Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ảo Ảnh Chợt Lóe

Chương 178: Tôi đưa em......

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đây hẳn là lần đầu tiên Vĩ Trang cười cởi mở, mặt mày của cô ấy giãn ra, đôi mắt hơi cong, cảnh sắc lấp lánh của đốm nhỏ vì sao li ti đã thắp sáng đường nét khuôn mặt hơi lạnh của cô ấy. Tiếng cười hơi thấp, thật trong trẻo, thật dễ nghe.

Cô ấy cười đến tự nhiên như vậy, Tiểu Viên lại nhìn đến hơi ngẩn ra, lòng vừa ngọt lại mềm.

Rất thích dáng vẻ người ấy không bày phòng bị ở trước mặt mình như thế, rất thích người ấy bị chính mình chọc cười, cũng rất thích người ấy nha.

Cô cảm thấy mình không thể nhìn chằm chằm vào Vĩ Trang, kẻo người ấy bị bản mặt này "dọa chạy" mất, nhưng lại không cách nào dời tầm mắt của mình đi.

Vĩ Trang đã cất bớt quá nửa ý cười thật nhanh, khóe mắt còn vẽ nên độ cong chút ít mà nhìn Tiểu Viên.

"A, đây là 'bài tập' khi trước em làm, đã góp nhặt rất nhiều âm thanh động vật, nếu về sau đóng phim gặp phải rồi thì cũng biết nên phản ứng thế nào." Tiểu Viên cười tủm tỉm: "Không nghĩ rằng đã dùng tới vào cái lúc này, chưa dọa đến người nhỉ?"

Vĩ Trang hơi lắc đầu, vẫn cứ nhìn vào cô thật sâu, ánh mắt kia nhìn đến mặt của Tiểu Viên nóng lên.

"Tôi đi đánh tiếng chào hỏi, em đi vào xe chờ tôi?" Giọng nói nhẹ bẫng của người kia phất qua đây: "Tôi đưa em về."

"Ừm, vậy em đi trước." Đôi mắt của Tiểu Viên vẫn dính vào người kia, đi hai bước rồi, quay người, lại ôm lấy người kia: "Vậy người phải mau một tí nha."

Đôi mắt của người phụ nữ kia mềm đi một chút: "Ừ." Đợi sau khi Tiểu Viên đi ra cửa, rồi cô ấy lại cười trong im lặng.

Tiểu Viên đã đi xuống lầu, rồi cẩn thận tránh khỏi những nơi nhiều người kia, đi đến hướng cổng chính. Cô cũng không biết vì sao mình dễ thấy như vậy, nửa đường lại bị người ta chặn đường rồi, không thể không giao thiệp hết mấy câu, lại uống hai ly rượu.

Sức uống của cô thì tốt hơn một chút so với trước kia, nhưng uống như vậy cũng không chịu nổi, đêm nay cũng đã uống bốn năm ly rồi. Vất vả lắm mới có thể thoát thân, đỡ tường đi được một đoạn, đầu có hơi choáng, không thể không dừng bước nghỉ ngơi.

"Cô phải đi rồi?" Có người nói chuyện với cô, trái tim cô chợt nhấc lên, nhìn kỹ một cái, may mà là Chu Ngộ.

"Ừ," Tiểu Viên xoa xoa cái trán, nhỏ giọng, nói: "Tôi thật tình phải đi rồi, ở nơi kiểu này tôi có vẻ rất dốt nát kém cỏi."

Chu Ngộ đã bị cô chọc cười, chìa khuỷu tay cho cô: "Tôi đưa cô ra cổng chính."

Tiểu Viên đã do dự, Chu Ngộ nhìn cô, cười cười: "Tôi hiểu mà, tôi chỉ là tiễn cô ra ngoài mà thôi."

Chu Ngộ đưa cô ra cổng chính, Tiểu Viên đã thấy được chú Vương đã đang chờ cô rồi, liền tạm biệt với anh ta, rồi đi qua đấy, một giây cũng không quay đầu lại.

Chu Ngộ nhìn theo bóng dáng của cô, rũ mắt, cười nhạt mà khẽ lắc đầu, trong lòng biết mình thật sự là không còn chút cơ hội nào nữa. Có điều, làm người yêu không thành, vẫn có thể làm bạn bè.

Như vậy cũng rất tốt, anh ta an ủi bản thân, thoáng thư thả tâm trạng, xoay người vào nhà. Nếu Tiểu Viên đã đi trước, thì anh ta còn phải đi giao thiệp mấy vòng nữa, làm quảng cáo một chút cho bộ phim.

Sau khi Tiểu Viên lên ghế sau rồi mới yên tâm dựa xuống, cảm giác say ngà ngà dâng lên, chóng mặt đến kinh khủng.

"Cô à, không sao chứ?" Trước khi Chú Vương đóng lại cửa xe thì hỏi cô với vẻ quan tâm, thấy cô không trả lời, lại nói bổ sung: "Sếp Vĩ ở đằng trước đấy."

Tiểu Viên "ừ" hết một tiếng, mệt mỏi muốn ngủ, chỉ cảm thấy xe chạy được một khoảng, thì lại dừng lại, tiếp theo, đã có người lên tới ghế sau, cô đã ngửi được một chút hơi thở hương thơm nhàn nhạt quen thuộc.

Cô đã kề gần vào bả vai của người đến, tông giọng lành lạnh thanh thoát của người phụ nữ kia vang lên ở bên tai: "Đầu choáng váng sao?"

"Ừm, hình như uống có hơi nhiều rồi," Tiểu Viên nói, lẩm bẩm: "Không uống không đi được."

Xe bảo mẫu này là chiếc mà Phi Dực mới xếp đặt, Mercedes Vito, đỉnh cao, ghế lái ngăn cách hoàn toàn với phía sau. Hai hàng ghế bốn chỗ ngồi phía sau là một không gian độc lập, hai ghế sau cùng là gắn liền nhau, ở giữa ngăn ra bởi hộp tay vịn ô tô.

"Những người đó thật đáng ghét," Tiểu Viên lẩm bẩm mà oán giận: "Luôn quấn lấy em không buông......" Mái tóc đen nhánh đã rũ đầy vai, ôm lấy bờ vai mảnh mai trắng như tuyết của cô, gương mặt đẹp xinh đáng yêu hiện lên đỏ ửng.

Ánh mắt của Vĩ Trang đã nghiêng qua đây, hơi dừng trên người cô, hơi khẽ than.

Chú Vương ở ghế lái đã ấn vang phím liên lạc: "Sếp Vĩ, là về chỗ đó của cô Hướng, hay là về Quân Duyệt uyển?"

"Cách chỗ cô ấy gần, đưa cô ấy trở về đi." Vĩ Trang nói, giọng nhàn nhạt.

"Được."

Tiểu Viên hơi vểnh môi, đã mở mắt ra, nhìn người kia cười, với ánh mắt mê ly.

"Rất khó chịu sao?" Vĩ Trang xoa xoa gương mặt của cô.

"Khó chịu, chị ôm em chút." Tiểu Viên cắn cắn môi, làm nũng, nói.

Ánh mắt Vĩ Trang chợt sâu xuống thoang thoáng, duỗi tay ra phía cô: "Ngồi lại đây."

Tiểu Viên dựng người dậy, nhích qua một bước, thân thể được bao bọc trong váy đầm vải lụa như thể không có xương, đã ngồi vào trong lòng người phụ nữ kia, ôm lấy cổ người ấy.

"Ôm em......" Cồn khiến đầu óc cô cũng nhẹ lâng lâng, cái gì cũng không suy nghĩ được nữa, việc duy nhất muốn làm chính là muốn vùi ở trong lòng của người kia.

"Tối hôm qua em nói nhớ chị, chị cũng chưa nói nhớ em......" Tiểu Viên chơi đùa thưởng thức cúc cổ áo của người kia, mùi nước hoa trái sung hơi ngọt đã xông đầy khắp lòng người kia. Cô bĩu môi lên án.

Giây tiếp theo, người phụ nữ kia đột nhiên nắm lấy cằm cô, đôi môi mỏng đã hôn xuống tới.

Tiểu Viên phát hiện là ngay cả thời gian phản ứng mình cũng không có, lông mi của người phụ nữ kia như lông chim, xào xạc trên mặt cô, hơi thở của người kia bao bọc cô, đầu lưỡi của người kia cũng đang thăm dò cô. Cô vô thức đã nắm lấy quần áo của Vĩ Trang, đáp lại người ấy với tình cảm khó lòng kiềm nổi.

"Ư......" Ý thức của Tiểu Viên đã trở nên mơ hồ, hô hấp cũng bị người phụ nữ kia cướp đi, đầu gối nhũn đến cứ mãi run lên: "Frances~"

Không dễ gì tách ra được, cô cảm thấy mình cũng muốn ngạt thở rồi, cũng muốn ngất đi rồi. Sau khi chờ qua hết mấy giây, cô mở mắt ra, nhìn thấy đôi môi đỏ hơi mỏng kia của Vĩ Trang cũng thấm nhuộm vào một vệt đỏ tươi đẹp, trong mắt người ấy tràn đầy ánh sáng, trán tì vào trán của cô. Tay của người ấy nhẹ nhàng, dìu dịu mà phớt qua cổ của cô —— nơi thắt dây chiếc váy (cổ yếm) của cô.

Thân thể mềm mại dán vào nhau, hô hấp làn hơi nóng cùng đan xen nhau, còn có nhịp tim dồn dập đây đó.

"Ưm ư......" Tiểu Viên bị ngón tay của người kia phớt qua lại đến ngứa lên, không nhịn được đã rên một tiếng. Giữa lúc bốn mắt nhìn nhau, cánh môi lại bị bao trùm bởi người phụ nữ kia lần thứ hai, hai người đã cùng hôn nhau lần nữa. Hoàn cảnh bịt kín trong xe dần dần nóng lên, hôn môi không chỉ không giảm bớt được, ngược lại khích động sóng tình đến càng lúc càng nóng.

"Không......" Tay chân Tiểu Viên nhũn ra, đầu óc biến thành một vũng hồ nhão, lời cũng nói không rõ nữa.

"Không muốn nữa sao?" Giọng nói của người phụ nữ kia cũng hơi hơi khàn lên, rì rầm nhỏ tên cô: "Tiểu Viên......"

Cả người Tiểu Viên yếu mềm, dựa vào trên vai của người kia, cả hai người cùng nhau quấn quýt si mê, hoàn toàn đã quên thời gian, cũng đã quên địa điểm.

"Tối hôm qua em đã làm chuyện gì, còn nhớ chứ?" Vĩ Trang đã khẽ cắn vào lỗ tai đỏ lên của cô, nhìn vào đôi mắt bị hôn đến hơi nước mịt mù của cô.

"...... chuyện gì cơ?" Tiểu Viên đã hết cách thực hiện suy nghĩ.

Vĩ Trang nhẹ nhàng tỏ bày, nhấc mi mắt lên, đã thoáng nghe thấy động tĩnh bên ngoài tựa như cảm nhận được. Xe đã ngừng rồi, hẳn là đã tới bãi đỗ xe dưới hầm nơi tiểu khu của Tiểu Viên rồi.

Người phụ kia chẳng động đậy, vẫn cứ ôm lấy Tiểu Viên, cũng không muốn Tiểu Viên đi lắm. Các cô ở trong xe không một tiếng động, chú Vương ở chỗ lái cũng sẽ không tới quấy rầy cả hai. Nếu chưa có chỉ thị thêm nữa, ông ấy phải đi hay ở thì sẽ tự mình xem xét rồi quyết định.

"Tới rồi sao?" Qua hết hồi lâu, Tiểu Viên mới có được ý thức tỉnh táo vài phần.

"Ừ." Vĩ Trang đã ừ một tiếng, gần như không thể nghe thấy, hơi thở lướt qua cổ của cô.

Tiểu Viên đã nhấp nước miếng hai cái liên tục, chóp tai nóng lên không kìm lại được: "À."

Cô dừng một chút, muốn trở dậy từ đầu gối của Vĩ Trang, cánh tay của người phụ nữ kia chợt hơi hơi cản lại, lại ôm lấy cô về rồi.

Tiểu Viên thì đầu choáng chân mềm, đã vô thức thoáng liếʍ đôi môi khô đi của mình: "Chị đưa......"

"Tôi đưa em đi lên."

Hai người đã gần như đồng thời nói ra lời với ý kiến không sai biệt lắm.

Lặng im hết hai giây, rồi Vĩ Trang thò tay ra ngoài, đẩy cửa ra, chân dài chợt bước, hạ xuống đất, lại duỗi tay cho cô. Tiểu Viên đặt tay vào đến một cách thật tự nhiên, để cho người kia dắt mình xuống xe, rồi định đi cửa vào thang máy.

Suốt một đường, hai người không nói gì.

Hành lang với đèn đóm lác đác lờ mờ trở nên thật ngắn, lại rất hẹp, tiếng bước chân của hai người lanh lảnh khác thường trong đêm tĩnh lặng. Thời gian không xác định, không có người khác ra vào, hẳn là đã trễ rồi.

Tiến vào cửa khoang thang máy rồi, Tiểu Viên đã ấn con số, tay của hai người vẫn cứ dắt liền với nhau không buông, cô nhìn vào mặt kiếng phản chiếu ra bóng dáng các cô sóng đôi.

Trái tim của Tiểu Viên nhảy bụp bụp, cảm giác mình đã tỉnh rượu, lại dường như là chưa có. Cô thật hồi hộp, theo bản năng liền tìm lời trò chuyện: "Hôm nay chị trở về sớm, liệu sẽ ảnh hưởng công tác của chị không?"

"Sẽ." Giọng điệu của người phụ nữ kia khẳng định, thẳng thắn, không chút do dự.

Tiểu Viên kinh ngạc, giương mắt nhìn người kia: "A? Thế phải làm sao đây."

Vĩ Trang nghiêng mắt nhìn qua đến, đôi mắt sâu lắng mà lấp lánh ngấm ngầm, ý cười đã điểm xuyết ở khóe mắt, bên môi. Người kia chỉ nhìn cô một cái, lại không có trả lời câu hỏi này.

Tiểu Viên chớp mắt ngu ngơ một cái, khẽ lắc lắc tay người kia: "Không sao nhỉ."

"Là chính em nói chuyện không giữ lời." Mắt Vĩ Trang nhìn vào phía trước, cánh môi khẽ nhúc nhích: "Đã nói từ từ tới, lại gửi ảnh chụp cho tôi."

"Em......"

Tiểu Viên đột nhiên chợt run lên, nghĩ đến hành vi ứng xử của mình tối hôm qua, cảm xúc xấu hổ xông thẳng trán. Cô mím chặt môi, muốn rút tay thoát ra, người phụ nữ kia hơi hơi dùng sức, cô chẳng thể thành công.

Tiểu Viên thẹn đến nheo căng mắt rồi, tay vẫn bị người kia nắm giữ chặt. Người kia nói thầm, tiếng nho nhỏ, be bé: "Tôi đúng là nhớ em......"

Vào khoảng trống của sự mập mờ lặng im này, cửa thang máy tới được tầng lầu. Các cô đã đi ra ngoài với tần suất gần giống nhau, rồi một trước một sau dừng chân lại.

"Em tới rồi." Tiểu Viên chỉ chỉ cửa chính của mình.

Đã rất muộn, phải giữ người ấy lại sao? Cô muốn người ấy ở lại sao? Người ấy muốn ở lại chứ?

Trong một lúc, tim cô như nổi trống, hồi hộp hoảng hốt, không dám nhìn tới vẻ mặt của Vĩ Trang, cũng không dám mở miệng đi hỏi. Cô nhấp môi vẻ thấp thỏm, cảm giác lòng bàn tay của mình nắm lấy với người phụ nữ kia cũng ra mồ hôi rồi.

Cổ tay vừa nhúc nhích, lần này thì lại đã rút ra rất dễ dàng.

Cô thoáng cắn môi, rồi chậm rãi đi về phía trước vài bước. Đi tới trước cửa rồi, ấn vân tay mở khóa, cô có thể cảm giác ánh mắt của Vĩ Trang ở đằng sau từ đầu chí cuối đuổi sát theo cô, ngón tay đều đang run rẩy. Tiếng chuông vang nhẹ, cửa đã mở ra.

Cô dừng một chút, chậm rì rì mà đẩy cửa đi vào. Chính vào lúc này, hình như có tiếng giày cao gót giòn giã vang lên.

Cô ở phía sau cửa quay người lại, hơi thở thân thể của người phụ nữ kia đã bao trùm cô, cô không thể làm gì khác mà đã lui về phía sau một bước, cơ thể cao gầy mềm mại của Vĩ Trang đã dồn ép cô về trước rồi, đồng thời, một bàn tay khác đẩy lên cửa.

Cửa vừa đóng, đèn tường của huyền quan đồng thời sáng lên, một chùm ánh sáng vàng ấm nhỏ đã đánh về phía các cô, tấm gương phản chiếu ra bóng dáng các cô kề sát, váy màu mơ kem cùng màu áo sơ mi vàng nhạt gần như đã hòa tan thành một thể.

Tiểu Viên kiềm giữ hô hấp rồi nhắm hai mắt lại, qua hết vài giây, rồi lại mở ra.

Tia sáng rạng rỡ trong đôi mắt người phụ nữ kia đã bùng cháy lên từ nơi sâu nhất, không nói hai lời, đã hôn qua đến với vẻ mạnh mẽ áp đảo, đã trực tiếp khuấy mở môi cô, mυ"ŧ hút cô, chân nhấc tới trước, đã đẩy cô lên cánh cửa, cũng không cho cô một tia khe hở nào.

Người kia nỉ non nhỏ khàn mà câu người: "Tôi cũng nhớ đến em......"
« Chương TrướcChương Tiếp »