kịch bản, mong cô Hướng bớt thời giờ xem thử."

Cô không lập tức mở ra, mà tiếp tục tìm tòi tin tức của phim 《 Lựa chọn 》.

Trên mạng cũng không có đường dẫn tới video phỏng vấn, Hướng Tiểu Viên quay trở lại, lướt đến Weibo chính thức của bộ phim.

Nhìn thấy một trích đoạn phỏng vấn một mình Hà Thần Ảnh, cô dừng một chút rồi vẫn nhấn vào.

"Đây là một nhân vật rất hiếm có, vừa gần gũi vừa khác xa với tôi. Bởi vì trong hiện thực tôi cũng là một người mẹ, thân thể con cái cũng không tốt lắm, cho nên đồng cảm sâu sắc với nhân vật." Giọng của Hà Thần Ảnh êm dịu và nhẹ nhàng, "Tuy nhiên lại có điểm không giống cô ấy (nhân vật), có đôi khi rất đáng giận, ha ha, hy vọng các bạn khán giả sau khi xem phim đừng chán ghét tôi mới được."

Hà Thần Ảnh từng có hai đoạn hôn nhân ngắn ngủi, lần kết hôn thứ hai có đứa con trai, mới mười tuổi, mắc bệnh tim bẩm sinh. Vì muốn chăm sóc con, tác phẩm của Hà Thần Ảnh cũng không nhiều, nhưng mỗi bộ đều là tác phẩm chất lượng cao. Cô ấy là diễn viên nữ trụ cột thế hệ cũ (*) trong nước, cũng là diễn viên nữ thế hệ cũ đạt được giải thưởng "Nữ chính xuất sắc nhất" nhiều nhất.

(*) Nguyên gốc cụm "thế hệ cũ" trên là 中生代 tức Đại Trung Sinh. Diễn viên Đại Trung Sinh là một kiểu nói về những diễn viên sinh từ năm 1975 đến 1985, là xương sống của ngành công nghiệp điện ảnh về truyền hình, dày dặn kinh nghiệm được người trong nghề và khán giả công nhận - theo baidu

Trâu Nhất Nhụy có thể có cơ hội hợp tác cùng cô ấy, cũng đủ để fan khoe khoang nhiều năm.

Phóng viên truyền thông cũng cười, "Sao có thể chứ, vừa rồi còn có không ít người xem khóc luôn rồi! Chúng tôi đều yêu thích chị mà!" Phóng viên vừa dứt lời, tiếng vỗ tay của người xem phía dưới như sấm, còn hoan hô vang dậy. Với thành tích cùng danh tiếng kia của cô ấy, mọi cái vỗ tay đều là chân thật.

Phóng viên hỏi tiếp, "Tôi thay các khán giả hỏi diễn viên Hà một chút ha, trong bộ phim điện ảnh này chị hợp tác với không ít diễn viên trẻ, chị có thể nói một chút ấn tượng của chị với họ được không?"

Mấy người còn lại trong phỏng vấn đều ngồi ở đó, ống kính đưa tới Vĩ Gia Bảo, Trâu Nhất Nhụy, còn có nam chính.

Hà Thần Ảnh cười, cô ấy mặc chiếc váy vàng nhạt cổ chữ v, trên thân váy có thêu hoa lan, khí chất không giống như Trâu Nhất Nhụy tuổi trẻ xinh đẹp. Cô ấy là hình tượng ngự tỷ, nét đẹp càng thêm thành thục thướt tha yêu kiều, mỗi chuyển động mỗi cử chỉ đều duyên dáng.

"Cậu đây là nhử tôi à?" Hà Thần Ảnh liếc nhìn anh ta một cái, nhếch môi, "Tôi cũng biết biệt hiệu của mình."

Phóng viên cười thầm, giả ngu: "Diễn viên Hà có biệt hiệu nào? Có sao?"

Chỗ khán giả lớn tiếng cười, có kêu có, có nói không có.

"Hà tam kim!" Trong khán thính phòng có giọng nam kêu lên.

Bởi vì Hà Thần Ảnh từng đoạt ba loại giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất, một số fan gọi cô ấy như vậy.

Hà Thần Ảnh lướt qua khán thính phòng, đuôi mắt khẽ cong: "Hử? Là cái này à? Không phải kêu tôi là "hổ mặt cười" à?"

Trên dưới sân khấu mọi người đều cười.

Hướng Tiểu Viên vô ý thức khẽ cong môi.

"Mọi người đều rất đáng yêu, lão Trần là bạn cũ của tôi, cũng không có gì để nói. Muốn nói ấn tượng sâu sắc nhất, thật ra là người diễn nhân vật người chị, cô gái trẻ kia tên Hướng Tiểu Viên, rất tài giỏi."

Hướng Tiểu Viên sửng sốt.

Phóng viên cũng hơi giật mình: "...... vị này?" Sau đó xem lại bản thảo.

Vẻ mặt của vài vị trên sân khấu cũng có chút ngạc nhiên ngoài dự đoán, ống kính lướt qua Trần Vân Tú, ông ấy hơi hơi mỉm cười, nhìn về phía Hà Thần Ảnh.

Khán thính phòng phát ra một trận âm thanh xì xào nho nhỏ, trong video cũng không thể thấy cùng nghe rõ ràng.

Video này dừng lại ở đây.

Hướng Tiểu Viên lẳng lặng ngồi trong chốc lát, cong môi, trong đôi mắt đen nhánh toàn là điểm sáng mang ý cười.

WeChat truyền đến tin nhắn của đạo diễn, là tin nhắn thoại 60 giây.

Cô không bấm mở lên, đạo diễn lại gửi tới một cái tin nhắn văn bản.

"Nói vắn tắt nhé, đây là một bộ phim điện ảnh hài kinh dị "mo lei tau"(*), cô không chỉ sắm vai một nhân vật, mà là hai."

(*) mo lei tau (无厘头) được hiểu như một kiểu hài nhảm, kiểu trào lưu đầu thập niên 90 ở Hongkong (kiểu như phim hài Châu Tinh Trì).

Hướng Tiểu Viên nhìn xuống dưới, "—— là cương thi, còn có đạo trưởng."

"......"

Vừa cương thi lại là đạo trưởng, tôi "một người đóng hai vai" (*) à? Còn cần phải chính mình gϊếŧ chính mình?

(*) không liên quan lắm nhưng "Một người đóng vai hai vai" (一人分饰两角) cũng là tên một bài hát của Vương Phi, hình như tác giả chơi chữ, cố ý dùng cả cụm tựa bài hát này (chỉ là suy đoán cá nhân).

Đây là phim điện ảnh gì thế?

Cuối cùng cô vẫn tiếp nhận.

Trong thời gian đóng phim, phim 《 Lựa chọn 》 đã phát hành ngoài rạp. Hướng Tiểu Viên hoàn toàn cách ly chính mình, không lên mạng, không bàn luận, ngăn chặn hết thảy tin tức về bộ phim điện ảnh này.

Chờ đến khi cô đóng máy, mùa thu đã tới.

Hướng Chi Thạch cũng không ở nhà, Thái Quyển chắc đi tìm bạn rồi. Có lẽ bọn họ đang vì cô mà tìm quan hệ, tìm tài nguyên khắp nơi.

Cô đóng liên tiếp hai bộ phim điện ảnh, nghỉ ngơi ở nhà một khoảng thời gian, cứ tự nhiên như vậy mà liền nghe được rất nhiều tin tức.

Hướng Chi Thạch nói với cô bộ phim khi ra rạp rất hay, còn muốn tốt hơn hẳn so với những bộ phim điện ảnh trước đây của Trần Vân Tú. Thời gian chiếu phim cũng gặp may, hướng đến mùa trao giải liên hoan phim lớn năm tới.

Sau đó anh ấy nói: "Em diễn rất tốt. Anh tự hào về em."

Thái Quyển nói may quá may quá, cơ bản cốt truyện cô diễn đều không có bị xóa bớt, có khoảng ba cảnh diễn.

Thái Quyển nói: "Tiểu Viên bé à, anh bấm tay tính rồi, suất diễn là 15 phút, ánh sáng của 15 phút này của em có thể khiến nữ chính bó tay chịu trói."

Bọn họ là người thân của cô, đương nhiên có cái nhìn chủ quan, Tiểu Viên không dám quá tin tưởng. Chuyện xảy ra gần một năm này đã đả kích không ít đến tự tin của cô. Cô khi đó đi quay bộ điện ảnh này, là không sợ trời không sợ đất, là kiêu ngạo, là hưng phấn.

Mà cô hiện tại, có chút mờ mịt, có hơi e dè.

Buổi tối hôm nay, Hướng Chi Thạch và Thái Quyển đều không về. Vốn dĩ cô tính ngủ sớm, nhưng trong lòng giống như bị móng vuốt con vật nhỏ cào, làm thế nào cũng ngủ không được, cô đắp chăn lên, vẫn không có cách nào làm con vật nhỏ không ngoan ngoãn kia chịu nghe lời.

Cuối cùng cô ngồi dậy mặc quần áo, ra cửa, bắt xe.

"Đi quảng trường Đồng Hoa gần nhất."

Cửa sổ xe bị một tầng sương mù ướŧ áŧ bao phủ, mưa tí tách rơi càng lúc càng dày, mưa dần trở nên lớn.

Tiểu Viên rốt cuộc mở di động ra, trên Weibo có một vài bình luận thời gian thực, tổng thể đều là khen ngợi bộ phim hay, rất nhiều người nói xem đến vừa tức vừa hận lại khóc huhu. Cũng có fan Trâu Nhất Nhụy, fan nam chính đang ca ngợi linh tinh, còn có cả ca tụng nhan sắc của Vĩ Gia Bảo.

Hóa ra Vĩ Gia Bảo cũng là cục cưng trên Weibo.

Weibo không nhìn ra được cái gì. Cô mở douban ra, 《 Lựa chọn 》 được cho 8.5 điểm, quét qua các bình luận ngắn, trên cùng là mấy dòng:

"Hà tam kim giỏi vãi! lợi hại! quá ngầu! ( rít gào mất giọng!)

"Có Đồng Hoa bảo kê, hỗ trợ từ đầu đến cuối, phỏng chừng đây là bộ phim điện ảnh có thành tích phòng bán vé cao nhất của Trần Vân Tú!"

"Lần đầu tiên có người trẻ tuổi diễn cùng Hà ảnh hậu mà không bị áp xuống! Đây là thần thánh phương nào?" Đợi đã, dòng này là đang nói cô sao?

Hướng Tiểu Viên nhìn xuống, lướt nhanh qua, cơ bản đều là khen ngợi Hà Thần Ảnh.

Bình luận dài không ít, cô vội vàng đọc qua:

"Toàn bộ xoay quanh nhân vật nữ, về tình thân, về lựa chọn, từng bước quấn quanh kêu gọi làm người ta không thở nổi. Chỉ cần là con gái, là mẹ đều sẽ có cùng cảm xúc...... là bi kịch nặng nề, áp lực, nghẹt thở!"

"Tôi hoài nghi sự thiếu hụt của các nhân vật nam có phải cũng là do biên kịch cố ý sắp xếp như vậy......"

Cô nhấn mở Weibo, tìm kiếm theo từ khóa "Lựa chọn, người chị." Cái này rốt cuộc có nội dung:

"Huhuhu chỉ có một mình tôi đau lòng chị gái nhỏ trong phim 《 Lựa chọn 》 sao?"

"Trời ơi, diễn viên đóng vai người chị trong 《 Lựa chọn 》 là ai vậy? Quá xinh đẹp diễn quá được đi? Là người mới sao?"

"Cảm thấy có hơi quen mặt, không biết đã thấy qua ở đâu nhỉ? Có kỹ thuật diễn xuất này thì vì cái gì lại không có danh tiếng?"

Cô nhảy tới nhảy lui giữa hai cái ứng dụng Weibo và Douban này, không biết từ lúc nào phát hiện con vật nhỏ trong ngực đã an tĩnh một chút, tựa như —— sau một kì thi lớn, trước khi muốn kiểm tra điểm, chính mình đi so đáp án trước, phát hiện có đáp án chính xác, mang đến cảm giác an toàn.

Vị trí ghế mà cô mua nằm ở giữa. Cô vào rạp sớm, ngồi xuống, đội nón lưỡi trai, lộ ra một chút vành tai trắng như tuyết cùng mái tóc đen nhánh.

Chờ người xem chung quanh chậm rãi vào chỗ, khi đã ngồi đầy, ánh đèn dịu đi, rồi mấy cái quảng cáo phát ra, trái tim cô vẫn luôn nhấc lên.

Chờ đến khi giấy phép chứng nhận phát hành có hình con rồng hiện trên màn hình lớn (*), sự khẩn trương của cô đột nhiên đạt tới điểm giới hạn, tay chân hơi hơi phát run, tim muốn vọt ra ngoài.

(*) hình minh họa:Ảo Ảnh Chợt Lóe - Chương 19: Công chiếu phim 《 Lựa chọn 》 (Sau ba lần điều chỉnh)Tiểu Viên đột nhiên phát hiện, đây là bộ phim đầu tiên của mình được sắp xếp lịch chiếu ưu tiên và tần suất cao ngoài rạp, cũng là bộ đầu tiên có tỉ lệ lấp đầy ghế cao như vậy.

Sau biểu tượng con rồng qua đi chính là phần giới thiệu hãng phim Đồng Hoa. Quyển trục mở ra, là một tấm vải trắng còn trống, mực màu đen từ từ hiện lên, dần thành nét vẽ cành cây quanh co khúc khuỷu màu đen. Trong đó, bông hoa đỏ lần lượt nở rộ, tráng lệ thẳng tắp đỏ tươi cả cây, sức sống bừng bừng giữa gió thổi không ngừng.

Quyển trục khép lại, con dấu trục hiện lên với cái tên bằng thể chữ lệ—— Điện ảnh Đồng Hoa —— nhà đầu tư duy nhất.

Nhà sản xuất: Vĩ Trang.

Hướng Tiểu Viên chậm rãi thở ra, khẽ cấu vào lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Chờ đến khi cảnh tượng đầu tiên hiện ra, cô bình tĩnh lại, hoàn toàn tập trung vào.

"Nếu cho tôi một cơ hội làm lại, có lẽ......" Xung quanh toàn một màu trắng, chỉ có âm thanh khẽ vo ve, không hề có chút trọng lượng. Ống kính đi xuống, là gương mặt của Hà Thần Ảnh.

Trong tim Hướng Tiểu Viên khẽ run lên.

Đây là một gương mặt tiều tụy đến cực điểm, tóc khô bết lại, mặt mộc. Cô ấy vẫn trẻ, chỉ là nếp nhăn lan đầy trên trán, khóe mắt, khóe môi.

Đây là một gương mặt gánh chịu sự đày đọa tận cùng.

"Có lẽ, tôi sẽ lựa chọn hai mẹ con tôi cùng chết, không cần hiến tặng, không cần điều trị."

"Cô biết là mình không chỉ có một đứa con gái chứ?" Một người khác đưa lưng về phía màn ảnh, là người nhân viên mặc áo blouse trắng ôn hòa hỏi.

"......" Hà Thần Ảnh im lặng, ánh mắt cùng nét mặt đến tay chân đều dừng lại, mất đi nhận thức, linh hồn dường như đã bị lấy đi.

"Cô còn nhớ rõ cô có hai đứa con gái chứ? Không phải một."

Hà Thần Ảnh vẫn cứ ngồi đó, bộ dáng không chút nhận thức, chỉ là lúc cô ấy nghe được "Không phải một", đuôi mắt cô ấy khẽ co rút lại, rất nhẹ.

Lúc này người xem đã biết đây là nền giọng một vị bác sĩ, mà Hà Thần Ảnh diễn vai người mẹ này gặp đả kích to lớn làm cho tinh thần không được bình thường.

"Có thể nói một chút về con gái của cô với tôi chứ?" Trong bối cảnh chỉ có âm thanh của người nhân viên công tác áo blouse trắng, nghe được cô ấy không muốn trả lời vấn đề này, đã đổi một cách hỏi khác.

"Con gái của tôi, con bé ngoan lắm, là cục cưng của tôi, là thiên thần của tôi......"

Vẻ mặt của Hà Thần Ảnh liền trở nên dịu dàng. Quả là diễn viên giỏi, chỉ dùng lông mày, đôi mắt, liền dựng lên rõ ràng tính chất quan hệ nhân vật,

Câu chuyện trong phim 《 Lựa chọn 》 cũng không phức tạp, thông qua tự thuật trong phim của nhân vật người mẹ mà Hà Thần Ảnh đóng, mở ra toàn bộ câu chuyện.

"Trước khi quen bố con bé, tôi chưa bao giờ biết tình yêu là cái dạng cảm thụ gì, mỗi một ngày ở bên anh ấy đều thật vui vẻ hạnh phúc!" Bản lĩnh đọc thoại của Hà Thần Ảnh rất dày dặn. Không giống như đa số các diễn viên nữ khác, cô ấy có kinh nghiệm là diễn viên sân khấu kịch nói nhiều năm, vừa mở miệng nói lời thoại liền làm câu chuyện sống động. Khi nói đến tình yêu, nói đến niềm vui, nét mặt của cô ấy cũng biến đổi từng chút, ngũ quan cũng ngời sáng, như cây khô gặp mùa xuân trở nên có sức sống.

Một chút sức sống và dịu dàng này đặc biệt có thể đả động trái tim người xem phái nữ.

Rốt cuộc là cái dạng tình yêu gì?

Trong phim cũng không quay cảnh nam nữ yêu đương, bất quá cũng không sao, với kỹ năng đọc thoại này của Hà Thần Ảnh có thể làm mỗi một người xem đều có không gian tưởng tượng.

"Thế nhưng anh ấy ra đi quá sớm, trời cao quá tàn nhẫn."

Đặc tả đến đôi mắt Hà Thần Ảnh, cô ấy hóa trang thành người già, xung quanh khóe mắt đều là nếp nhăn rất sâu, còn có vết lốm đốm lộ ra tuổi già, mà ánh sáng trong mắt cô ấy khi nói đến "tàn nhẫn" lập tức liền tan vỡ.

"May mà tôi còn có con gái, là bảo bối cuối cùng mà anh ấy để lại cho tôi, là vật báu của tôi, là cục cưng tôi thương yêu nhất......"

Ánh sáng vỡ vụn kia tản ra, hóa thành từng giọt nước mắt dâng đầy trong đôi mắt.

Màn ảnh thay đổi, là Hà Thần Ảnh trẻ tuổi ăn mặc đẹp đẽ quý giá, khí chất tao nhã. Có thể nhìn ra được con gái từ nhỏ thân thể không tốt, có rất nhiều hình ảnh và cảnh tượng nuôi dưỡng dạy dỗ chân thành, dần dần, đứa bé lớn lên, biến thành cô bé đáng yêu, biến thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.

Rõ ràng, tình cảm mẹ con tốt vô cùng. Màn ảnh đưa tới không ít khung cảnh tinh xảo đẹp đẽ, từng bước từng bước tỉ mỉ bày ra, đều là ảnh chụp mẹ con ôm nhau mà cười. Đáng tiếc điều tốt đẹp không tồn tại mãi, con gái bị bệnh, cần phải ghép thận, mà cô ấy lại không có cách nào tương thích.

"Tôi đã nghĩ hết mọi cách, cũng chẳng thể tìm được thận thích hợp tương xứng. Sau đó...... Tôi nhớ ra rồi, tôi còn có......"

"Còn có cái gì?"

"Một đoạn quá khứ."

"Quá khứ gì?"

"......" Hà Thần Ảnh tựa như bị lấy đi nhận thức một lần nữa.

Nhân viên công tác áo blouse trắng cũng không nóng nảy, đợi trong chốc lát, lại nhỏ giọng hỏi: "Có thể nói một chút với tôi không?"

Hà Thần Ảnh mím chặt môi, cụp mắt xuống.

Cô ấy không nói, màn ảnh thay cô ấy nói.

Là Hà Thần Ảnh trẻ tuổi hơn một chút, mảnh khảnh xinh đẹp, bộ dáng nét mặt hồn nhiên ngây thơ, bị bạn học xúi giục lôi kéo đi quán bar.

Trong quán bar mờ ảo ầm ĩ, cô ấy mặc một chiếc váy trắng, mái tóc còn cài kẹp tóc ngọc trai trắng, giống như một đóa hoa trắng tinh khiết rơi vào vùng nước đυ.c hỗn độn không thể kiểm soát.

Ánh sáng thô thiển ngang ngược nổi lên, tiếng sàn sạt rít lên, tiếng khóc giãy giụa của cô gái trẻ vang lên, "Tôi uống say rồi, tôi chóng mặt, xin các người đưa tôi về nhà......"

"Cầu xin các người...... Cầu xin các người! Bạn học của tôi đâu? Bạn học của tôi đâu cả rồi?"

Màn ảnh càng thêm run rẩy, hình ảnh càng tối tăm hơn. Giữa mưa rền gió dữ, một bông hoa nhỏ nơi góc tường bị tưới giội đến run rẩy cả thân hình, cong veo rớt xuống nước bùn.

Màn ảnh cũng chưa bày rõ ra cái gì, mà cũng nói rõ lên tất cả.

Trong rạp hoàn toàn yên lặng, tựa như hít thở của mỗi người đều nín lại rồi.

Tiếp theo là tiếng người phụ nữ hơi lớn tuổi nói: "Không thể sinh nó ra, nếu mày muốn sinh thì cút ngay ra khỏi nhà tao, chúng tao không có đứa con gái như vậy!"

Hà Thần Ảnh tiều tụy run rẩy cả người, tuyệt vọng, tủi thân, bất an, cùng sợ hãi, cùng với mờ mịt. Hai mắt sưng đỏ của cô ấy trợn to, giống như không rõ vì sao thế giới của cô ấy đột nhiên đổ sụp, "...... Nhưng, đây là một sinh mệnh mà, con bé......"

Tay cô ấy gắt gao đè ở trên bụng, cô ấy suy sụp khóc to, đột nhiên liều mạng đấm đánh: "Con đánh nó, đâm nó, chính là không rơi rớt ra, con bé vẫn ở trong bụng của con...... Con cũng không cần mà, nhưng con bé nó vẫn đang sống......"

"Đứa bé quá lớn, nạo phá đi con sẽ chế t!"

"Mẹ ơi, cứu con, cứu con với!"

"......"

"Sinh nó ra mày nuôi sao? Chúng tao sẽ không nuôi cái thứ con hoang không rõ lai lịch, nó là thứ nghiệt chủng!"

"Con...... Nuôi không nổi...... Con cũng không muốn....." Cô ấy trượt xuống từ trên ghế, khóc đến không thể ngồi dậy, nghẹn ngào nằm sấp trên mặt đất.

"Vậy sinh ra rồi thì liền đưa đi đi."

"...... vâng, được......" Cô ấy nằm đó, cái bụng bầu hiện rõ đã ngăn ra khoảng cách giữa mặt cô ấy và mặt đất. Cô ấy run rẩy, nằm dưới đất thật lâu không có đứng dậy, cũng không có cách nào đứng dậy.

Tiếng "Ôi" "Hức" "Ài" phát ra từ chỗ người xem.

Hướng Tiểu Viên thở ra một hơi thật nhỏ như có như không, thả lỏng thân thể.

Kịch bản trước đây cô được xem cũng chưa phải bản hoàn chỉnh. Cô vẫn luôn lấy làm lạ, người mẹ vì sao thiên vị đứa em, không quan tâm chút nào đến cô chị như vậy. Hóa ra là có cốt truyện như vậy, vậy nói ra đã hiểu.

Trước đó trong bản thảo kịch bản đầu tiên Trâu Nhất Nhụy là nữ chính, Hà Thần Ảnh là nữ phụ, chắc hẳn là Vĩ Gia Bảo vì Trâu Nhất Nhụy mà nhờ Trình Diệc viết riêng cho cô ta. Sau lại phát hiện kỹ thuật diễn của Trâu Nhất Nhụy gánh không nổi kịch bản này, cho nên sửa lại bản thứ hai, có Hướng Tiểu Viên cứu trận, biến thành nữ thứ ba.

Rồi sau đó, Vĩ Gia Bảo và Trâu Nhất Nhụy tranh cãi chia tay, Vĩ Gia Bảo muốn "quy tắc ngầm" với cô, bị cô từ chối, vì thế xóa giảm cảnh quay của cô.

Cho nên bản này là cuối cùng, đổi thành Hà Thần Ảnh là nữ chính. Bất quá dù cho biến thành như thế nào, nhân vật người chị này nhất định phải giữ nguyên, tiếp theo liền đến phiên cô xuất hiện.

Đúng như dự đoán, xe chậm rãi chạy gần đến một căn biệt thự, cửa lớn mở ra, xe lái đi vào, vòng qua bồn hoa, vòng qua hàng cây trồng xanh um tươi tốt rồi dừng lại. Cửa xe mở ra, một đôi giày da mũi tròn lộ ra, da ở hai đầu mũi giày đã bị mòn đến cũ nát không chịu nổi. Dừng một chút, bước xuống đất, đứng bất động.

Có lời thuyết minh, chắc là quản gia hoặc là người làm, "Cô chủ, tới rồi."

Giày da đi tới trước một bước, dừng lại.

Ống kính hướng lên, hình bóng mảnh mai bọc trong chiếc váy đen rộng thùng thình, mái tóc khô cháy nắng vàng, ống kính hướng lên trên, kéo ra xa toàn cảnh, là bầu trời trong xanh, còn có biệt thự ba tầng cao ngất lộng lẫy.

Là một sự đối lập, nhỏ bé và to lớn, cũ nát và lộng lẫy.

"Cô chủ, tới rồi." Lời thuyết minh lặp lại một lần nữa.

Chiếc váy đen vẫn không nhúc nhích, gió nhẹ nhàng phất quá làn váy cùng đuôi tóc.

Người xem biết được cô gái đang nhìn chăm chú vào căn biệt thự, trong lòng cũng hiểu rõ một đống tin tức lớn —— nói vậy đây là đứa bé bị đem đi cho kia. Là con gái, là chị của con gái cô ấy, là con gái lớn, nhìn thấy rõ cách ăn mặc thật sự không tốt lắm, đã bị đưa đi đâu? Tìm trở về phải chăng là vì......

Còn có...... Lớn lên trông như thế nào nhỉ?

Màn ảnh giống nghe được suy nghĩ người xem, chuyển tới chính diện cô gái váy đen.

Thân thể gầy gò, làn da trắng, mặt...... thật lạnh nhạt, tóc mái quá dài che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, da dẻ là màu trắng không có dinh dưỡng, đôi mắt thật đen, giống đá vỏ chai đen tuyệt đẹp, cực kỳ sâu sắc, lại không chút dao động. Một loại cảm xúc bị ngăn cách bên ngoài ập vào mặt.

Cái này làm nổi bật tâm tư, không mang theo bất kì cảm xúc gì, lại có chút chấn động lòng người.

Tiểu Viên hô hấp cứng lại, đột nhiên lại cực kì khẩn trương, giống như giờ phút này đây toàn thể người xem đều sẽ quay đầu lại, nhận ra cô, dường như cũng muốn cẩn thận quan sát phản ứng của cô.

Đây là lần đầu tiên cô ngồi ở rạp chiếu phim xem chính bộ phim mà mình diễn.

Bộ phim đầu tay 《 Tiểu Văn 》 kia không tính, lúc cô xem chính là cùng thành phần chính của đoàn phim trong buổi ra mắt truyền thông, ngồi ở hàng ghế đầu, không có cách nào biết được phản ứng đầu tiên của người xem.

Mà hiện tại, một mình cô trong rạp, cảm nhận đương nhiên không giống.

Lúc đóng phim, là căn cứ theo tính toán chung và kế hoạch dàn dựng cảnh quay sắp xếp hiện trường, cũng là sắp xếp của đạo diễn và giám chế, tình tiết cũng không liền mạch, cũng không giống phim thành phẩm biên tập ra. Cho nên, cảm nhận của diễn viên và người xem giống nhau, có phản ứng trực tiếp nhất với câu chuyện.

Chẳng qua bởi vì diễn viên có tham dự trong đó, có loại cảm giác kỳ diệu khi xem chính mình diễn.

Hiện tại xem ra, diễn xuất của cô cũng không phải quá hoàn mỹ. Lúc diễn cùng Trâu Nhất Nhụy là cách thức đè bẹp không chút nghi ngờ, đó là bởi vì Trâu Nhất Nhụy quá yếu. Có lẽ có hơi quá một chút nhưng còn có thể kiềm chế hơn, lúc ấy cô đã lâu chưa đến phim trường, có thể có hơi hiềm nghi làm lóa mắt, cảm xúc vốn có thể thu lại một chút.

Lúc diễn cùng Hà Thần Ảnh, cô bị dẫn dắt ra trò, đó là cảm giác giao đấu với cao thủ, cũng là cảm giác được chăm sóc, cho nên......

Cô cúi đầu trầm tư, cảm giác chính mình lại hiểu ra một chút.

"Huhuhu......"

Cách Tiểu Viên một ghế là một cặp đôi, lúc này cô gái đang lau nước mắt, khẽ nức nở.

Trên màn ảnh đang là trích đoạn cảnh diễn ngắn của cô và Hà Thần Ảnh.

"Ơ kìa, khóc cái gì chứ?" Bạn trai của cô gái có hơi buồn cười mà nhỏ giọng hỏi.

"Ôi, em cũng không biết, chính là cảm thấy...... Thật đau lòng!" Cô gái đem đầu dựa về phía bạn trai, hơi mím môi.

"Đồ ngốc."

"Quả nhiên người chị thật làm người xem đau lòng mà!" Cô gái khịt mũi, "Em thấy bình luận trên douban nói như vậy......"

"...... Mẹ cô ấy thật bất công!"

"Cũng đúng...... Nhưng bà ấy cũng thật đáng thương......"

"Thật khó mà!"

Hướng Tiểu Viên có hơi ngẩn ra, lại quan sát bốn phía. Ở nơi tầm mắt có thể nhìn tới, có không ít người xem biểu hiện không khác biệt lắm với vị này.

Tầm mắt cô một lần nữa về tới màn ảnh, ánh sáng trên màn ảnh dừng ở trên mặt cô, bay lượn trong mắt cô, dần dần lan tràn ra từ viền mắt.

"A? Chết rồi à, cứ như vậy rồi chết?"

"A?"

"Đúng vậy, đã chết, anh không xem cốt truyện à?"

"Biết chứ, nhưng mà chết cũng quá đột ngột đi......"

"Có thể có dụng ý nào khác chăng?"

"Vận mệnh có khi cực kì tàn nhẫn thế đó!"

Lúc nhân vật người chị này bởi vì cấy ghép thận dẫn phát bệnh biến chứng qua đời, trong rạp phát ra động tĩnh lớn nhất từ đầu tới giờ.

Suất diễn của cô đột nhiên bị cắt bớt, cô chị cũng liền "bị chết đi".

Lúc sau hoàn toàn chính là cảnh diễn của Trâu Nhất Nhụy và Hà Thần Ảnh. Trâu Nhất Nhụy không thể tiếp thu sự thật chị gái bởi vì mình mà chết, gánh nặng tinh thần quá lớn, thận được cấy ghép cũng xuất hiện hiện tượng bài xích, tình trạng thân thể ngày càng sa sút, trạng thái tâm lý cũng không tốt.

Kỹ thuật diễn của Trâu Nhất Nhụy quả thật y như vậy, cứ việc theo dẫn dắt của Hà Thần Ảnh, vẫn là rất làm người ta không đọng lại ấn tượng nào. Cuối cùng nhân vật người em này nhảy lầu mà chết, nhân vật người mẹ do Hà Thần Ảnh diễn điên rồi.

Hình ảnh về tới nơi này của Hà Thần Ảnh lúc đầu, người phụ nữ này có thể nói cả đời gặp phải rất nhiều bất hạnh, làm người ta đồng tình. Ở nơi ngã rẽ trong cuộc đời, cô ấy làm rất nhiều lựa chọn quan trọng, cuối cùng rơi vào lẻ loi một mình, kết cục điên điên khùng khùng, thật sự là làm người ta thổn thức.

Màn ảnh phô bày hết sức gần, lộ ra không sót chút nào sự già cỗi của cô ấy, tuyệt vọng của cô ấy. Tuy rằng tồn tại, cũng chỉ là một khối thể xác còn sót lại hô hấp, linh hồn sớm đã chết đi.

"Vì cái gì mà tôi không chết đi chứ, tôi hẳn là phải đi tìm chết, tôi muốn đi bầu bạn với con gái......"

Thần kinh trên mặt của cô ấy giống đã chết, chỉ còn lại có cơ đang co giật, "Một mình tôi còn tồn tại thì có ý nghĩa gì chứ?"

"Cô sợ các cô ấy cô đơn sao?"

"Các cô ấy?"

"......"

"Phải, tôi muốn đi cùng chồng và con gái."

"Còn cô con gái lớn đâu?"

"Tôi muốn đi cùng chồng và con gái." Cô ấy đờ đẫn lặp lại lẩm bẩm nói.

"......" Áo blouse trắng im lặng, tiếp theo âm thầm thở dài một hơi, không nói tiếp nữa.

Đến cuối cùng cô ấy cũng không thừa nhận cô ấy còn một đứa con gái khác.

"Tôi muốn đi gặp bọn họ, các cô ấy......"

Máy quay kéo ra xa, hình ảnh mơ hồ, tối đen, kết thúc giữa những lời nhỏ bé vụn vặt của Hà Thần Ảnh.

Hình ảnh không có sáng lên, mà chỉ có tiếng bác sĩ đang cùng đồng nghiệp thảo luận bệnh tình.

"Cô ấy không muốn thừa nhận, cho nên vẫn luôn không có tiến triển."

"Có lẽ trong lòng cô ấy rõ ràng, nhưng không muốn đối mặt, liền dứt khoát phủ nhận sự tồn tại của con gái lớn."

"...... Ôi, cũng thật đáng thương."

"...... Tích góp của cô ấy cũng đủ để ở chỗ này trải qua nửa đời sau, chúng ta cũng chỉ có thể làm hết sức mình......"

Tiếng bước chân đi xa. Ở trong miệng nhóm bác sĩ, có lẽ đây chỉ là một trường hợp bệnh án.

Thời điểm kết thúc, trong rạp lại là một trận thở dài.

Lúc ánh đèn sáng lên, Hướng Tiểu Viên đè thấp nón, một tay chống giữ mặt, ngồi chờ người xem khác rời khỏi rạp.

"Ôi, xem xong tâm tình cũng kém đi."

"Anh đi cùng em tới nên mới xem, bằng không là xem phim khoa học viễn tưởng bên cạnh rồi."

"Hà Thần Ảnh diễn hay quá! Nhưng tôi không muốn xem lại lần thứ hai."

"Ôi, tôi cảm thấy diễn viên đóng vai cô chị đẹp quá đi a, diễn xuất lại tốt, là ai vậy?"

......

Cả trai lẫn gái lướt qua từ bên người Hướng Tiểu Viên.

Ra khỏi rạp chiếu phim, mưa không những không dứt, ngược lại càng lớn hơn.

Tiểu Viên giơ tay đè nón xuống, móc di động ra, đi đến trạm chờ xe buýt, di động đã lấy ra, mưa quá lớn, xe không dễ đón, chạy tới cũng cần thời gian hơn mấy phút.

Cô nhìn đi nhìn lại xung quanh, vừa vặn một chiếc xe bus có tuyến đường đi ngang nhà đến trạm, cô liền nhảy lên.

Mưa ào ạt xối xả, cô dựa trên cửa sổ xe, đèn đường lướt qua tầm mắt, giữa mưa bụi là ánh sáng mông lung.

........................

"Làm sao mà em lúc này mới đến? Cô không phải đã dặn em không thể đến muộn sao?"

"Cô ơi, em......" Cô bé học sinh sáu tuổi không biết nói như thế nào.

"Mau đi thay quần áo, cô bảo thợ trang điểm lại đây." Chủ nhiệm lớp gấp đến độ xoay vòng vòng, "Lập tức liền đến lượt em lên sân khấu rồi."

"Ôi, bạn học Hướng, mặt của em làm sao vậy?"

"Em, em không cẩn thận té ngã một cái."

"Không thể hấp tấp bộp chộp như thế, đánh phấn cho cô bé chỗ này nhiều chút, đúng rồi, ca từ lời kịch gì đó đều nhớ kỹ rồi chứ?"

"Nhớ rồi ạ, cô giáo yên tâm."

Hướng Tiểu Viên nhớ rõ chiếc váy kia đặc biệt xinh đẹp, là một cái váy xòe xếp tầng (váy công chúa) màu đỏ trắng, làn váy có ren, đôi giày nhỏ màu đỏ, bên ngoài còn khoác áo choàng có mũ trùm màu đỏ.

Cô cắp cái giỏ nhỏ, ở cạnh bên sân khấu, thấp thỏm trộm ngắm nhìn bên ngoài một chút. Phông màn trên sân khấu đều đã dựng đâu vào đó, dưới sân khấu có rất nhiều người ngồi đông đúc, đều là phụ huynh học sinh.

"Đi thôi nào, cố lên!" Cô giáo khẽ đẩy cô ra bên ngoài.

Cô đành phải xuôi theo đi tới phía trước, cả người bật vào sân khấu.

Một tá đèn trên trần, một chùm ánh sáng đuổi theo cô, toàn bộ tiêu điểm của sân khấu đều tụ hội trên người cô.

Thật thần kỳ làm sao, đột nhiên cô chẳng còn sợ hãi tí nào. Cô cất tiếng hát: "Tôi một mình đi trên con đường nhỏ nơi ngoại ô, tôi mang bánh đến cho bà ngoại nếm thử. Nhà bà ở tại nơi vừa xa lại vắng, tôi phải cẩn thận coi chừng gần đó liệu có sói xám lớn hay không......"

Cô giáo đem truyện cổ tích 《 Cô bé quàng khăn đỏ 》 cải biên thành một vở nhạc kịch nho nhỏ, phải hát phải diễn, phải kể trọn vẹn câu chuyện.

Cô phát huy còn tốt hơn so với lúc diễn tập.

Cuối cùng tới đoạn độc thoại kia, toàn trường lặng ngắt như tờ, chăm chú lắng nghe.

Các phụ huynh xem đến say sưa hứng thú, tươi cười rạng rỡ. Khi kết thúc, cô cùng các bạn nhỏ khác làm theo nhắc nhở của cô giáo, cùng chỉnh tề nắm tay nhau cúi người, bắt chước người ta cúi chào cảm ơn khán giả. Các phụ huynh hết sức cổ vũ, đứng dậy trầm trồ khen ngợi vỗ tay.

Trên sân khấu các bạn nhỏ toe toét cười ha ha ôm chầm nhau.

Giữa mưa bụi mịt mù mông lung, Hướng Tiểu Viên ôn lại một màn đã từ rất lâu của năm xưa.

Khóe môi của cô gợi lên một chút ý cười, viền mắt lại chậm rãi ươn ướt.

"Thật xinh đẹp a, kỹ thuật diễn lại tốt, là ai nha?"

"Ấn tượng sâu sắc à? Là một cô bé tên Hướng Tiểu Viên, rất có thần thái diễn viên."

......

........................

Không biết làm sao mà mũi của cô dần chua xót, cả gò má đan xen ấm áp mát lạnh, cô giơ tay lau đi, nước mắt càng lau càng nhiều.

Cô sẽ không quên chính mình làm thế nào mà yêu biểu diễn, cũng sẽ không nhụt chí, sẽ không lùi bước.

Chỉ cần có người thừa nhận, thì cô sẽ tiếp tục diễn xuất.

Đêm còn dài, người trên xe bus không nhiều lắm, cửa sổ xe cùng thế giới bên ngoài ngăn cách nhau bởi một tầng hơi nước mỏng mờ mờ, màn mưa vây kín bóng đêm, Tiểu Viên đem uất ức của quãng thời gian kiềm nén, không cam lòng, xen lẫn rất nhiều thứ không thể nói rõ, buông thả thoải mái khóc một trận.

Đó hẳn là ngọn lửa bất diệt trong tim, cô sẽ ấp ủ, tiếp tục bước tiếp.

- --------------------------------------------------

Chương gì mà dài gấp 3 lần bình thường ~ (。ŏ﹏ŏ)

- --------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenhdt.com (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài truyenhdt.com, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.