Chương 9

Giáo viên phụ trách của chúng tôi năm nay vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cũng chỉ mới hai năm hai sáu tuổi, là một chị gái vô cùng nhiệt tình. Cô ấy không thể tin lật xem tang vật trong túi, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên:

"Những người khác đừng đứng vây quanh ở chỗ này xem náo nhiệt nữa. Ngoại trừ Trương Thắng Nam cùng Khương Tuyết Tình, những người khác đều đi ra ngoài đi."

Sau khi phòng làm việc chỉ còn lại hai chúng tôi, giáo viên hướng dẫn ngước lên nhìn tôi đầy hy vọng:

“Trương Thắng Nam, trong chuyện này có hiểu lầm gì không?”

Trương Thắng Nam giành trước một bước:

"Cô giáo, cái gì mà hiểu lầm chứ? Trương Thắng Nam chính là sợ nghèo, nhìn thấy cái gì là thứ tốt đều muốn, cũng không nhìn xem chính mình có cái số để hưởng không!"

Trương Thắng Nam kiên trì không chịu hòa giải, và luôn tỏ vẻ muốn báo cảnh sát:

"Chỉ một cái lắc tay đã đến mấy chục vạn! Với số tiền này, ít nhất phải bị tuyên án sáu bảy năm ha!"

Cô ta ngẩng đầu ưỡn ngực, đôi mắt tỏa sáng vì hưng phấn, trên mặt tràn ngập du͙© vọиɠ muốn đưa tôi vào chỗ ch ết. Giáo viên phụ trách cố gắng hòa giải nửa ngày, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là gọi phụ huynh của tôi tới.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ Trương Thắng Nam, rất khác với những gì mà tôi tưởng tượng, nhìn không giống với người sống dựa vào thu hoạch đồng nát. Nhìn khuôn mặt bà ấy khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặt trái xoan, mắt hạnh lông mày lá liễu, và ngoại hình của bà ấy hiếm có ở những người trung niên.

Chỉ là tay chân bà ấy dường như không biết đặt chỗ nào và vẻ mặt lúng túng kia cũng hiện ra vài phần của một người phụ nữ nông thôn bình thường.