Chương 135: Khốn khổ

Sau khi trợ lý Cao đưa thần tượng nhỏ của cô ấy lên xe rồi, thì đã gửi dòng tin nhắn cho chú Vương tài xế, bảo làm phiền chú để ý Tiểu Viên thêm.

Cô ấy nhìn hình bóng chiếc xe, ngửa mặt lên trời lại thở dài lần nữa, đau đầu chết được.

Hỏng bét rồi.

Quả thật là hỏng bét rồi.

Cô ấy về tới nhà mình, đá rớt giày cao gót, ném túi đi, lập tức đổ liệt ở sofa, qua hai giây sau lại ngồi dậy, thử tính thời gian, chắc gần tới rồi.

Cô ấy hơi chờ, gọi điện thoại cho chú Vương, nghe mà nhíu mày không ngừng, lại thở dài: "Được, tôi, ừm ừm, a, đã khóc đến thảm thiết đúng không?"

Sau khi cô ấy cúp điện thoại, thì tâm trạng càng tồi tệ hơn.

Chú Vương cái người miệng im lìm như hũ nút như vậy cũng phá lệ nói thêm được hai câu: "...... Cô ấy tắt đèn ghế sau của xe, đều chẳng có một chút âm thanh nào, tôi cũng đã lo lắng......"

"Lúc xuống xe cô ấy đã ngã một cú to, tôi mới nhận ra, có thể vẫn luôn khóc không dừng ở trên xe......"

"Nói cảm ơn với tôi, nói cảm ơn sự chăm sóc của tôi trong khoảng thời gian này."

"Cô Hướng, thật sự là cô bé rất tốt."

Đúng là rất tốt, với tư cách diễn viên, cô là một ngôi sao trẻ đang dần dần nổi lên của giới nghệ sĩ, rất nhiều đạo diễn cùng tiền bối đồng nghiệp trong nghề đều khen cô, có thực lực có danh tiếng, người cũng khiêm tốn. Khán giả cũng thích cô, cho rằng tố chất chuyên nghiệp của cô rất cao, người đẹp tài cao, cũng không có tin tức tiêu cực gì. Cô ấy và chú Vương càng có thể nhìn thấy một mặt đáng yêu chân thật lúc riêng tư của cô hơn so với người khác, cũng đều càng không mong muốn cô tổn thương chút nào hơn so với ai khác.

Nhưng hiện tại nhìn thấy cô tổn thương chính là hai người bọn họ, mà cái kẻ đầu têu tội lỗi kia —— bà chủ của bọn họ, lại không có ra mặt.

Làm người làm công cho người ta, cầm tiền lương từ người ta, thì phải giải quyết vấn đề thay người ta, nhưng cảm giác cũng quá kinh khủng. Có một khoảnh khắc, cô ấy cảm thấy bọn họ quả thật là nghiệp chướng nặng nề.

Trợ lý Cao lại ngã về sofa lần nữa, cảm giác chính mình cũng muốn khóc rồi.

Cô ấy nhớ tới một lần thất tình duy nhất của cô ấy, gã đàn ông kia hoàn toàn không dám ở trước mặt nói chia tay với cô ấy. Hắn kéo bạn bè của hắn tới, còn là bạn nữ. Alex hồi trẻ cảm thấy mình bị nhục nhã tàn nhẫn, cô ấy đã đau lòng thật lâu, ăn uống rượu chè quá độ, bản thân ăn đến mập lên tới 140 cân (khoảng 83.5 kgs), đến cả kỳ thi pháp luật (*) cũng chẳng có sức lực đi thi.

(*) Tên rút gọn của "Kỳ thi kiểm tra năng lực chuyên môn nghiệp vụ pháp lý". Kỳ thi kiểm tra năng lực nghề luật do Bộ Tư pháp Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa tiến hành. Thẩm phán, công tố viên, luật sư, công chứng viên, cố vấn pháp lý, trọng tài (pháp lý) và các cơ quan chính phủ tham gia vào việc xem xét các quyết định xử phạt hành chính, người làm công tác tái thẩm và phán quyết hành chính phải vượt qua kỳ kiểm tra năng lực chuyên môn pháp lý. Tỷ lệ đậu hàng năm của Kỳ thi Tư pháp quốc gia nói chung là khoảng 10% trên tổng số ứng viên trên toàn quốc. (tóm lược theo zhihu)

May mà sau này đã tự mình thức tỉnh, từ đó về sau cô ấy liền quyết định bản thân không thể sa vào cái gọi là tình yêu này nữa, sự nghiệp cùng tiền tài mới là điều theo đuổi cả đời của cô ấy. Có được những cái này rồi thì không lo không có ai thích, còn có thể tha hồ lựa chọn người mình thích.

Cô ấy đã làm được, trải qua mấy năm nay được rất vui vẻ.

Nhưng đêm nay, dường như cô ấy lại ôn lại cái loại cảm giác bị nhục nhã này.

Cô ấy thậm chí cũng không nhớ rõ được mặt gã kia, cùng với tên của hắn, nhưng cảm giác kia vẫn tồn tại.

Trợ lý Cao trở nên buồn bực với tình cảm và cảm giác chân thật, lập tức liền thay thế vào, cũng hơi oán trách bà chủ của mình với sự đồng cảm sâu sắc.

Cô ấy thở ngắn than dài hết một hồi, lúc chuẩn bị đi tắm rửa thì di động đã vang, cầm lên tới thoáng nhìn, hai mắt bất chợt khẽ nhíu.

Ồ?

Cô ấy hơi đằng hắng, cố ý đợi hết ba giây, rồi tiếp lên: "Alo, sếp Vĩ?"

Một bầu yên lặng im trong ống nghe.

Trợ lý Cao cũng giữ bình tĩnh. Loại tình huống này trong quá khứ, cô ấy đều sẽ báo cáo tình hình trước, lần này không định báo cáo trước. Bà chủ không chủ động hỏi, thì cô ấy sẽ không nói, một trận chuỗi làn đạn chớp qua:

【 sếp tổng, cô có thể gọi điện thoại tới, chứng minh trong lòng vẫn không buông xuống được á! 】

【 một khi đã như vậy, vì sao không trả lời tin của cô gái nhỏ người ta chứ! 】

【 bây giờ nói cái gì cũng muộn rồi, tổn thương đều đã gây nên! 】

Thời gian qua đi từng giây từng giây, khi trợ lý Cao sắp không giữ được kiên trì, thì rốt cuộc giọng nói lành lạnh quen thuộc kia của sếp tổng đã truyền đến bên tai, không nghe ra có gì khác với bình thường. Sếp hỏi: "Cô ấy đi về rồi?"

Trợ lý Cao: "...... vâng, chú Vương đưa cô Hướng trở về."

Sếp tổng lại im lìm lần nữa.

Trong lòng trợ lý Cao bức bối khó chịu, thầm nghĩ chỉ một câu hỏi thôi ư? Cô ấy rất muốn nói cho thoải mái hết một lần. Chỉ một giây này, dựa vào trực giác của phụ nữ, cô ấy cũng dám phán định rằng sếp tổng của cô ấy còn muốn cô ấy nói thêm một chút về tình hình của Hướng Tiểu Viên.

Trợ lý Cao khẽ nuốt nước miếng, vừa định mở miệng: "Sếp......"

"Vất vả rồi, nghỉ ngơi đi." Vĩ Trang đã vượt lên chặn đứng lời của cô ấy, nói ra một câu như vậy rồi liền cúp.

Trợ lý Cao nắm lấy điện thoại, nghe âm báo bận: "......"

-

Qua hai ba ngày sau, Tiểu Viên cảm giác mình giống như một cái xác không hồn.

Là một diễn viên, cần phải có tố chất chuyên nghiệp, chỉ cần có thể bò dậy, thì vẫn phải làm việc. Không có được khoảng trống để thở vội, cô bèn dựa vào uống cà phê, chống đỡ qua tới 72 tiếng, đuổi theo đến mấy cái công tác.

Thái Quyển và Điền Điền đã nhận ra được cô không bình thường, đặc biệt là Thái Quyển, anh ấy quan sát đến vẻ mặt của Tiểu Viên, có thể đoán được ít nhiều. Anh ấy không biết cô ra ngoài khi nào, nhưng anh ấy phát hiện được đầu gối cùng chỗ đùi chân phải của cô có một mảng bầm tím lớn, nhìn thấy mà đau xót.

Thái Quyển giật mình đến trán giật thình thịch, không may là Hướng Chi Thạch còn chưa về thành phố Thân. Anh ấy quả thật hoang mang lo sợ, không biết như thế nào cho phải.

Bởi vì Tiểu Viên chưa bao giờ thất tình qua.

Hồi đại học cô có từng yêu đương một lần, nhưng lần đó y như chơi nhà chòi, phân ra thì phân ra, tựa như bật cái hắt xì, lần này cảm giác muốn nửa cái mạng của cô.

Ăn không vô, ngủ không tốt, nghỉ ngơi dựa vào thuốc an thần, nâng cao tinh thần dựa vào cà phê đậm đặc.

Không nói một lời, sau khi rời khỏi ống kính thì một chút tươi cười cũng không có.

Mặt tái như tro tàn.

May rằng ba ngày qua đi, có thể tạm thời trước hết nghỉ ngơi một hai ngày, bằng không anh ấy lo Tiểu Viên sẽ sụp đổ.

Hai ngày nghỉ ngơi, Tiểu Viên nhốt mình ở trong phòng, cũng không để bọn họ đi vào, nói chỉ muốn ở một mình, không muốn bị quấy rầy. Thái Quyển nghĩ tới ngẫm lui, quyết định gọi điện thoại với trợ lý Cao.

Trợ lý Cao đương nhiên sẽ không nói rõ với anh ấy, chỉ là đã ám chỉ.

Thái Quyển thở dài nặng nề, chuyện anh ấy và Hướng Chi Thạch lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra. Anh ấy mau chóng báo tin cho Hướng Chi Thạch, sau đó lại nói cho Nguyễn Thanh.

Việc này thật sự là có thể lớn cũng có thể nhỏ, anh ấy không dám một mình làm chủ.

Tiểu Viên kéo bức màn đến kín mít chặt chẽ, không cho một tia sáng nào xuyên vào được, mở sàn sưởi.

Đêm đó khi cô xuống xe đã ngã một cái, qua mấy ngày, ở chỗ đầu gối kia đã kết vảy, nhưng miệng vết thương trong lòng vẫn cứ đang đổ máu. Cô bọc mình đến hoàn toàn kín mít, co rút ở cuối giường.

Cô biết mình nên ngủ một lúc nên ăn gì đó một chút, nên đi tập luyện cùng chăm sóc, nhưng cô cứ không muốn động đậy, cảm giác trong đầu mình một màn thật trống không, bản thân cũng giống một quả cây đã bị sâu mọt, chọc một cái là vỡ.

Thế nào mà đột nhiên liền kết thúc rồi?

Cô cố gắng muốn tìm ra được ngọn nguồn, muốn đi bù đắp.

Cô thậm chí muốn xin lỗi với Vĩ Trang, là bản thân tính tình không tốt, giận hờn đôi chút. Cô ở trong mắt cái người lớn hơn cô một chút kia, chắc hẳn là sự tồn tại thật phiền phức nhỉ? Có lẽ người ấy cũng có từng muốn giao lưu với cô.

Tiểu Viên nhớ lại Vĩ Trang từng nói với cô thế này —— "Tôi biết tôi không phải là cái người dễ dàng ở chung, rất nhiều chuyện tôi cũng cảm thấy thật bỡ ngỡ, cần phải có thời gian thích ứng."

Vĩ Trang trước kia có thể từng nghĩ tới thích ứng, hiện tại người ấy không muốn nữa.

Tiểu Viên rất muốn cố gắng lại một lần cuối cùng, nhưng vừa nảy suy nghĩ, thì câu "Hợp đồng đã kết thúc" kia liền tuôn vào tới đầu óc tâm trí của cô, lại đâm cô một lần thật sâu.

Cô không xác định được liệu mình lại có thể tiếp nhận một lần nữa hay không.

Nghĩ đến đây, cô hoàn hồn, đột ngột phát hiện cả khuôn mặt mình đầy nước mắt.

Mấy ngày nay, chỉ cần hơi có thời gian trống một chút, thì cô liền sẽ chìm vào quá khứ, tiếp đó bất giác thút thít rơi nước mắt.

Cô nhốt mình ở trong phòng, cảm xúc tiêu cực cuộn trào mãnh liệt cực đoan chiếm lấy cô, cô cũng không động đậy một chút nào. Không biết qua được bao lâu, động tĩnh truyền đến từ cửa.

"Tiểu Viên." Là giọng nói của Hướng Chi Thạch. Những người khác không dám tiến vào, chỉ có anh ấy dám ấn vân tay tiến vào.

Tiểu Viên chôn mặt ở đầu gối, chẳng để ý đến anh ấy ngay.

Hướng Chi Thạch ho khan liên tục đến vài tiếng, hô hấp đều hổn hển, thì cô nâng mặt lên, lau vυ"t nhanh một phen, nhìn về phía anh ấy vẻ quan tâm.

Hướng Chi Thạch xua xua tay: "Có hơi cảm mạo."

Tiểu Viên nói với đôi mắt sưng: "Anh à, lần trước anh kiểm tra sức khoẻ là khi nào?"

Hướng Chi Thạch hơi hơi khựng lại: "Qua mấy ngày nữa anh liền đi, em yên tâm."

Tiểu Viên vùi mặt vào đầu gối một lần nữa.

"Muốn nói một chút với anh chứ?" Hướng Chi Thạch hỏi với giọng ấm áp.

"Không có gì tốt mà nói, chính là em bị người ta bỏ rồi." Tiểu Viên rầu rĩ nói, khóc nức nở.

Hướng Chi Thạch nhìn về phía cô, lặng thinh.

"Anh à," Tiểu Viên nói thì thầm: "Bị người ta chia tay hóa ra là chuyện thương tâm như vậy."

Anh ấy rũ mí mắt xuống thấp, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Tiểu Viên nói với giọng mũi thật nặng: "Em thật không cam lòng, cũng rất tức giận, thật muốn xông tới trước mặt người ấy hỏi vì sao!" Cô bưng lấy đầu: "Dù sao thì chỉ là các loại ý nghĩ không lý trí......"

Hướng Chi Thạch thoáng im lặng, bởi vì câu nói này đã làm anh ấy nhớ đến rất nhiều hồi ức.

Năm đó anh ấy chia tay với Du Thu Sắt, cô ấy chính là làm như vậy, vọt tới đến trước mặt anh ấy, khóc ầm ĩ, thậm chí đấm đánh anh ấy.

Anh ấy để mặc cô ấy, nói trạng thái tinh thần của em gái quá kém, mẹ cũng đã xảy ra chuyện, anh ấy không có cách nào thực hiện được hứa hẹn với cô ấy, cho nên mới có thể lựa chọn chia tay.

Cô ấy nói: "Em sẽ không bỏ qua cho anh, em không cam lòng, em cũng muốn anh sống không dễ chịu."

Cô ấy đã rời đi rất nhiều năm, đã kết hôn, mà khúc mắc trong lòng cũng vẫn luôn khó bỏ.

Lúc trước Hướng Chi Thạch để mặc Du Thu Sắt phát tiết, cho rằng cô ấy phát tiết xong được, thì tốt rồi. Đây là anh ấy thiếu cô ấy, không ngờ rằng cô ấy còn muốn bắt đầu lại với anh ấy, anh ấy đã không còn tâm sức nữa.

Giải Phi Yến được tổ chức ở đảo Loan mấy ngày trước, sau đấy anh ấy đã bị Du Thu Sắt kéo đi. Cô ấy lấy giấy chứng nhận ly hôn ra cho anh ấy xem, nói là thật sự muốn bắt đầu với anh ấy......

"Em luyến tiếc người kia?" Hướng Chi Thạch ra tới từ hồi ức: "Muốn vãn hồi?"

"Nhưng mà em biết tính cách của người ấy, đoán chừng không vãn hồi được......" Tiểu Viên khẽ khịt mũi: "Người ấy không tiếp điện thoại của em, không đáp WeChat của em, còn không cho em ở nhà người ấy nữa......"

Hướng Chi Thạch nhíu chặt mày, hơi nhẫn nhịn, vẫn thở dài: "Tiểu Viên......"

Tiểu Viên ngẩng mặt lên nhìn anh ấy: "Giả dụ là anh, anh sẽ cảm thấy chán ghét loại hành vi này chứ?"

"Cô Du kia quấn lấy anh, anh sẽ chán ghét cô ta sao?"

Hướng Chi Thạch dừng một chút, lại nói: "Mỗi đoạn tình cảm thì đều không giống nhau, không cách nào so sánh, cũng không cách nào dùng làm ví dụ cho người khác. Anh sẽ không chán ghét cô ấy, chỉ là......"

"Chỉ là anh hai, anh đã không còn thích cô ta nhỉ? Là anh hai anh có lòng trách nhiệm, mà cô Du......" Tiểu Viên bỗng nhiên thông suốt: "Là chấp niệm của cô ta quá sâu, đúng không?"

"Trước kia em không hiểu rõ lắm, cứ giống như mẹ......" Tiểu Viên hơi ngẩn ngơ, ánh mắt trống rỗng.

Hướng Chi Thạch khụ một tiếng, lại ho vài câu liên tiếp. Đối diện với ánh mắt của Tiểu Viên, anh ấy khẽ xua tay, hơi thở hổn hển mà nói: "Sao đột nhiên nói tới mẹ rồi?"

Cô rất ít khi nhắc tới mẹ của họ, vấn đề nhắc tới đa số cũng là thân thể của bà, chi tiêu của chi phí điều dưỡng của bà, những cái khác đều tránh đi không đề cập tới. Thu nhập hai năm nay của Tiểu Viên nâng cao, cô liền chủ động phụ trách tất cả chi phí dành cho mẹ.

"Khi đó em rất hận bà, cảm thấy người đàn ông kia chẳng qua chỉ là một người ngoài, em là con gái của bà, cả hai mới là người thân chung dòng máu, bà hẳn nên yêu quý em, bảo vệ em. Nhưng bà cứ vẫn luôn đứng về phía hắn ta, không suy nghĩ cho em, cho dù hắn đánh em, ức hϊếp em, thì bà luôn là một bộ dáng nhân nhượng cho xong chuyện, em......"

Cô nghẹn ngào đến nói không được nữa.

"Là mẹ đã làm sai! Là mẹ không có bảo vệ em tốt!" Hướng Chi Thạch nói trầm giọng: "Anh cũng rất muốn hỏi mẹ nguyên nhân, nhưng lúc ấy mẹ đã......" Anh ấy đè đè cái trán: "...... Năm đó kiện tụng cũng đánh hết thật lâu, ở trong tù mẹ cũng đã chịu rất nhiều khổ sở. Anh cũng rất oán trách mẹ, muốn chất vấn mẹ vì sao, nhưng sau khi mẹ ra tới thì đã trở nên không tốt lắm......"

Tiểu Viên hơi cắn môi, khẽ lau nước mắt, nói lẩm bẩm: "Có lẽ là bởi vì hôn nhân không hạnh phúc của bà và bố, bà cảm thấy đã bị phản bội...... Sau đó bị lời ngon tiếng ngọt của gã kia lợi dụng điểm yếu mà nhắm trúng, rồi bà không thoát ra được......" Tiểu Viên nói thấp giọng: "Có phải bà cảm thấy rằng, nếu như hôn nhân cùng người đàn ông kia cũng thất bại, vậy thì chính bà liền càng thất bại hơn, càng thêm cảm thấy không có ai yêu bà......"

Hướng Chi Thạch nhìn cô với ánh mắt phức tạp. Đổi về trước, cô hoàn toàn không bằng lòng nhắc đến chuyện của mẹ cùng người chồng thứ hai, mà bây giờ cô lại đang phân tích.

Cô đã trưởng thành, đã học được đổi cái góc độ nhìn sự việc.

Nhưng đây là đổi lấy thông qua tổn thương của cô.

"Anh tương đồng chút quan điểm này với em, chỉ là...... Mặc kệ nói như thế nào, mẹ cũng đã làm sai, mẹ không tốt đối với em."

"Anh à, bà cũng không tốt với anh, khi đó ly hôn mẹ đã để anh lại."

Hướng Chi Thạch nghe thấy vậy thì ngực bất chợt đau xót. Hai anh em nhìn nhau, im lặng hết thảy đều rõ trong lòng.

"Trốn tránh không phải biện pháp, chuyện xảy ra rồi chúng ta không tài nào đi xoay chuyển được, chỉ có thể gửi gắm hy vọng tới sau này." Hướng Chi Thạch nói: "Cho nên anh vẫn luôn không có cưỡng ép em đi thăm mẹ."

"Anh à......" Tiểu Viên nhìn anh ấy với nước mắt rưng rưng. Anh ấy đi qua, cũng ngồi xuống, Tiểu Viên đến gần vào trong lòng ngực anh ấy.

"Dù cho em lý giải được bà một chút, nhưng em vẫn không cách nào tha thứ bà," Gò má cô lạnh băng, nước mắt trượt xuống từng giọt một: "Dù cho em biết được vì sao người ấy chia tay với em, thì em biết rằng không thể thay đổi nữa rồi. Em biết em chỉ có thể tiếp nhận, nhưng em vẫn thật buồn bã thật đau lòng."

"...... Sẽ tốt thôi." Hướng Chi Thạch thở dài hầu như khó nghe thấy: "Hết thảy đều sẽ tốt."

Sẽ tốt sao?

Tiểu Viên rất nghi ngờ.

Khi còn nhỏ cô rất thích rất thích mẹ, nhưng mẹ đã tổn thương lòng cô, đến bây giờ cô cũng không có cách nào đối mặt bà, cũng không cách nào khỏi hẳn.

Vĩ Trang là người cô thích nhất ngoài người trong nhà. Ở một mức độ nào đó mà nói, thì người ấy là người cô thân thiết nhất ở trên thế giới này. Người ấy cũng đã tổn thương cô, Tiểu Viên không biết bản thân cần bao lâu mới có thể khỏi.

Có lẽ, sẽ hãm sâu kiểu ở trong ngục tù bị người thân thiết nhất vứt bỏ này cả đời, không cách nào giải thoát......

- -------------------------------------------------

Chỉ trách bản thân bị tình yêu mê hoặc,

Trái tim từng say đắm biết đi tìm đâu,

Đối với hồi ức trống rỗng tràn trề,

Biết chạy làm sao?

[Quá ngốc - Vu Khải Hiền].

- --------